Chương 761
CHƯƠNG 761: LỜI ĐÂM VÀO TIM HƠN CÒN Ở PHÍA SAU
Bùi Diệp Kỳ nằm viện một tuần mới xuất viện.
Một tuần này, thỉnh thoảng Bùi Chính Thành và An Hạ sẽ đến thăm anh ta, nhưng thường xuyên đều không ở đến mười phút đã rời đi.
Ngày xuất viện đúng lúc là giờ làm việc, Bùi Minh Huyền không đến công ty, cố ý đi đón Bùi Diệp Kỳ xuất viện.
Quả nhiên, trong ba đứa nhỏ, Bùi Minh Huyền đối xử với Bùi Diệp Kỳ khác biệt nhất.
Ông ta cưng chiều Bùi Diệp Kỳ hơn.
Bùi Dục Ngôn phải làm việc, đương nhiên không đi đón Bùi Diệp Kỳ được, so ra An Hạ và Bùi Chính Thành là hai người rảnh rỗi nhất, về tình về lý đều nên đi theo cùng.
Sau một tuần, Bùi Diệp Kỳ gầy hơn không ít.
Dáng vẻ yếu ớt gầy gò, trông càng có vẻ u ám hơn.
Anh ta được Thư Nhã Niệm đỡ lên xe, trong lúc đó, Bùi Minh Huyền ở một bên cẩn thận che chở.
An Hạ quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Chính Thành, phát hiện sắc mặt anh hơi lạnh lẽo, bèn nắm tay anh: “Chúng ta cũng lên xe thôi.”
Bùi Chính Thành gật đầu, sau khi lên xe thì có hơi im lặng.
An Hạ nắm lấy tay anh chơi đùa, Bùi Chính Thành hơi ngây người, không biết đang nghĩ cái gì.
Cô nhớ thím Lưu từng nói, gia cảnh của Thư Nhã Niệm cũng không tốt, nhưng vẫn gả vào nhà họ Bùi rồi.
Tuy thím Lưu không nói rõ, nhưng hàm ý muốn bày tỏ là Thư Nhã Niệm không chỉ gia cảnh không tốt, hình như ba mẹ cũng không phải người đàng hoàng, so ra điều kiện còn tệ hơn cả An Hạ.
Nhưng Bùi Diệp Kỳ vừa ý cô ta, cố ý muốn kết hôn với cô ta.
Đương nhiên ông cụ Bùi không đồng ý, cho dù là đứa con riêng, cũng chảy trong người máu của người nhà họ Bùi.
Vì thế, Bùi Minh Huyền yêu thương con lập tức ra mặt.
Tuy bọn họ đều xem trọng gia cảnh và mặt mũi, nhưng Bùi Minh Huyền thật sự rất yêu thương Bùi Diệp Kỳ.
Đương nhiên ông ta không muốn nhìn thấy con trai mình không vui, vì thế đã đồng ý cho anh ta cưới Thư Nhã Niệm, ông ta đã đồng ý rồi, cho dù ông cụ Bùi không chịu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thôi.
Nhưng sau khi hai người kết hôn, ông cụ Bùi vẫn không thích Thư Nhã Niệm, ngay cả Bùi Diệp Kỳ ông cụ cũng không thích hơn.
…
Về đến nhà, nhóm người đều tự trở về phòng của mình.
Rõ ràng là người một nhà, nhưng ngoài giữ mối quan hệ bề ngoài, ai cũng không muốn nói nhiều với ai.
Ông cụ Bùi không thích vợ chồng Bùi Diệp Kỳ, tình cảm của Bùi Diệp Kỳ với Bùi Minh Huyền cũng hơi phức tạp.
Vòng một vòng lớn, người nhà họ Bùi, không có ai thật sự có tình cảm thật lòng với ai cả.
Buổi tối, Bùi Dục Ngôn về đến nhà, người nhà họ Bùi cùng nhau ăn tối.
An Hạ không nhìn ai cũng không nói chuyện, chỉ tập trung ăn cơm.
Tài nấu nướng của thím Lưu rất tốt.
Đợi đến khi ăn no, Bùi Chính Thành đột nhiên nói: “Con và An Hạ kết hôn rồi.”
Trong nháy mắt, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Bùi Chính Thành.
Ngay cả An Hạ cũng khiếp sợ quay đầu nhìn anh.
Bùi Chính Thành cứ như thế công bố chuyện bọn họ đã kết hôn à?
Cô cho rằng còn phải chiến đấu rất lâu nữa chứ.
An Hạ cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt những người khác trên bàn cơm, phát hiện chỉ có Bùi Dục Ngôn xem như bình tĩnh.
Sau khi Bùi Chính Thành tuyên bố xong, anh ta chỉ nhìn anh chăm chú mấy giây, sau đó lại tự nhiên dời mắt đi, giống như không cảm thấy có gì đáng để ngạc nhiên vậy.
Sắc mặt những người còn lại thì khác nhau, có ngạc nhiên, có tức giận.
Người có phản ứng đầu tiên chính là ông cụ Bùi.
“Chính Thành, cháu nói cái gì? Kết hôn cái gì?” Rõ ràng ông cụ Bùi đang kìm nén cơn giận.
