Chương 546: Ẩn giấu không phát ra
Trong khi chờ đợi bữa ăn, Nam Kha vẫn còn đang ngân nga ca hát trong tâm trạng cực kỳ tốt.
Tô Ánh Nguyệt còn vô cùng chu đáo mà bảo nhà bếp bỏ thêm cho Mạc Tây Du hai miếng thịt xông khói và giăm bông nữa.
Thực ra thói quen của Mạc Tây Du là ăn chay.
Mạc Tây Du gần như là vặn vẹo nhăn nhó mặt mày mà ăn xong bữa ăn sáng này.
Sau khi ăn sáng xong, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà quay đầu sang căn dặn người làm: “Làm phiền pha giùm tôi một ly cà phê, tối hôm qua thức khuya làm thí nghiệm, cần nâng cao tinh thần một tý.”
Tô Ánh Nguyệt đương nhiên cũng biết Mạc Tây Du không phải là người tuỳ tiện như vậy, anh ta làm việc cẩn thận, trong những chuyện nam nữ chắc chắn cũng có quy tắc của riêng mình.
Cô chẳng qua chỉ là rảnh rỗi tìm chút niềm vui mà thôi.
Thấy Mạc Tây Du mang máng có chút điềm báo phát hoả, Tô Ánh Nguyệt vội vàng chấn chỉnh sắc mặt, giả vờ nghiêm túc.
Hôm nay Mạc Tây Du đến là muốn tìm hiểu một chút về tác dụng phụ của thuốc giải vi rút ‘K1LU73’ với Trần Minh Tân.
Anh ta quay đầu sang nhìn Nam Kha đang cứ mãi nhìn chằm chằm anh ta không ngừng, nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Cô không đi làm sao?”
Đôi mắt Nam Kha sáng lên, đôi mắt màu lam xinh đẹp cực kỳ, cô chớp chớp mắt nói: “Hôm nay thứ bảy mà.”
Mạc Tây Du nghẹn lời: “Vậy cô cũng phải đi làm chuyện khác, không phải sao?”
“Em…không…ê, anh kéo em làm gì!”
Nam Kha muốn nói là cô không có chuyện gì để làm cả, kết quả là bị Nam Sơn kéo đi rồi.
Cô vừa bị ép buộc kéo đi, vừa bất mãn mà nói với Nam Sơn: “Anh kéo em làm gì, em còn chuyện muốn nói với Mạc Tây Du nữa!”
Nam Sơn nhịn không được mà trừng cô một cái, đưa tay lên chọt một cái thật mạnh vào trán cô: “Thật không có tiền đồ! Hễ nhìn thấy Mạc Tây Du là IQ của em lại không thấy đâu nữa rồi?”
“Em còn không phải là vì lâu quá chưa gặp anh ấy rồi sao…” Nam Kha bị anh nói vậy thì có chút ngại ngùng, rồi lại nhìn Mạc Tây Du từ phía xa xa.
Đối với một tinh anh ở trong giới có chút kỳ quặc như Mạc Tây Du, cô rất là thích, đúng là nhìn thế nào thì thích thế đó.
Nam Sơn cảm thấy có chút bất lực với chế độ ‘si tình’ của em gái nhà anh mỗi khi gặp Mạc Tây Du, anh thật không hiểu là loại đàn ông như Mạc Tây Du có gì để mà thích nữa.
Cho dù Nam Kha thích Bùi Chính Thành thì anh còn cảm thấy dễ chấp nhận hơn một chút.
Dù sao đi nữa, so với một người đàn ông luôn cô độc lạnh lùng mà lại một lòng dồn vào sự nghiệp y học, thậm chí còn không thể tự lo cho bản thân trong cuộc sống hàng ngày như Mạc Tây Du, thì một người đàn ông vừa đẹp trai vừa biết dỗ dành con gái, vừa có gia thế tốt như Bùi Chính Thành sẽ càng khiến phụ nữ vui vẻ yêu thích hơn.
“Tuần sau có một hội thương mại, chúng ta đi chuẩn bị trước một chút, bác sĩ Mạc và sếp có chuyện phải nói.” Liên quan đến Mạc Tây Du, anh có nói nhiều với Nam Kha thì cũng vô ích, cho nên cũng làm biếng nói nhiều rồi.
…
Hai anh em Nam Sơn vừa rời đi thì trong đại sảnh lại yên tĩnh trở lại.
Người làm biết điều rời đi.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở bên cạnh Trần Minh Tân, đôi môi đang mím chặt đã chứng minh tâm trạng của cô bây giờ đang rất nặng nề.
Trần Minh Tân dựa ra sau một cái, cả người lún trên chiếc ghế sofa, trông lười biếng mà mệt mỏi, nhưng đôi mắt đó lại phát ra một ánh sáng sắt bén.
Anh yên lặng mà siết chặt bàn tay đang đan lồng vào nhau với Tô Ánh Nguyệt, sau đó mới khẽ mở đôi môi mỏng lên: “Sao lại đột nhiên về rồi?”
“Có chuyện rất quan trọng.” Mạc Tây Du đưa tay đẩy đẩy gọng kính ở trên sống mũi theo thói quen.
Sắc bén như Trần Minh Tân, anh đương nhiên là có thể đoán ra được Mạc Tây Du đang muốn nói chuyện gì rồi.
Trước đây không phải là anh chưa từng nghĩ qua sẽ tìm Mạc Tây Du, nhưng mà bởi vì có quá nhiều chuyện, đồng thời cũng nhớ tới lúc Mạc Tây Du giải thuốc cho anh có nói qua, tác dụng phụ này không rõ.
