Chương 181: Đúng là có tình thú
Tô Ánh Nguyệt thấy anh dừng lại, đáy mắt hiện lên tia sáng, gật đầu: "Ừm."
Trần Minh Tân lạnh giọng từ chối: "Không cần thiết."
Nói gì? Nói chuyện cô muốn rời khỏi anh sao?
Không bao giờ.
Cho dù cô không muốn sinh con cho anh, cho dù trong lòng cô nghĩ đến một người khác.
Chỉ cần anh không buông tay, cô chỉ có thể ở bên cạnh anh, không đi được đâu cả.
Trần Minh Tân vừa nghĩ như vậy thì cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Anh nghe em nói… A… Ưm…"
Trần Minh Tân không cho cô có cơ hội nói chuyện, cúi người chặn môi cô lại, động tác lưu loát cởi hết đồ trên người cô.
Tô Ánh Nguyệt đau đến cong người, muốn nói chuyện, môi lại bị lấp kín, ngón tay thon dài theo thói quen đặt lên vai anh, bấu chặt.
Sự phản kháng của cô khiến sắc mặt Trần Minh Tân lạnh lẽo.
Lúc trước thì không muốn sinh con cho anh, bây giờ lại còn muốn giữ mình?
Sau này thì sao?
Sau này muốn ly hôn với anh à?
Trần Minh Tân ánh mắt âm trầm, anh tháo cà vạt xuống, kéo tay cô lên đỉnh đầu rồi buộc chặt lại.
Quần áo anh vẫn chỉnh tề, trong khi cô không mảnh vải che thân đã khiến cô cảm thấy xấu hổ rồi.
Bây giờ anh còn trói tay cô lại, trong lòng Tô Ánh Nguyệt dâng lên sự sợ hãi: "Anh muốn làm gì? Anh thả em ra…"
"Anh nghĩ em biết rất rõ, còn hỏi anh làm gì…"
Trần Minh Tân đã trói chặt tay cô, anh vừa nói chuyện vừa thu tay lại, cắn môi cô, thấp giọng nói: "Sao còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy chứ."
Tô Ánh Nguyệt cắn môi chịu đau, không rên một tiếng, phản kháng trong im lặng.
***
Sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy cơ thể rất khó chịu.
Muốn nói gì đó mà cổ họng khô rát, đầu cũng choáng váng.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay sờ bên cạnh, đầu óc không tỉnh táo, theo thói quen gọi: "Trần Minh Tân…"
Trần Minh Tân lúc này đang ở trong phòng tắm rửa mặt, cửa phòng tắm chỉ khép hờ, cũng không đóng chặt, anh dường như nghe thấy tiếng Tô Ánh Nguyệt.
Giống như đang gọi anh.
Tối hôm qua anh tới đây cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn xác định cô sẽ trở về, cũng nghĩ tới khả năng cô đã uống thuốc tránh thai.
Nhưng anh không ngờ mình sẽ mất khống chế như thế.
Khi biết cô thật sự uống thuốc tránh thai, tình nguyện tổn thương thân thể của mình cũng không muốn sinh con cho anh thì anh lại không khống chế được mình.
Mặc dù cảm thấy có khả năng là mình nghe lầm, nhưng anh vẫn đi ra ngoài.
"Trần Minh Tân." Tô Ánh Nguyệt ngẩn ngơ khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc đi tới bên giường.
Trần Minh Tân dừng một chút rồi đi tới, vẻ mặt không cảm xúc, nhìn cô từ trên cao xuống, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Tô Ánh Nguyệt mở mắt, cũng không thấy rõ người trước mặt, chỉ nói hai chữ: "Khó chịu."
Giọng nói khàn khàn mang theo chút tủi thân, giống như đang làm nũng.
Trần Minh Tân chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, ánh mắt mềm ra, giọng cũng bớt lạnh đi: "Khó chịu ở đâu?"
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ trán cô.
