Chương 750
CHƯƠNG 750: KHÔNG SỢ PHIỀN PHỨC
Vừa dứt lời, An Hạ lập tức nghe thấy tiếng bước chân thình thịch, nghe có vẻ là đang đi về phía cô.
Cô vội vã nhẹ nhàng khóa trái cửa, quay người leo lên giường giả vờ như vừa tỉnh ngủ.
Chỉ một lúc sau Bùi Chính Thành đã bước vào.
Trên mặt anh không thấy một chút tức giận nào, khi nhìn thấy An Hạ ngồi trên giường còn cười với cô.
Anh lập tức đi tới chỗ cô, ngồi xuống cạnh giường, giơ tay vuốt mái tóc lộn xộn của cô: “Vừa tỉnh sao?”
“Ừm.” An Hạ gật đầu, hỏi anh: “Anh vừa đi đâu thế, sao không gọi em?”
“Thấy em ngủ ngon quá nên không gọi, dù sao cũng chưa muộn.”
An Hạ cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Bùi Chính Thành, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ vẻ gì khác lạ.
Dựa vào cuộc nói chuyện kia, nếu nói giữa Bùi Chính Thành và Thư Nhã Niệm không có chuyện gì thì cô không tin đâu.
Từ trước đến giờ trực giác của phụ nữ chuẩn đến đáng sợ.
Lúc cô quen Bùi Chính Thành, chỉ biết anh đã từng có rất nhiều chiến tích tình sử.
Nhưng chưa từng có một ai xuất hiện trước mắt cô.
Lần đầu tiên xuất hiện một người phụ nữ có khả năng đã từng xuất hiện trong trang tình sử của Bùi Chính Thành, không ngờ lại là ở nhà họ Bùi.
An Hạ đè nén sự nghi vấn dưới đáy lòng, hỏi anh: “Vậy… Mọi người đã về hết rồi à?”
“Mới có chị dâu về thôi, những người khác vẫn chưa về.” Lúc anh nhắc tới “chị dâu” sắc mặt không có bất cứ vẻ khác lạ nào.
….
Đến giờ ăn tối, người trong nhà họ Bùi đều đã về nhà.
Đàn ông của thế gia quân chính, người này khí thế hơn người kia, người kia uy nghiêm hơn người nọ.
Ngoài Bùi Dục Ngôn, An Hạ chưa từng gặp những người khác trong nhà họ Bùi.
Trong đó có một thanh niên nhìn còn trẻ từ lúc bước vào nhà đã bắt đầu đánh giá An Hạ, giống như đang so sánh gì đó.
Anh ta nhìn khá giống Bùi Chính Thành, tuổi cũng không chênh lệch nhiều, cô đoán đây là anh hai Bùi Diệp Kỳ của Bùi Chính Thành.
Trong lúc nghe Bùi Chính Thành nói chuyện với “chị dâu”, cô đã nhớ kỹ những từ mấu chốt.
Phụ nữ trời sinh đã nhạy cảm, cô đã tưởng tượng trong đầu cả một câu truyện yêu hận tình thù đầy máu chó.
Nhưng một đương sự trong đó lại là bạn trai cô.
An Hạ liếc Bùi Diệp Kỳ một cái rồi nhìn sang chỗ khác.
Bùi Chính Thành bắt đầu giới thiệu các thành viên của nhà họ Bùi cho cô, cô cũng nhớ kỹ từng người một một, lên tiếng gọi theo.
Rất rõ ràng, ông nội và ba Bùi Chính Thành đều không muốn gặp An Hạ.
Ông nội Bùi Chính Thành thể hiện rõ hơn, đã tức giận ra mặt.
“Được rồi được rồi, ăn cơm đi!” Ông cụ Bùi nói xong thì cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Không khí trên bàn cơm rất nặng nề, chỉ có tiếng gắp thức ăn và nhai cơm rất nhỏ.
Trước đây Bùi Chính Thành đã nói với cô rồi, lúc ăn cơm nhà họ Bùi có quy định ăn không nói chuyện.
Cũng may chuyện này không khó đối với cô.
Ăn cơm xong, Bùi Chính Thành bị ông cụ Bùi gọi vào phòng sách, ba của Bùi Chính Thành là Bùi Minh Húc cũng theo vào sau.
Trong phòng khách chỉ còn lại anh cả Bùi Dục Ngôn, anh hai Bùi Diệp Kỳ và người vợ Thư Nhã Niệm.
Mọi người không ai nói gì, ngồi trên sofa ai làm việc nấy.
Đúng lúc này, thím Lưu bê hoa quả lại gần.
Nào, ăn ít hoa quả nào.” thím Lưu đặt hoa quả xuống rồi cười tủm tỉm quay đầu nhìn An Hạ: “Cô An ăn hoa quả đi, không cần ngại, cứ tự nhiên như ở nhà.”
Thư Nhã Niệm vẫn luôn cầm điều khiển từ xa chuyển kênh lúc này lại đột ngột đứng dậy đi tới bên cạnh An Hạ: “Thím Lưu khỏi phải lo, đã muộn như vậy rồi chắc cô An đây cũng không ăn nổi thứ gì nữa đâu.”
Nói xong cô ta mới quay đầu nhìn An Hạ: “Cô An có ngại ra ngoài đi dạo với tôi không?”
An Hạ cười đáp lại: “Đương nhiên là không ngại rồi.”