Anh cũng từng nghĩ qua, có lẽ những lời mà Lục Thời Sơ nói chẳng qua chỉ là muốn chọc anh tức giận mà thôi.
Nhưng trên thực tế…
Trần Minh Tân giống như là nghĩ đến chuyện gì đó không tốt, đôi lông mày anh khẽ nhíu lại, khuôn mặt trầm xuống mà lên tiếng nói: “Nói.”
“Gần đây anh có cảm thấy có chỗ nào không khoẻ không? Có cảm thấy điều gì dị thường trong cảm xúc không, thường xuyên cáu gắt, tức giận, hay là nói…có khuynh hướng bạo lực?”
Mạc Tây Du ngừng ở giữa một lúc, sau đó mới tiếp tục nói năm chữ phía sau.
Anh ta hỏi xong thì mới đột nhiên kinh ngạc phát giác ra, hỏi Trần Minh Tân vấn đề này ở trước mặt của Tô Ánh Nguyệt, anh đương nhiên là sẽ có giấu giếm rồi.
Khuynh hướng bạo lực không phải là chuyện tốt.
Mấy năm trong quá khứ, lúc Trần Minh Tân mười mấy tuổi đã không ít ra tay với người khác.
Lúc còn trẻ khó tránh nóng nảy bồng bột, nhưng theo sự tăng dần của tuổi tác, sau khi anh càng trưởng thành và thu mình hơn thì đã rất ít khi đích thân ra tay rồi.
Trừ phi là lúc không nhẫn nhịn được nữa, còn trong tình huống bình thường anh đều ẩn giấu mà không phát ra.
“Vấn đề này không phải cậu đã hỏi qua Tô Ánh Nguyệt rồi sao?” Trần Minh Tân khẽ híp mắt lại, thanh âm khiến người ta không nghe ra được là có cảm xúc gì.
Mạc Tây Du tuy luôn học y, nhưng chưa bao giờ nghiên cứu qua tâm lý học, nên không giỏi suy đoán hoạt động tâm lý của người khác.
Anh ta mím môi, lại đưa tay đẩy kính lên rồi mới lên tiếng nói: “Đúng vậy.”
Sau đó, anh lại nói với Trần Minh Tân những chuyện mà trước đây anh ta đã nói với Tô Ánh Nguyệt.
Trần Minh Tân yên lặng không nói gì mà lắng nghe, chỉ là nhướng mày nói: “Như vậy sao?”
Câu nói như đúng mà lại sai này của anh khiến Mạc Tây Du có chút mờ tịt không hiểu.
Anh ta có thể chữa trị các loại bệnh khó nhằn phức tạp, nhưng lại không thấu được tâm tư của người khác.
Anh ta nhìn sang Tô Ánh Nguyệt với ánh mắt như đang cầu cứu.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng nói với Mạc Tây Du: “Bác sĩ Mạc, anh làm thí nghiệm suốt đêm chắc cũng mệt rồi, hay là anh về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì chúng ta để sau rồi nói.”
Cô cũng là đột nhiên mới nghĩ ra, những đặc trưng mà Mạc Tây Du nói, đối với Trần Minh Tân mà nói thì cho dù có thật sự xuất hiện qua đi nữa, anh cũng không thể đích thân nói ra được.
Cô thậm chí còn lạc quan mà nghĩ rằng, Trần Minh Tân bây giờ trông mọi thứ đều rất bình thường, căn bản là không có xuất hiện những triệu chứng mà Mạc Tây Du nói.
Tuy rằng trước đây cô đã nhìn thấy anh và Lục Thời Sơ đánh nhau, và cả việc anh đánh vệ sĩ vì cô, nhưng mà mấy điều này đối với Trần Minh Tân mà nói thì cũng không tính là bất thường.
Dù sao đối với những chuyện có liên quan đến cô, anh cũng có lúc không thể nhịn được.
Trước đây Mạc Tây Du cũng có nói qua, Trần Minh Tân có thể là đang tự mình kiềm chế.
Lúc anh ấy ở thành phố Vân Châu trước đây, có một khoảng thời gian có chút dị thường, nhưng sau một khoảng thời gian thì những điều dị thường đó của anh cũng đã biến mất rồi.
Đây chắc là do anh đã kìm chế những tác dụng phụ của thuốc giải vi rút ‘K1LU73’.
Nếu đã như vậy thì không cần Mạc Tây Du nhắc lại chuyện này nữa.
Ai cũng đều không muốn để người khác cảm thấy thần kinh hoặc là tâm lý của mình có vấn đề không phải sao?
Mạc Tây Du có thể nghe ra được ý tứ trong lời của Tô Ánh Nguyệt, anh ta khẽ sững sờ một hồi rồi mới đứng dậy nói: “Vậy thì tôi về trước, anh và mợ chủ có chuyện gì thì có thể liên hệ với tôi.”
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy tiễn Mạc Tây Du ra cửa, rồi mới quay trở lại.
Cô quay về bên cạnh ghế sofa, nhìn thấy Trần Minh Tân đang khẽ nhắm mắt lại, giống như là đang nghỉ ngơi.
“Sao thế? Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?” Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh anh, quan tâm mà hỏi.
“Em đi ngủ với anh một lát đi.” Trần Minh Tân mở mắt ra, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào cô.
Không biết tại vì sao mà Tô Ánh Nguyệt luôn cảm thấy ánh mắt của anh thế này có chút gì đó quái dị, nhìn chằm chằm khiến đáy lòng cô có hơi hoảng loạn.
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu: “Được, đi thôi.”