Chương 509: Đi lên tầng, mở phòng
Sau một khoảng thời gian im lặng, Trần Minh Tân lên tiếng hỏi cô: “Sao em lại đến đây?”
Giọng anh có chút khàn, không nghe ra được anh đang có cảm xúc gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, dường có chút ngạc nhiên với sự xuất hiện bất ngờ của cô.
Tô Ánh Nguyệt chỉ quan tâm đến chuyện của mình, hỏi: “Uống rượu?”
Trần Minh Tân nghe ra sự lo lắng ẩn giấu trong giọng nói của cô, lời nói đến bên miệng lại đổi: “Chỉ uống một chút, không nhiều.”
Tô Ánh Nguyệt lại nhìn anh một cách rất cẩn thận, phát hiện ngoài khuôn mặt có chút đỏ, tất cả những thứ khác đều rất bình thường, lúc này mới tin lời nói “chỉ uống một chút” của anh, có thể thật sự chỉ có một chút.
Lúc này trái tim của cô mới được thả lỏng, không kiềm chế được tức giận nói: “Một chút cũng không được phép, cho dù là ai thuyết phục anh, cho dù là tình huống gì, chuyện này trước đây em cũng nói rồi!”
“Ừm.”
Trần Minh Tân khẽ trả lời một tiếng, đôi mắt sâu và đen nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, khiến câu trả lời này có mấy phần nghiêm túc, lại giống như miễn cưỡng, lấy lệ.
Tô Ánh Nguyệt đi đến, trong lòng vô cùng lo lắng, bởi vì cô nhớ lại dáng vẻ lần trước của anh lúc bệnh dạ dày tái phát.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, bây giờ anh lại hời hợt “ừm” một chữ, trong lòng cô càng tức giận.
Tô Ánh Nguyệt nhếch miệng nói: “Nếu như có lần sau, anh cứ để xem em còn quan tâm đến anh nữa không.”
Lúc này Trần Minh Tân cũng có chút hối hận, có lẽ anh không nên lừa cô.
Thỉnh thoảng cô có chút nóng nảy, nhưng cũng rất mềm lòng, anh chỉ cần nói với cô hai câu, cô sẽ không tức giận nữa.
Lần đầu tiên anh cảm thấy, bản thân mình đã biến một chuyện đơn giản trở nên phức tạp.
Không chỉ khiến mình ngồi mấy tiếng ở trong văn phòng, còn khiến Tô Ánh Nguyệt lo lắng từ nhà chạy đến đây.
Nghĩ đến đây, Trần Minh Tân từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, đưa tay ra ôm lấy vai cô: “Sẽ không có lần sau, là anh không tốt, chúng ta về nhà thôi.”
Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột của Trần Minh Tân, nhưng cô nghe thấy anh thừa nhận mình không đúng, một chút tức giận trong lòng kia cũng tan thành mây khói.
“Biết là tốt.” Tô Ánh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, sau đó mới kéo cánh tay đang ôm ấy vai mình xuống, dắt anh đi ra ngoài.
Cô vội vàng đi ra khỏi nhà, trên người chỉ mặc một bộ đồ thể thao, đi giày bệt, đầu tóc bù xù, bởi vì đã tắm rửa nên buổi tối ra ngoài cũng không thể trang điểm, mặt mộc của cô trông trẻ hơn vài tuổi so với tuổi thật.
Nhìn cô như thế này, người khác rất khó có thể tin là cô đã là mẹ của một đứa bé hai tuổi.
Ánh mắt của Trần Minh Tân di chuyển từ đỉnh đầu cô xuống đến đôi giày của cô, cuối cùng lại dừng lại trên cánh tay đang dắt mình ra ngoài.
Cô thấp hơn anh một cái đầu, vì vậy lúc đi bộ, bước chân của cô cũng nhỏ hơn, anh đi theo sau, đi rất chậm, phối hợp với bước chân của cô, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Có lúc, anh cảm thấy rất kỳ diệu, từ lúc còn rất nhỏ anh đã từng nhìn thấy cô, nếu như phải tính, anh đã quen cô được mười mấy năm rồi.
Lúc đó anh hoàn toàn chỉ xuất phát từ sự tò mò, bị mẹ đưa đi xem mắt.
Lúc đó không có cảm giác cô có điểm gì đặc biệt, rất phổ thông, cũng là một cô gái rất bình thường.
Anh trưởng thành khá sớm, từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, không phải vì thiếu mất tình yêu của ba hay vì lý do khác mà khiến anh trở nên như vậy, chỉ là vì tình cách của anh vốn như vậy, may là mẹ anh là một người có tính cách rất tốt, ngay cả khi anh không đáng yêu như những đứa bé bình thường khác, nhưng bà ấy cũng rất yêu anh.
Có chuyện gì cũng sẽ nhiệt tình chia sẻ với anh, mẹ của anh thậm chí còn hoạt bát hơn cả một cậu thiếu niên như anh.