Cô chị dâu này là muốn tìm cô đá xoáy đây sao?
Thư Nhã Niệm cười cực kỳ dịu dàng, định kéo tay An Hạ.
An Hạ đứng lên giả vờ không cẩn thận tránh đi, Thư Nhã Niệm mặt không đổi sắc rất tự nhiên rụt tay về, ý cười không tới đáy mắt.
Hai người một trước một sau đang muốn đi ra ngoài lại nghe thấy Bùi Dục Ngôn vẫn luôn chơi di động lên tiếng: “Khuya như vậy rồi còn đi dạo cái gì?”
Những lời này rất rõ ràng là nhằm vào Thư Nhã Niệm.
Thư Nhã Niệm có hơi không nén được giận quay đầu nhìn về phía người chồng Bùi Diệp Kỳ của mình, hi vọng Bùi Diệp Kỳ có thể nói đỡ cho mình đôi câu.
Nào ngờ Bùi Diệp Kỳ chỉ liếc cô ta một cái rồi cười lạnh cúi đầu.
An Hạ chú ý tới không khí quỷ dị lúc này, chỉ cúi đầu giả vờ như không biết gì hết.
Bùi Dục Ngôn giống như không nhìn thấy hai vợ chồng này lạ thường, chỉ nhìn về An Hạ: “Chắc Chính Thành sắp xuống rồi, em không ở chỗ này chờ nó sao?”
An Hạ hiểu Bùi Dục Ngôn là đang giúp cô.
Có thể phát hiện quan hệ giữa Bùi Dục Ngôn và Bùi Chính Thành khá tốt, từ vẻ ngoài đến tính cách hai người đều giống nhau hơn.
Còn Bùi Diệp Kỳ thì ngoài khuôn mặt có hơi giống Bùi Chính Thành, còn lại chẳng giống Bùi Dục Ngôn chút nào, khuôn mặt cũng hơi nghiêng về vẻ nữ tính, thiếu một chút góc cạnh.
An Hạ cười nói với anh: “Không sao đâu ạ, em chỉ ra ngoài đi dạo một chút rồi về ngay, nếu Bùi Chính Thành xuống đây thì nhờ anh báo với anh ấy một tiếng là em đi ra ngoài.”
Trong mắt Bùi Dục Ngôn hiện ra vẻ kinh ngạc, trước đó Bùi Chính Thành đã gọi cho anh, nhờ anh để ý tới An Hạ.
Xem ra là thằng em trai ngốc kia của anh đã lo lắng linh tinh rồi, nhìn con gái nhà người ta đâu có lo lắng sợ phiền phức gì.
Bùi Dục Ngôn gật đầu. “Ừ.”
Anh nói xong lại cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, không biết là nhìn thấy gì mà hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui bắt đầu gõ chữ trên màn hình.
An Hạ đi ra ngoài với Thư Nhã Niệm.
Trong đại viện đều là biệt thự đơn lẻ, tính an toàn rất tốt.
Hai người phụ nữ bước ra sân nhà cứ thế dạo quanh.
Bởi vì thời tiết đã chuyển lạnh nên trên đường không thấy người nào.
Hai người không ai nói chuyện trước, cứ giống như ai nói trước thì người đó rớt giá.
Thật ra An Hạ rất khó chịu, cực kỳ muốn biết trước đây Bùi Chính Thành và Thư Nhã Niệm đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cô phải bình tĩnh.
Tuy cô chưa từng đấu đá với phụ nữ nhưng lại được mở mang hiểu biết nhờ đóa sen trắng Tô Yến Nhi, thế nên vẫn có chút kinh nghiệm.
Hai người đi đến một chỗ tối, cuối cùng Thư Nhã Niệm không nhịn được nữa.
“Cô An, tôi biết cô thật lòng yêu Chính Thành, nhưng cậu ấy dẫn cô về nhà không có nghĩa là cô có thể gả vào nhà họ Bùi, cô có hiểu không?” Giọng điệu của cô ta vẫn là dịu dàng mềm nhẹ giống như đang tốt bụng khuyên bảo An Hạ.
“Tuy tục ngữ nói dâu cả như mẹ nhưng mấy lời này chị dâu cứ nói với Chính Thành thì hơn. Người khác nghĩ gì thấy gì không liên quan gì tới em, liên quan tới em là Bùi Chính Thành, cũng chỉ có Bùi Chính Thành.”
Lúc chiều cô nghe Bùi Chính Thành và Thư Nhã Niệm nói chuyện, lúc đó Bùi Chính Thành đã nói Thư Nhã Niệm không có tư cách quản chuyện của anh.
Cho dù Bùi Chính Thành và Thư Nhã Niệm đã từng có điều gì, nhưng ít nhất lập trường kiên định của Bùi Chính Thành bây giờ là rất đáng biểu dương.
Thư Nhã Niệm im lặng vài giây mới nói: “Cô An, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ…”
“An Hạ!”
Lúc này phía sau truyền đến tiếng gọi của Bùi Chính Thành.
An Hạ trực tiếp ngắt lời Thư Nhã Niệm: “Bùi Chính Thành tìm em rồi, chúng ta về thôi.”
Thư Nhã Niệm đứng ở chỗ tối, sắc mặt trắng bệch bị che khuất nhưng An Hạ vẫn mẫn cảm nhận ra cảm xúc của cô ta đã thay đổi.
Thư Nhã Niệm đang tức giận.