Chương 708
CHƯƠNG 708: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NGỒI TRÊN XE LĂN
Tô Ánh Nguyệt từ phòng vệ sinh đi ra, về đến đại sảnh thì nhìn thấy trước bàn ăn Nam Kha đàn ngồi có thêm một người đàn ông.
Cho dù cách thật xa Tô Ánh Nguyệt cũng nhận ra, người đàn ông ngồi ở kia chính là Trần Minh Tân.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Ánh Nguyệt đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân không lên tiếng, giơ tay gõ bàn một cái, lúc này Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện, trên bàn có thêm một hộp giữ nhiệt.
Anh là đến đưa cơm cho cô.
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt không giấu được vẻ ngạc nhiên vui mừng, nhưng sau khi suy nghĩ lại cô không khỏi ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi: “Anh đi ra ngoài như vậy không có chuyện gì chứ?”
“Có thể có chuyện gì?” Trần Minh Tân quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô kề sát mặt anh, anh nhịn không được muốn hôn cô, cho nên đành lặng lẽ lùi về phía sau một chút: “Có em che chở cho anh thì anh sợ gì chứ?”
“…”
Có điều, sau khi nghĩ lại hình như đúng là như vậy.
Bây giờ cô là bà chủ của tập đoàn LK, toàn bộ tài sản trong tay Trần Minh Tân đều chuyển sang tên cô vậy bây giờ Trần Minh Tân không phải là người nghèo rớt mồng tơi sao?
Nam Kha im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại, giả vờ như không nghe thấy cặp đôi đang yêu thích khoe khoang tình cảm trước mặt kia.
“Được rồi, về công ty ăn đi.” Trần Minh Tân đứng lên trước sau đó lại ngước mắt nhìn Nam Kha nói: “Đừng lo lắng cho Nam Sơn, chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ trở về.”
Nam Kha hơi sửng sốt, lát sau mới tỉnh táo lại: “Ừm.”
Trần Minh Tân khiến cô hoàn toàn yên tâm.
Thế là hai người liền bỏ Nam Kha ở lại, trở về công ty trước.
Bởi vì đây là thời gian nghỉ trưa cho nên trong công ty không có ai.
Vì thế trên đường đi vào công ty hai người không gặp ai.
Trở lại văn phòng, Tô Ánh Nguyệt liền bắt đầu ăn cơm.
Trần Minh Tân mang cho cô một món mặn, một món rau, còn thêm một món canh, lượng thức ăn cũng không ít.
Đã lâu rồi Tô Ánh Nguyệt không được ăn cơm do Trần Minh Tân nấu, cô lại đang đói bụng cho nên ăn sạch trơn.
Lúc Trần Minh Tân dọn hộp giữ nhiệt còn không quên cười nhạo cô: “Lần sau chắc phải dùng hai hộp giữ nhiệt đựng thức ăn quá.”
Tô Ánh Nguyệt dựa sát vào anh, cô ăn quá no nên phải tìm chỗ dựa.
“Khi nào anh đến công ty làm việc?” Vị trí cô ngồi bây giờ cũng là của Trần Minh Tân, là kết quả nhiều năm làm việc chăm chỉ của Trần Minh Tân, cô muốn trả lại cho anh.
Nhưng không ngờ Trần Minh Tân từ chối một hơi : “Không đến.”
Sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên của Tô Ánh Nguyệt, anh lại nói: “Em cứ xem như đang nuôi bồ nhí, phải nuôi anh cho thật tốt.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, duỗi tay bóp mặt anh: “Qua tết anh đã ba mươi tuổi rồi, một người đàn ông ba mươi tuổi có thể gọi là nhí sao?”
Trần Minh Tân cong môi, ý cười càng sâu: “Em chê anh già? Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng những anh đã già mà cũng chẳng còn gì, tổng giám đốc xem thường tôi rồi sao?”
“Anh nói mò gì đó?” Tô Ánh Nguyệt bĩu môi: “Anh tìm thời gian làm thủ tục lấy lại mấy tài sản kia của anh đi, khoảng thời gian này em mệt muốn chết rồi.”
Thứ người khác muốn mà không có được ngược lại đến tay Tô Ánh Nguyệt còn bị cô chê bai.
Ánh mắt Trần Minh Tân hơi tối lại, vẻ mặt lại không nhìn ra thay đổi gì, giọng nói có phần nặng nề: “Sau này em đừng nói những lời như vậy nữa.”
Tô Ánh Nguyệt nghe ra được giọng điệu khác thường của anh, đang muốn hỏi lại thì Trần Minh Tân đã đứng dậy kéo cô lên: “Em vào trong nghỉ ngơi một chút đi.”
Ăn uống no nê, lại được ngủ thêm một lát, chuyện tốt đẹp như vậy đương nhiên Tô Ánh Nguyệt sẽ không từ chối rồi.
Nếu bây giờ Trần Minh Tân về nhà cũng không có chuyện gì cho nên cùng nằm xuống nghỉ ngơi với cô.
Tô Ánh Nguyệt ngủ rất nhanh.
