Chương 526: Không thể tùy tiện chọc vào nhà họ bùi
Trần Úc Xuyên phân tích qua tâm tư của Trần Minh Tân ở trong lòng một lượt, sau đó mới chậm rãi nói: “Tình cảm của cháu và Tước Dẫn, trong gia tộc Mogwynn là hai người tốt nhất trong độ tuổi của hai đứa.”
Trần Minh Tân giống như nghĩ ra một chuyện gì đó rất thú vị, cười lên, không suy nghĩ nói: “Lúc cháu và anh ta quen biết nhau, anh ta chỉ là một tên côn đồ.”
Cho nên, anh và Trần Tước Dẫn có xuất hiện cùng nhau thì cũng chỉ là bởi vì Trần Tước Dẫn lúc đó vẫn chưa phải là Trần Tước Dẫn.
Nếu như lúc đó biết Trần Tước Dẫn là con riêng của Trần Úc Xuyên, cho dù ngày đó tâm trạng anh có tệ đến mức nào, anh cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.
Anh không thích người của gia tộc Mogwynn.
Trần Úc Xuyên đã từng nói, anh rất giống mẹ Trần Lê, cho nên trong tiềm thức, anh cũng giống như mẹ ghét tất cả mọi thứ thuộc về gia tộc Mogwynn, nhưng lại không thể cắt đứt quan hệ hoàn toàn.
Giống như năm đó Trần Lê sau khi không chịu nổi mà qua đời, cũng là do người của gia tộc Mogwynn đi nhặt xác, che giấu nguyên nhân cái chết của bà, sau đó an táng trong lặng lẽ.
Mấy năm đầu, anh không hề hiểu đạo lý này.
Về sau, anh mới dần dần hiểu ra, gia tộc Mogwynn giống như một hố đen khổng lồ, vô hình kéo từng người có liên quan đến gia tộc này vào đó, cho dù anh đi đến đâu, đều không thể cắt bỏ quan hệ với gia tộc này hoàn toàn được.
Dẫn dắt bọn họ, cứ tiếp diễn sự phồn vinh mấy trăm năm này của gia tộc Mogwynn.
Trần Úc Xuyên giống như bị chọc trúng chỗ đau vậy, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Ông mặc dù luôn sống ở nước ngoài, lại trở thành người nắm quyền của gia tộc Mogwynn nhưng gia tộc Mogwynn bởi vì sự thay đổi của thời gian, trong gia tộc có không ít người là người của nước Z, cũng truyền lại một chút văn hóa truyền thống của nước Z.
Chuyện con riêng này, ít nhiều cũng có chút không đáng tự hào gì.
Huống chi, là do ông một đêm phong tình, cho đến nhiều năm sau, mới biết vẫn còn một đứa con trai như vậy ở bên ngoài, chuyện này lúc đó vẫn bị những người khác trong gia tộc phát hiện, chuyện này trong gia tộc Mogwynn cũng không phải là bí mật gì.
Một lúc lâu sau, Trần Úc Xuyên mới sầm mặt nói: “Nó lúc trước đã phải chịu rất nhiều khổ cực.”
Trần Minh Tân khẽ nhướn mày, không nói gì thêm.
Tô Ánh Nguyệt mặc dù từ đầu đến cuối đều chỉ mở miệng gọi một tiếng: “Ông ngoại”, nhưng cô lại cảm thấy không khí trong căn phòng bị ép xuống đến cùng cực.
Mặc dù biểu cảm của Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên đều rất bình tĩnh, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm nhận được không khí gương kiếm đã sẵn sàng, mùi thuốc súng vô hình tràn ngập trong căn phòng.
“Không còn sớm nữa, ông ngoại hay là đi nghỉ sớm đi, kẻo ngày mai tinh thần không tốt, cháu hôm nay vừa đến, cũng có chút mệt rồi.” Trần Minh Tân nói, còn làm bộ ngáp một cái.
Sắc mặt của Trần Úc Xuyên vẫn rất kém, dường như là muốn mắng Trần Minh Tân, nhưng lại giống như không tìm được lí do.
Ông cố gắng nén giận, vẫy vẫy tay với Trần Minh Tân: “Đi đi.”
Nụ cười trên mặt Trần Minh Tân nở ra: “Chúc ông ngoại ngủ ngon.”
Lời này anh dùng tiếng Anh để nói, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, toát ra sự ấm áp lạ thường.
Nhìn thấy sắc mặt Trần Úc Xuyên lại biến đổi, Trần Minh Tân mới dẫn Tô Ánh Nguyệt ra ngoài
...
Trần Chính canh giữ ở ngoài căn phòng, nhìn thấy Trần Minh Tân vừa nở nụ cười vừa dắt Tô Ánh Nguyệt ra ngoài, trong lòng căng thẳng, khẽ vuốt cằm, đợi đến khi hai người họ đi xa rồi, mới quay người đi vào Thư phòng.
Vừa bước vào cửa, Trần Chính liền gọi một tiếng: “Ngài Bá Tước.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, ông liền ngó vào trong nhìn một lượt, đúng lúc nhìn thấy Trần Úc Xuyên tức giận cầm chiếc cốc lên ném ra ngoài.
Trong phòng được trải bằng thảm cao cấp quý giá, nên cốc nước rơi xuống cũng chỉ phát ra một tiếng nặng nề, không hề bị vỡ.
