Chương 67: Tôi có thể cút nhưng anh ta lại muốn vào
Cùng với giọng nói mỗi lúc một trầm khàn của anh là tiếng quần áo Tô Ánh Nguyệt bị xé rách.
“Xoạt” một tiếng, bộ váy đỏ mà cô yêu quý đã trở thành miếng vải rách trong tay Trần Minh Tân.
Lời Trần Minh Tân với động tác của anh đều cho thấy hôm nay nếu không đạt được mục đích thì anh sẽ không bỏ qua.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng không phải kiểu người mặc cho người khác chi phối.
Trần Minh Tân tùy tay vứt bộ quần áo trong tay đi, đôi mắt đen bóng đến dọa người.
Trước đây khi anh nhìn thấy cô ở cửa CLB Ngọc Hoàng Cung đã rất muốn làm như này rồi.
Cô mặc váy đỏ giống như yêu tinh trên núi, vừa thanh thuần vừa mị hoặc...
Cho nên, ban đầu anh chỉ định lái xe đưa cô về nhà, làm bữa cơm đơn giản, ăn xong sẽ đi nhưng giữa đường lại thay đổi ý định, trực tiếp đưa cô đến biệt thự.
Dù sao sớm muộn gì cô cũng trở thành nữ chủ nhân của nơi này.
Môi Trần Minh Tân đã di chuyển từ tai cô đến đôi môi mọng nước của cô.
Nụ hôn của anh mang theo sự vội vàng, không hề có chút dịu dàng.
Giống như một con sói đói lâu ngày, cuối cùng cũng tìm được món ăn khoái khẩu nên không thể nhai kỹ nuốt chậm, chỉ muốn nhai ngấu nghiến lấp đầy cái bụng trước rồi nói sau.
Tô Ánh Nguyệt bị hôn đến không thở được, hai tay đánh liên tục vào lưng anh còn Trần Minh Tân lại vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Bây giờ cô đã hoàn toàn không thể cử động.
Anh đưa ngón tay ra, thương tiếc xoa nhẹ lên cánh môi sưng đỏ của cô, thấp giọng nói: “Thử gọi một tiếng ‘tổng giám đốc Trần’ nữa xem.”
Giọng anh khàn đến lạ thường, giọng nói rất thấp giống như nỉ non lại giống như mê hoặc.
Tô Ánh Nguyệt nghe mà tim tê dại, cắn môi, quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh.
Dáng vẻ quật cường này khiến anh thật muốn trực tiếp nhai nát cô rồi nuốt vào bụng.
“Sao không gọi nữa?”
Trần Minh Tân nói xong lại đến bên tai cô, cắn lên đó một cái: “Gọi ông xã.”
Tô Ánh Nguyệt cắn răng phun ra một chữ: “Cút...”
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn động tác của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt nhân lúc Trần Minh Tân thất thần liền mạnh mẽ đẩy anh ra, xoay người lăn sang một bên, lấy chăn bọc kín người lại.
Sở dĩ Trần Minh Tân thất thần là bởi tiếng chuông điện thoại ấy vang lên từ điện thoại cá nhân của anh.
Vào lúc này, Nam Sơn và Bùi Chính Thành sẽ không ăn no rửng mỡ, không có việc gì mà gọi cho anh.
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm Trần Minh Tân, khi thấy anh đứng lên tìm điện thoại, trái tim hạ xuống, không biết là mất mát hay là thả lỏng.
Trần Minh Tân lục tìm trong đống quần áo dưới đất chiếc điện thoại sau đó đi vào phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt nhìn cánh cửa phòng tắm bị khóa, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau đó cười lạnh một tiếng.
Ban nãy suýt chút nữa cô đã tin lời anh nói là thật lòng, bây giờ anh lại bình tĩnh đi vào phòng tắm nghe điện thoại như vậy bảo cô làm sao tin anh được đây?!
Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng xoay người xuống giường.
Quần áo của mình đã không thể mặc, cô tìm được phòng để quần áo của Trần Minh Tân, bên trong toàn bộ đều là áo sơ mi tây trang, may mắn còn có quần áo thể thao.