Nếu như nói lúc đó Tô Ánh Nguyệt trong ánh mắt của anh không có điểm gì khác biệt, cũng không hoàn toàn đúng.
Vẫn có một điểm rất đặc biệt, nếu không anh cũng không cố ý hay vô ý mà chú ý đến tin tức của cô cho dù cô cách anh hàng chục ngàn km.
Trong nửa cuộc đời thiếu thốn của anh, hầu hết thời gian đều vì muốn tìm ra hung thủ đã giết hại mẹ mình mà không ngừng bắt bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ
Thực ra, anh sớm đã biết Tô Ánh Nguyệt không hề biết chuyện của mẹ anh, lúc đó cô còn rất nhỏ, đương nhiên cũng sẽ không hiểu được nhiều chuyện như anh.
Có thể một sự lôi kéo nào đó trong bóng tối, khiến anh phải chủ động tìm đến cô….
Anh muốn điều tra chuyện của mẹ, không nhất định phải dùng một cách thức nào đó để tiếp cận cô.
Nhưng, một người thanh tâm, ít ham muốn như anh trong buổi tối hôm đó lại không khống chế được.
Có lẽ, tất cả đều đã được định từ trước.
“Anh sao vậy? Có phải là khó chịu ở đâu không?”
Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt kéo suy nghĩ của Trần Minh Tân trở lại.
Trần Minh Tân đột nhiên bừng tỉnh.
Bởi vì vẫn còn chìm đắm trong những chuyện trong quá khứ, nên ánh mắt của anh dịu dàng một cách lạ thường, trong đôi mắt sâu như một cái hố kia chứa đựng một sự lưu luyến khiến người khác chìm đắm trong đó.
Tô Ánh Nguyệt không hề biết anh đang nghĩ cái gì, chỉ là đột nhiên bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn, khuôn mặt liền nóng lên.
Cô mím môi, lại hỏi một câu: “Nói nhanh đi, có phải là có chỗ nào không được thoải mái không?”
Anh đi rất chậm, lúc cô kéo anh cảm thấy rất mất sức, chắc chắc cơ thể anh lại không thoải mái.
Trần Minh Tân nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, không kiềm chế được liền cúi người xuống, nâng mặt cô lên, hôn một cái thật sâu.
Lúc này hai người vẫn còn đang đứng ở hành lang, ngoài nhân viên đi đi lại lại vẫn còn có những vị khách khác.
Bọn họ đi trên đường, vốn đã khiến người khác chú ý, bây giờ Trần Minh Tân lại đột nhiên hôn cô ở đây, như vậy cũng được sao.
Da mặt của Tô Ánh Nguyệt mỏng hơn anh, âm thầm dùng lực đẩy anh ra.
Trần Minh Tân hơi nhếch môi, cánh tay ôm chặt lấy cô, hơi thở của anh có chút nặng nề.
Sau khi cúi đầu hôn vào dái tai của Tô Ánh Nguyệt, ké sát vào tai cô, uy hiếp: “Tốt nhất em hãy ngoan ngoãn để anh hôn, nếu không bây giờ anh sẽ bế em đi thẳng lên tầng, mở phòng.”
“Anh….” Tô Ánh Nguyệt lên tiếng oán hận, nhưng lại bị Trần Minh Tân chặn miệng lại.
Tô Ánh Nguyệt biết Trần Minh Tân là một người nói được làm được, mặc dù trong lòng có chút kháng cự việc thân mật nơi công cộng, nhưng cũng không cố chấp kháng cự lại anh, chỉ có thể căng thẳng giữ chặt lấy hai tay anh, để mặc Trần Minh Tân ôm và hôn cô.
Bỏ đi, cho dù bị người khác lén lút lan truyền “chủ tịch tập đoàn LK và vợ hôn nhau ở nơi công cộng” vẫn dễ chấp nhận hơn là “chủ tịch tập đoàn LK và vợ gấp đến mức không thể chờ đợi được nữa mà mở phòng”.
“Khụ khụ….”
Đến tận khi có người cố tình ho lên một tiếng, Tô Ánh Nguyệt mới không kiềm chế được nữa mà đẩy Trần Minh Tân một cái.
Trần Minh Tân lúc nãy không kiềm chế được mà hôn cô, cũng chỉ là anh quá yêu cô mà thôi, lúc này sự kích động đã qua đi, biết da mặt của Tô Ánh Nguyệt rất mỏng, nên cũng không định làm cô bối rối nữa.
Chỉ là, anh không có sắc mặt tốt với người đã cố tình làm gián đoạn việc tốt của anh.
Anh ngẩng đầu lên, kéo Tô Ánh Nguyệt ra sau lưng, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau khi nhìn rõ người đang đứng cách đó mấy bước, Trần Minh Tân liền nheo mắt lại.
“Anh Trần.” Trên khuôn mặt của Bùi Dục Ngôn nở một nụ cười rất lịch sự vô cùng hoàn hảo.