Chương 794
CHƯƠNG 794: HẾT HY VỌNG
Thím Lưu đang làm bữa sáng ở dưới tầng, nhìn thấy Lục Thanh Du chạy xuống giống như một làn gió thì vội vàng gọi một tiếng: “Thanh Du, cháu không ở lại ăn sáng à?”
Nhưng… Lục Thanh Du đã chạy xa, căn bản không nghe thấy lời của bà nói.
Thím Lưu nhìn theo một lát, không khỏi nói nhỏ một câu: “Giờ vẫn còn rất sớm mà, rốt cuộc là thế nào vậy?”
Không lâu lắm, Bùi Dục Ngôn cũng đi từ trên tầng xuống.
“Thím Lưu.”
Anh chào một tiếng rồi ngồi xuống trước bàn ăn.
Thím Lưu nhìn Bùi Dục Ngôn – một người lớn như vậy đột nhiên xuất hiện thì hơi sửng sốt, sau đó mới mỉm cười nói: “Cậu cả về lúc nào vậy?”
“Tối hôm qua.”
Bùi Dục Ngôn cầm cốc nước lên uống một ngụm, tâm tư hơi bay xa.
…
Lục Thanh Du về đến nhà, muốn lặng lẽ lần mò về trên tầng, đã bị mẹ Lục vừa vặn bắt gặp.
Mẹ Lục nhéo tai cô, kéo cô tới sofa và ngồi xuống.
Lục Thanh Du che tai của mình, kêu đau.
“Mẹ, mẹ… Đau quá đau…”
Cô dù gì cũng đã là thiếu nữ rồi, sao mẹ vẫn nhéo tai cô?
Mặt mẹ Lục lạnh lùng, lộ vẻ nghiêm khắc ngồi xuống trước mặt cô.
Trong cả nhà họ Lục, Lục Thanh Du sợ nhất chính là mẹ Lục, bởi vì những người khác trong nhà đều là phái nam, đều rất nuông chiều cô, chỉ có mẹ Lục là nghiêm khắc nhất.
Thấy vẻ mặt này của mẹ Lục, Lục Thanh Du cũng không dám lên tiếng nữa, cúi thấp đầu giống như một con chim cút vậy.
“Con gái con đứa, về sau ít chạy tới nhà họ Bùi đi.”
Lục Thanh Du không nhịn được, muốn thanh minh cho mình: “Là ông nội Bùi giữ con lại ăn cơm uống rượu, một mình ông cụ già rồi, cô độc nên con mới uống với ông cụ vài chén thôi.”
“Mẹ không nói tới chuyện con không nên ở lại ăn cơm nhà họ Bùi. Mẹ chỉ nói là về sau con phải chú ý một chút. Nhà họ Bùi toàn con trai, Dục Ngôn cũng lớn như vậy rồi, các con có quan hệ tốt mấy đi nữa thì cậu ta vẫn là đàn ông. Gần đây, ông cụ Bùi và thủ trưởng Bùi vẫn luôn xem xét đối tượng cho cậu ta, con ít qua nhà bọn họ để tránh sinh sự.”
Lục Thanh Du vừa nghe được lời này thì cả người đều thấy khó chịu.
Hóa ra đám người ông nội Bùi lại đang xem xét đối tượng cho anh trai.
Mẹ Lục quan sát sắc mặt của Lục Thanh Du, giọng điệu trở nên nghiêm túc lạ thường: “Thanh Du, con nói cho mẹ biết, có phải con vẫn có tâm tư đó với Dục Ngôn không?”
“Tâm… tâm tư nào chứ ạ?” Lục Thanh Du cười một tiếng định che giấu, quay đầu nhìn chỗ khác.
“Bất kể là tâm tư gì thì cũng đừng nghĩ tới nữa. Con vừa sinh ra đã quen biết với Dục Ngôn, cậu ta cũng thương con nhưng cậu ta đối với con không phải là tình cảm của người đàn ông đối với người phụ nữ. Nếu không con vừa đầy hai mươi tuổi, cậu ta sao có thể ngồi yên, sẽ không chờ đến bây giờ vẫn không ở cùng với con. Con hết hy vọng đi.”
Lời nói của mẹ Lục rất tàn nhẫn đối với Lục Thanh Du, nhưng cô biết đó là sự thật.
Khi mười mấy tuổi mới chớm yêu, các sinh viên nam nữ trong lớp cô lén viết thư tình hẹn hò, mà trong lòng cô lại nhớ Bùi Dục Ngôn.
Khi lớn hơn một chút, cô biết mình và Bùi Dục Ngôn là thanh mai trúc mã, cho dù tuổi tác chênh lệch có hơi lớn nhưng cô không ngại.
Ngoại trừ ba và anh, đàn ông đối xử với cô tốt nhất cũng là anh.
Kết quả mấy năm trôi qua, thái độ Bùi Dục Ngôn vẫn không hề thay đổi.
Ba mẹ và anh đều khuyên cô, cho nên thời gian trước, cô vẫn duy trì khoảng cách với Bùi Dục Ngôn, cố nhịn không gặp anh, không đi hỏi dò tin tức của anh.
Mẹ Lục thấy Lục Thanh Du cúi thấp đầu không nói lời nào, biết là mình nói quá nặng nhưng không nói nặng một chút thì bà sợ cô con gái ngốc của mình sẽ không chịu từ bỏ ý định.
…
Lục Thanh Du đờ đẫn ở nhà tới trưa, buổi chiều thật sự không muốn ở nhà nữa nên lại gọi điện thoại cho Trình Giai Kỳ .