Ông đi đi lại lại ở giữa sofa và bàn đọc sách, trong miệng không ngừng nói: “Nó đúng là muốn làm ta tức chết mới vừa lòng, trong gia tộc Mogwynn này vãn bối nào mà không muốn nịnh nọt ta, chỉ sợ đắc tội ta, vậy mà nó hết lần này đến lần khác dùng mọi cách chống đối lại ta, giống như chỉ sợ không thể đắc tội ta vậy.”
Nói đến đây, ông không nhịn được mà đạp mạnh chân xuống.
Trần Chính giống như sớm đã dự liệu được, nghe những lời lải nhải này của Trần Úc Xuyên, ông ở một bên lấy một cốc nước, rót một cốc đưa cho Trần Úc Xuyên: “Ngài Bá Tước, bớt giận, Cậu Minh Tân không phải vẫn luôn như vậy sao, chuyện này không có gì đáng để tức giận cả.”
Trần Úc Xuyên vẫn chưa hết giận: “Ông không biết nó đã nói những gì đâu!”
Trần Chính dù gì cũng là lão quản gia ở bên cạnh ông ấy mấy chục năm rồi, ông ấy mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cũng không bao giờ trút giận lên ông.
Ông nhận lấy cốc nước Trần Chính đưa cho, sau khi uống một ngụm liền ngồi xuống.
Trần Chính đứng một bên, khuyên nhủ nói: “Cậu Minh Tân bây giờ chẳng qua cũng là muốn trổ tài miệng lưỡi mà thôi, cậu ấy và Cô Tô bây giờ đều ở tại lâu đài Mogwynn, chịu sự quản thúc của ngài, cậu ấy muốn làm gì không phải là ngài đều nắm rõ trong lòng bàn tay sao?”
Nghe được những lời này của Trần Chính, sắc mặt Trần Úc Xuyên lúc này mới dần tốt lên một chút.
“Hừ, ta ngược lại là không nghĩ tới, nó sẽ để con trai cưng kia của nó ở lại thành phố Vân Châu." Đây là chuyện Trần Úc Xuyên không hề ngờ tới.
Trong dự tính của ông, Trần Minh Tân sẽ đưa Trần Mộc Tây cùng đến.
Với hiểu biết của ông về Trần Minh Tân, Trần Minh Tân đối với những người hoặc đồ vật mà nó quan tâm sẽ không dễ dàng giao cho người khác, giống như là một loại bản năng trời sinh của dã thú vậy, tất cả những thứ thuộc về mình nhất định phải đặt trong địa bàn của mình.
Hơn nữa, nó quan tâm đến Tô Ánh Nguyệt như vậy, nó lo lắng Tô Ánh Nguyệt sẽ nhớ con trai, cũng nên đưa Trần Mộc Tây đến cùng mới đúng chứ.
“ Nếu như trong lòng ngài có thắc mắc, hay là tôi sai người đi đón cậu chủ nhỏ qua đây.” Trần Chính dò xét hỏi.
Từ “đón” ở trong câu đó, ông cố tình gia tăng âm điệu.
Nói là đón, chi bằng cứ nói là bắt đến đi.
Ngay tại thời điểm Trần Chính cho rằng, ý kiến này của ông sẽ được Trần Úc Xuyên đồng ý thì Trần Úc Xuyên lại hừ lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn!”
“Người mà nó phó thác kia không phải là người mà chúng ta có thể tùy tiện cướp người từ trong tay được.” Ông biết Bùi Chính Thành, đương nhiên cũng biết thân phận của Bùi Chính Thành.
Nhà họ Bùi sau lưng Bùi Chính Thành, vô cùng phức tạp, cậu ấy và Trần Minh Tân kết giao nhiều năm, lại nhận được sự tín nhiệm của Trần Minh Tân, là một người tính tình ôn hòa.
Cậu ta nếu đã đồng ý giúp Trần Minh Tân chăm sóc Trần Mộc Tây, đương nhiên sẽ toàn tâm toàn lực.
Nếu như Trần Úc Xuyên lại cướp người từ trong tay Bùi Chính Thành, rất có khả năng sẽ biến thành gia tộc Mogwynn muốn khiêu khích Nhà họ Bùi ở nước Z.
Đến lúc đó, điều mà Trần Úc Xuyên phải đối mặt là nhà họ Bùi của nước Z...
Cho dù là gia tộc Mogwynn, cũng không thể tùy tiện chọc vào nhà họ Bùi.
Hậu quả, không phải là điều mà họ có thể dự liệu được, dù gì chuyện một khi đã bắt đầu, mọi thứ dính líu tới, sẽ không đơn giản chỉ là ân oán cá nhân nữa.
Trần Chính nhìn Trần Úc Xuyên miệng hùm gan sứa, sắc mặt cũng thay đổi: “Là do tôi quá ngu muội.”
“Được rồi, ra ngoài làm chuyện của ông đi, ta muốn tổ chức tiệc rượu ở trong lâu đài, chính thức giới thiệu Minh Tân với mọi người.” Mặc dù tất cả mọi người đều biết Trần Minh Tân là cháu ngoại của Trần Úc Xuyên, nhưng trước giờ lại chưa từng chính thức công bố.
Sau khi ông chính thức giới thiệu Trần Minh Tân, Trần Minh Tân sẽ không bao giờ có thể phủi sạch quan hệ với gia tộc Mogwynn.