Chắc là Tô Ánh Nguyệt sốt nhẹ, lúc cô gọi anh thì giọng hơi khàn, bây giờ cả người đều mơ màng.
Mặc dù anh cố ý xả giận nhưng không nghĩ tới khiến cô bị bệnh.
Nhìn dáng vẻ cau mày mắt lim dim của cô, trong lòng anh dâng lên sự tự trách và đau lòng mãnh liệt.
Anh đưa tay sờ mặt cô, gọi: "Tô Ánh Nguyệt?"
Tô Ánh Nguyệt chỉ mơ hồ lên tiếng, không mở mắt.
Anh lại thử gọi một tiếng: "Vợ ơi?"
Tô Ánh Nguyệt vẫn không mở mắt: "Ừm."
Quả nhiên là bệnh đến hồ đồ rồi, anh gọi gì cũng trả lời.
Trần Minh Tân lo lắng, hôn một cái lên mặt cô, rồi đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại cho Nam Sơn: "Tìm Lục…"
Đang nói một nửa thì anh dừng lại: "Tìm một bác sĩ nữ tới đây, đến chung cư lúc trước Tô Ánh Nguyệt ở."
Nam Sơn ở đầu dây bên kia nghe vậy thì ngẩn người, nhiều chuyện, nghĩ, ông chủ và bà chủ đúng là có sở thích đặc biệt, biệt thự không ở lại chạy đến chơi ở chung cư nhỏ.
A, nữ bác sĩ…
***
Trần Minh Tân gọi điện thoại xong thì quay lại giường nhìn Tô Ánh Nguyệt, sau đó anh đi tìm quần áo cho cô
Cũng may lúc cô dọn đến vịnh Vân Thượng cũng không mang toàn bộ đồ đi.
Trần Minh Tân tìm được quần áo cho cô, trở lại giường, kéo Tô Ánh Nguyệt từ trong chăn ra, chuẩn bị thay đồ cho cô.
Kết quả Tô Ánh Nguyệt lạnh nên dán chặt người vào lòng Trần Minh Tân, không chịu ra, trong miệng còn lẩm bẩm: "Lạnh quá…"
Lúc này Trần Minh Tân mới nhớ tới, lò sưởi trong phòng chưa mở.
Tối hôm qua anh quá tức giận, lúc cô đi đường cũng đã bị nhiễm, lúc ngủ anh cũng quên không bật máy sưởi, nên cô mới bị bệnh.
Trần Minh Tân một tay ôm cô, một tay kéo chăn bọc kín Tô Ánh Nguyệt, sau đó hỏi cô: "Ôm thế này có hết lạnh không?"
Tô Ánh Nguyệt lại rúc vào lòng anh, mơ hồ nói: "Ừm…"
Trái tim Trần Minh Tân khẽ run lên, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, anh trầm mặc hồi lâu rồi mới hỏi cô: "Vậy sinh con được không?"
"Được."
Cô lập tức trả lời mà không hề do dự.
Trong nháy mắt, đáy lòng Trần Minh Tân dâng lên niềm vui khôn xiết.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc này cô đang bị bệnh, cho nên mới đồng ý dễ dàng như thế.
Lưu luyến ôm cô một lát, rồi Trần Minh Tân mặc quần áo cho cô, sau đó bật máy sưởi lên, quay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Nam Sơn đưa bác sĩ tới.
"Ông chủ." Sau khi Nam Sơn và bác sĩ đi vào, nhìn xung quanh: "Bà chủ thế nào?"
Trần Minh Tân hỏi anh ta: "Hôm nay cậu rất rảnh sao?"
Nam Sơn ho khan một tiếng, lập tức nghiêm túc nói: "Tôi sợ bác sĩ không biết đường, nếu để cho người khác đưa đến đây thì anh cũng không yên tâm lắm."
"Ừm." Trần Minh Tân chỉ điềm tĩnh đáp, dẫn bác sĩ vào.
Mặc dù Nam Sơn tò mò nhưng vẫn tự giác đứng chờ bên ngoài.