Bùi Chính Thành dựa lại gần, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi nói: “Cháu và An Hạ kết hôn rồi, một tuần trước chúng cháu đã đăng ký kết hôn, bây giờ chúng cháu là vợ chồng hợp pháp.”
“Hồ đồ!” Ông cụ Bùi ném mạnh đũa “cạch” một tiếng lên bàn cơm: “Đúng là hồ đồ!”
Ông cụ tức giận đến nhíu chặt mày, nhìn về phía An Hạ với ánh mắt sắc bén: “Có phải cô xúi giục Chính Thành cưới cô không? Vì gả vào nhà họ Bùi, cô đúng là không từ thủ đoạn!”
An Hạ thầm thấy buồn cười, trước mặt nhiều người như vậy, tốt xấu gì cô cũng phải nể mặt ông cụ, cũng không muốn so đo với một ông già cố chấp.
Còn Bùi Chính Thành lại như bị thứ kỳ lạ gì đó ám vậy, không hề nể mặt ông cụ Bùi chút nào.
Anh mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ bất cần đời mọi khi.
“Ông nội, ông cho rằng nhà họ Bùi có gì tốt khiến An Hạ một lòng một dạ muốn gả vào nhà họ Bùi? Quá lắm cũng chỉ vì cháu sinh ra ở nhà họ Bùi mà thôi, nếu cháu là ăn mày ngủ dưới gầm cầu, An Hạ vẫn sẽ gả cho cháu.”
Lời này của Bùi Chính Thành vừa tự tin vừa hơi càn rỡ.
An Hạ yên lặng rũ mắt.
Cô cảm thấy Bùi Chính Thành quá tự tin rồi, nếu anh thật sự là ăn mày dưới gầm cầu, chưa chắc cô sẽ thích anh.
Nhưng cho dù anh là ai, chỉ cần cô thích, cô sẽ bằng lòng gả.
Bùi Minh Huyền ở một bên không đồng ý nhìn về phía Bùi Chính Thành, lạnh lùng chỉ trích anh: “Chính Thành! Nói chuyện với ông nội con kiểu gì vậy!”
Bùi Chính Thành không tỏ ra yếu thế chút nào: “Cho dù ông ấy là trưởng bối, là ông nội con, ông ấy cũng không thể tuỳ tiện mắng chửi người khác được, cho dù An Hạ là vợ con, cô ấy cũng không có nghĩa vụ bị ông nội trách mắng vô cớ.”
“Con!” Bùi Minh Huyền chỉ vào Bùi Chính Thành một lúc lâu, thật sự không nói ra được một câu.
Ông ta hít sâu: “Nếu con còn xem mình là người nhà họ Bùi, ngày mai lập tức đi ly hôn đi!”
Bùi Chính Thành “À” một tiếng đứng dậy.
Anh cúi đầu, thấy An Hạ ngơ ngác nhìn mình thì cười hỏi cô: “Ăn no chưa?”
An Hạ gật đầu: “Ăn no rồi.”
Cô cảm nhận được, tối nay, mỗi một câu, mỗi một chữ của Bùi Chính Thành đều đầy cảm giác “tôi muốn gây chuyện”.
Vì kết hôn với cô, Bùi Chính Thành mới giằng co với người nhà họ Bùi như vậy, trong lòng cô hơi ngột ngạt, nhưng dáng vẻ anh đứng về phía cô nói chuyện giúp cô, lại khiến cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Bùi Chính Thành nói xong thì vươn tay về phía cô.
An Hạ lập tức đứng dậy, để tay mình vào tay anh.
Hai người nắm lấy tay nhau, ung dung ra khỏi cửa lớn nhà họ Bùi.
Bùi Minh Huyền thấy hai người cứ thế đi mất, mất một lúc mới tỉnh táo lại, ông ta đứng lên nổi giận nói: “Bùi Chính Thành, con muốn đi đâu, con về đây cho ba!”
Nhưng hai người đã đi xa rồi, hoàn toàn không nghe thấy lời của ông ta.
Bùi Dục Ngôn ở một bên buông đũa xuống, cầm khăn lau miệng nói: “Con ăn no rồi.”
Sau đó đứng dậy muốn lên lầu.
“Đứng lại!”
Anh ta còn chưa đi hai bước, đã bị Bùi Minh Huyền gọi lại.
Anh ta quay đầu lại, Bùi Minh Huyền lập tức rống to với anh ta: “Em trai con mà con cũng không biết dạy dỗ một chút, con xem bây giờ nó trở thành cái gì rồi!”
“Nó không trộm không cướp, còn tìm vợ cho mình, không phải rất tốt sao?”
Bùi Minh Huyền bị lời của Bùi Dục Ngôn làm nghẹn họng.
Mấy đứa con trai này của ông ta đều làm sao thế?
Nhưng ông ta càng không ngờ, lời đâm vào tim hơn còn ở phía sau.
“Dù sao từ nhỏ đến lớn ba cũng chưa từng quan tâm Chính Thành, bây giờ quan tâm em ấy làm gì? Vẫn nên quan tâm Diệp Kỳ nhiều hơn đi, bây giờ nó vẫn còn bị thương đấy.” Sự châm chọc trong lời nói vô cùng rõ ràng.