Trần Minh Tân nằm bên cạnh cô mở mắt sau đó đứng dậy xuống giường, rón rén đóng cửa lại bước ra khỏi phòng nghỉ châm một điếu thuốc, ngồi trên sô-pha hút một hơi, anh lấy điện thoại ra đặt trên bàn, giống như đang đợi tin.
Qua một hồi lâu điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Anh cầm điện thoại, ngón tay dài lướt trên màn hình, sau đó để điện thoại lên tai nghe.
Giọng nói cung kính từ bên kia điện thoại truyền tới: “Cô Bethe Shaleen đã lên máy bay.”
Tiếp đó anh cúp điện thoại, đặt điện thoại lại trên bàn trà.
Anh nặng nề dựa người ra sau, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Bethe Shaleen về nước J thì sẽ không có cơ hội nói linh tinh trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Bethe Shaleen nói anh có chướng ngại tinh thần, nói tâm lý anh có vấn đề nhưng như vậy thì đã sao?
Bây giờ anh thoạt nhìn rất bình thường, Tô Ánh Nguyệt trông có vẻ vẫn yêu anh như trước kia, nhưng ở trước mặt cô, anh thỉnh thoảng vẫn phải chịu đựng sự thù hận trong lòng.
Vì cô vợ nhỏ của mình, không có gì là anh không thể chịu được, nhưng anh thực sự không thể chịu được khi cô ấy nhìn những người đàn ông khác, cũng không chịu được khi cô ấy quan tâm đến người đàn ông khác.
Khuôn mặt anh dần trở nên im lặng, đôi mắt đen thẳm không phân biệt được tâm trạng, anh bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Ra khỏi toàn nhà LK, Trần Minh Tân vẫy một chiếc taxi, trên đường lại đổi hai chuyến xe buýt.
Vòng tới vòng lui, cuối cùng mới đến khu biệt thự mới quy hoạch ở ngoại ô thành phố.
Bởi vì mới làm xong không bao lâu, vị trí địa lý và ý tưởng thiết kế cũng không tốt lắm cho nên khu biệt thự này có rất ít người vào ở.
Trần Minh Tân bước vào khu biệt thự, đi bộ vào gần nửa tiếng đồng hồ cũng không gặp một bóng người nào, điều này đủ để chứng minh khu biệt thự này vắng vẻ đến cỡ nào.
Cuối cùng khi đi tới trước cổng của một ngôi biệt thự cỡ nhỏ, anh mới dừng lại.
Cửa biệt thự không có ai trông coi, cửa lớn đang mở hé, bên trong sân vẫn còn gạch vụn chưa dọn dẹp xong, thoạt nhìn hơi lộn xộn không giống như có người đang ở.
Anh đẩy cửa ra, đi thẳng vào trong.
Đi qua cái sân vắng vẻ là bước vào phòng khách.
Trong phòng khách rất trống trải, chỉ có ghế sô-pha và bàn ghế cần thiết thậm chí không có thêm một vật trang trí nào dư thừa nào.
Anh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Người đàn ông đang nằm nửa ngồi nửa dự trên xe lăn, trên chân phủ một tấm chăn.
Trần Minh Tân đi tới trước mặt anh ta, cũng không thấy anh ta nhúc nhích, hình như đang ngủ.
Anh híp mắt, lên tiếng kêu một tiếng: “Lục Thời Sơ.”
Không sai ngươi đàn ông ngồi trên xe chính là Lục Thời Sơ.
Nghe được giọng nói của Trần Minh Tân anh ta chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tối tăm, tinh thần rất kém.
“Đến rồi.” Giọng điệu quen thuộc cho thấy Trần Minh Tân không phải là lần đầu tiên đến đây.
Trần Minh Tân hờ hững nhìn anh ta: “Người chăm sóc anh đâu rồi? ”
“Tôi bảo anh ta đi nghỉ rồi.” Lục Thời Sơ nói xong thì mở nút công tắc ở chỗ nào đó trên xe lăn, lúc này lưng ghế dựa liền dựng thẳng lên.
Sau đó anh ta đẩy bánh xe đi về phía sô-pha.
Trần Minh Tân theo tới, ngồi trên sô-pha.
“Sao hôm nay anh đến đây? Ngươi của Grissy hẳn là đã đến thành phố Vân Châu rồi. Anh thật không khôn ngoan khi anh đến đây vào lúc nước sôi lửa bỏng như thế này.”
Trên bàn trà có một ấm nước, Lục Thời Sơ vừa nói chuyện vừa rót nước cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân liếc mắt nhìn Lục Thời Sơ, sau đó nói với anh ta: “Bùi Dục Ngôn biết tôi trở về thành phố Vân Châu rồi, hôm qua tôi đã dọn về nhà ở.”
Bàn tay cầm ly của Lục Thời Sơ khẽ rung lên, khuôn mặt gầy gò thất thần trong chốc lát, anh ta cụp mắt đặt cái ly trên tay xuống, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét bản thân.
Một lát sau anh ta mới khẽ nói một câu: “Vậy chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”