Cô tìm một chiếc áo sơ mi rồi nhanh chóng khoác lên sau đó lại gỡ chiếc quần thể dục của anh vội vàng mặc vào.
Nhanh tay nhanh chân ra khỏi phòng để đồ, phát hiện đèn phòng tắm vẫn bật, cô cẩn thận từng li từng tý đi ra ngoài.
Xuống dưới tầng, cô cầm lấy túi của mình rồi chạy về phía cửa, cô nhớ vừa nãy Trần Minh Tần để chìa khóa xe bên cạnh cửa.
Cô lật tung mọi thứ lên, rất nhanh đã tìm được.
Sân nhà không bật đèn, khi cô đi ra đến giày cũng không có.
Không dễ gì mới đi được tới cửa lớn, cô mở cửa xe rồi lái xe Trần Minh Tân rời đi.
...
Trần Minh Tân từ phòng tắm đi ra liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe.
Quay đầu nhìn về phía giường, làm gì còn bóng dáng Tô Ánh Nguyệt nữa, chỉ còn bộ váy bị anh xé rách và đôi giày cao gót của cô ở lại.
Trần Minh Tân ngưng lại trầm tư vài giây sau đó gọi điện cho Nam Sơn: “Lái xe đến đây.”
Giao phó ngắn ngủi một câu rồi anh xoay người đi vào phòng để đồ.
Phòng để đồ trước nay luôn gọn gàng, ngăn nắp giờ đây giống như vừa bị bọn cướp ghé qua, áo quần vương vãi khắp nơi.
Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tô Ánh Nguyệt thân trần như nhộng chạy vào đây, gấp gấp muốn tìm một bộ quần áo mình có thể mặc được.
Ý cười đọng lại trên môi.
Anh nhanh chóng tìm một bộ quần áo thay vào rồi xuống lầu.
...
Tô Ánh Nguyệt phóng như bay về chung cư của mình.
May thay bây giờ đã là nửa đêm canh ba, không ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cô.
Cô chân trước vừa vào thang máy, chân sau đã có người vào theo.
Quay đầu lại nhìn, phát hiện là cô gái hàng xóm ở đối diện nhà cô.
Tô Ánh Nguyệt không biết tên cô ta, hai người cũng không có quan hệ gì nên cô dứt khoát không để ý đến cô ta.
Nhưng cô không để ý đến Lý Tĩnh Kỳ thì cô ta lại rảnh rỗi kiếm việc.
Trong tay Lý Tĩnh Kỳ còn đang xách đồ ăn gọi bên ngoài, cô ta đánh giá Tô Ánh Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới: “Aiya, nửa đêm rồi còn từ đâu về vậy? Tôi nói sao còn chưa vào thang máy đã ngửi thấy mùi hôi thối rồi.”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng đáp trả cô ta một câu: “Không thối bằng miệng cô.”
“A!” Lý Tĩnh Kỳ liếc cô một cái, lười biếng dựa vào tường thang máy: “Cũng biết đây là thói đời gì, đàn ông tốt đều bị lợn vây quanh.”
Tô Ánh Nguyệt nhớ đến lần trước Trần Minh Tân đến nhà cô, Lý Tĩnh Kỳ đã nhìn thấy.
Cô nhìn Lý Tĩnh Kỳ, ngoài cười trong không cười: “Đàn ông tốt tình nguyện bị lợn vây quanh cũng không vừa mắt cô, trách tôi được à?”
“Cô!” Lý Tĩnh Kỳ nâng tay lên muốn vứt túi đồ ăn về phía cô.
“Cô thử vứt lại đây xem?”
Tô Ánh Nguyệt khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, trên người mặc quần áo rộng thùng thình của đàn ông nhìn chẳng ra thể thống gì nhưng lại không hề giảm bớt khí thế của cô chút nào.
Lý Tĩnh Kỳ bị ánh mắt lạnh lùng của cô trừng, thật sự không dám ném túi đồ ăn trong tay qua đó.