Cũng không biết Trình Giai Kỳ đang làm gì, qua rất lâu mới nghe máy.
“Thanh Du, có chuyện gì vậy?”
Lục Thanh Du cảm giác ngực mình trúng một mũi tên.
Cô gọi điện thoại cho Trình Giai Kỳ còn cần phải có chuyện gì mới được sao?
“Cậu đang ở đâu thế? Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Trình Giai Kỳ bắt đầu ấp a ấp úng: “Chuyện này à, bây giờ tớ đang có chút việc…”
“Việc gì chứ? Cậu đang ở đâu thế? Tớ tới tìm cậu nhé.” Lục Thanh Du vừa nói vừa đứng dậy đi lấy quần áo.
Kết quả, cô còn chưa nghe thấy Trình Giai Kỳ trả lời, lại nghe thấy được đầu điện thoại bên cô ấy vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Giai Kỳ, cẩn thận!”
Lục Thanh Du đau lòng cúp điện thoại.
Rõ ràng mấy ngày hôm trước, Trình Giai Kỳ còn đau lòng cho anh họ cô, bây giờ lại tìm được người yêu rồi?
Lục Thanh Du không thể làm gì khác hơn là ra ngoài một mình, đi dạo tự do không mục đích ở trên đường.
Mẹ nói cũng rất đúng, cô cảm thấy cô cần phải thử tìm hiểu cậu con trai khác.
Cô đã tốt nghiệp đại học rồi, còn chưa từng yêu đương với ai.
Cô gọi điện thoại cho Lục Tử Uyên .
Buổi tối Lục Tử Uyên phải trông quán bar, ban ngày ngủ, cuộc sống giữa ngày và đêm bị đảo lộn.
Anh ta bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khi nheo mắt nhìn thấy rõ trên màn hình hiện ra số của Lục Thanh Du thì thở dài ngồi dậy, giọng điệu hơi bất lực: “Bà cô nhỏ của tôi à, nói đi, có chuyện gì mà lại nhớ tới anh trai em thế?”
Nói ra, người anh trai như anh ta cũng hơi thất bại. Từ nhỏ đến lớn em gái nhỏ của mình dính nhất không phải là người anh trai này, trái lại là anh Bùi nhà hàng xóm.
“Anh, anh giới thiệu bạn trai cho em đi, em muốn yêu đương.”
“Phụt… Khụ khụ!”
Lục Tử Uyên đúng lúc từ trên giường dậy rót nước uống, nghe cô nói vậy bị sặc.
“Thật à?” Anh ta mới không tin cô em út nhà mình lại có thể suy nghĩ thông suốt nhanh như vậy đâu.
“Tất nhiên là… thật rồi, tốc độ phải nhanh.”
…
Lục Tử Uyên cúp điện thoại, cân nhắc một lúc lại nghĩ đợt này Lục Thanh Du và Bùi Dục Ngôn đúng là không thân thiết như trước đây, nghĩ cô hẳn đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Anh ta lập tức bắt tay vào thu xếp xem xét đối tượng cho Lục Thanh Du.
Rạng sáng hôm sau, anh ta lái chiếc xe thể thao vô cùng bắt mắt quay lại nhà lớn, đón Lục Thanh Du đi – xem mắt.
Lục Thanh Du rất trịnh trọng đi làm tóc, mua bộ quần áo mới rồi hấp tấp đi xem mắt.
Hai người tới nhà hàng, Lục Tử Uyên ở lại đại sảnh, hai người được thu xếp gặp mặt ở trong phòng riêng.
Anh ta vỗ vào vai Lục Thanh Du: “Em vào đi, anh chờ em ở ngoài này. Nếu thằng nhóc kia không đáng tin cậy, muốn đánh nhau, muốn giết người thì em lại ra gọi anh.”
Lục Thanh Du liếc nhìn anh với vẻ ghét bỏ: “Anh lớn như vậy, sao vẫn còn giống như thanh niên ở tuổi dậy thì, hở tý là đòi đánh đòi giết thế.”
Lục Tử Uyên : “…”
Anh ta còn không phải muốn thể hiện tài năng ở trước mặt em gái, làm cho em gái cảm thấy anh ta làm anh trai cũng đặc biệt đáng tin cậy sao?
Nhìn Lục Thanh Du đi vào trong, Lục Tử Uyên mới vẫy nhân viên phục vụ tới, gọi cốc trà xanh.
Lục Tử Uyên đang nghịch điện thoại thì thấy có một nhóm người từ trong phòng khác đi ra, một giọng nói quen thuộc truyền đến thu hút sự chú ý của anh ta.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Dục Ngôn.
Cảnh Thành rất lớn, nhưng bọn họ lớn lên trong viện bình thường cũng chỉ có mấy chỗ ăn chơi như vậy, rất dễ vô tình gặp được.
Bùi Dục Ngôn khẽ dặn dò cấp dưới đi bên cạnh, vài câu gì đó rồi đi về phía Lục Tử Uyên.
Hai anh em nhà họ Lục đều lớn lên dưới sự uy hiếp của Bùi Dục Ngôn, nhưng Lục Thanh Du là con gái lại có đãi ngộ tốt hơn một chút. Anh ta là con trai, từ nhỏ đã không ít lần bị Bùi Dục Ngôn đánh.
Anh ta lập tức ngồi thẳng người nhưng vẫn còn hơi khẩn trương, lại cầm chén trà lên nhấp một hớp.
“Ở đây làm gì?” Bùi Dục Ngôn hơi híp mắt lại, ngồi xuống trước mặt anh ta.