Chương 711
CHƯƠNG 711: TÔI MUỐN GẶP LỤC THỜI SƠ
Sắc mặt Hạ Nhất Trần trở nên khó coi, dường như không biết nên mở miệng như thế nào, điều này chứng tỏ tình huống của Trần Mộc Tây rất không ổn.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi, nói: “Chúng ta đi lên trước đi.”
Cho dù đã chuẩn bị xong tinh thần, nhưng mà, khi đoàn người đi lên tầng mười tám, nhìn thấy tình huống bên trong, vẫn bị dọa một trận.
Lâm Tố Nghi đứng trên ban công, ánh mắt lướt qua đám người, cuối cùng nhìn vào Tô Ánh Nguyệt, cười lạnh một tiếng: “Đến cũng nhanh thật đó.”
Cô ta mặc chiếc váy mỏng manh đứng dựa trên lan can, đôi tay ôm lấy Trần Mộc Tây, để thằng bé ngồi quay lưng vào trong phòng, đôi chân ngắn lơ lửng trên không trung, bị những cơn gió lạnh thấu xương thổi qua.
Trái tim Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đau nhói.
Trần Mộc Tây ngồi quay lưng về phía bọn họ, cơ thể hơi co lại, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy tay của Lâm Tố Nghi, ngồi cuộn tròn ở đó, nhìn thấy cảnh tượng này Tô Ánh Nguyệt vô cùng đau đớn.
Đôi mắt cô lập tức ửng đỏ, cô bước về phía trước hai bước, lại sợ bước thêm nữa sẽ kích thích Lâm Tố Nghi, cô đành phải dừng lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mộc Tây!”
Chắc là Trần Mộc Tây nghe thấy Tô Ánh Nguyệt gọi mình, cơ thể cậu bé khẽ động đậy, nhưng lại bị Lâm Tố Nghi siết chặt lấy.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng nức nở của Trần Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt đau đớn vô cùng, cô đỏ ửng mắt nhìn Lâm Tố Nghi: “Cô có điều kiện gì thì nói ra! Chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô! Cô có thể, thả Mộc Tây xuống trước được không…”
Câu nói cuối cùng, giọng nói cô ẩn chứa sự cầu xin.
Những người làm mẹ mới biết, con cái đối với mình có ý nghĩa như thế nào.
Giờ này phút này, cho dù Lâm Tố Nghi có cần mạng của cô, Tô Ánh Nguyệt cũng sẽ không chút do dự mà giao cho cô ta.
Lúc này, Trần Minh Tân bước lên phía trước, ôm Tô Ánh Nguyệt vào lòng, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng nhìn Lâm Tố Nghi.
Thật ra Lâm Tố Nghi cũng có chút căng thẳng, lúc đám người bước vào, cô ta không chú ý đến Trần Minh Tân cũng ở đây.
Câu đầu tiên mà Lâm Tố Nghi nói với anh chính là: “Sao anh vẫn chưa chết?”
Sau đó, gương mặt cô ta trở nên điên cuồng: “Vậy mà anh vẫn chưa chết, Lục Thời Sơ chắc chắn vẫn còn sống, anh ấy đang ở đâu?”
Lục Thời Sơ?
Tô Ánh Nguyệt quay sang nhìn Trần Minh Tân: “Anh biết Lục Thời Sơ ở đâu?”
Gương mặt Trần Minh Tân trở nên lạnh lùng, không nói gì, ánh mắt nhìn Lâm Tố Nghi, dường như hận không thể giết chết cô ta ngay lập tức.
Nhưng Lâm Tố Nghi nào còn quan tâm đến những điều đó nữa, mục đích cô ta trở về thành phố Vân Châu, chính là để tìm Lục Thời Sơ.
“Mau nói, Lục Thời Sơ rốt cuộc ở đâu!”
Gương mặt vốn xinh đẹp của Lâm Tố Nghi lúc này nhăn nhúm lại, cô ta siết chặt lấy Trần Mộc Tây, giọng nói sắc bén: “Anh ấy cứu anh, hai người xảy ra tai nạn xe, anh còn sống, anh ấy chắc chắn vẫn còn sống, chắc chắn anh biết anh ấy đang ở đâu, bọn họ ở nước J không tìm thấy anh ấy, anh ấy đang ở thành phố Vân Châu có đúng không?”
Trần Minh Tân vẫn chưa từng nói qua với cô, Lục Thời Sơ cứu anh như thế nào, bọn họ đến nước J như thế nào rồi trở về Vân Châu như thế nào, vì vậy khi nghe Lâm Tố Nghi nói những lời này, gương mặt cô tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Cảm xúc của Lâm Tố Nghi rõ ràng đã bị mất khống chế, thấy Trần Minh Tân chần chừ không mở miệng, cô ta lại lớn tiếng nói: “Nói đi, anh ấy ở đâu!”
Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn chú ý đến động tác của Lâm Tố Nghi, cô thật sự lo lắng Lâm Tố Nghi không khống chế được tay của cô ta sẽ…
Đây là tầng mười tám, Mộc Tây của cô lại yếu đuối như vậy, cần sự bảo vệ của người khác như vậy, nếu như Lâm Tố Nghi lỡ tay, Mộc Tây của cô cũng sẽ không còn nữa.
Nhưng Trần Minh Tân vẫn mãi chưa lên tiếng, Tô Ánh Nguyệt sốt ruột hỏi anh: “Anh biết Lục Thời Sơ ở đâu? Anh biết thì nói đi!”
Lúc này, trong lòng cô thật sự không nghĩ nhiều, chỉ muốn có thể cứu được Trần Mộc Tây, nhất định phải bảo vệ được sự bình an của con trai mình.
Trần Minh Tân nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Ngược lại là Bùi Chính Thành ở phía sau anh, nhịn không được mà đẩy vai anh một cái, hỏi: “Cậu sao vậy, biết hay không biết thì cũng phải nói đi chứ.”
Ban công tầng mười tám, gió rất lớn, Lâm Tố Nghi mặc rất ít, cánh tay của cô ta sắp tê rần rồi.
Trần Mộc Tây còn quá nhỏ, tầng lầu cao như vậy, thằng bé ngồi cũng không ổn định, cô ta không chắc chắn mình còn chống đỡ được bao lâu.
Cô chỉ là, muốn biết tung tích của Lục Thời Sơ mà thôi, cô ta cũng không thật sự muốn làm tổn thương Trần Mộc Tây, dù sao cũng là cô nhìn thằng bé lớn lên, từ khi còn bé, đến khi trở thành một đứa nhóc có thể đi, có thể chạy, có thể nói chuyện như bây giờ, cho dù cô ta có xấu xa đi chăng nữa, cũng không thể làm nổi chuyện đó.
Cô ta chỉ tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Lâm Hào Kiệt và người khác, mới biết được Lục Thời Sơ cứu Trần Minh Tân, hai người còn xảy ra tai nạn xe, ở nước J không tìm thấy tung tích của hai người, Lâm Hào Kiệt đoán, Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ có khả năng đã trở về Vân Châu rồi.
Lâm Hào Kiệt không cho cô ta tham gia vào chuyện này, nhưng sống chết và tung tích của Lục Thời Sơ còn chưa biết rõ, cô ta sắp điên rồi, sao có thể không tham gia chứ?
“Trần Minh Tân, tôi muốn gặp Lục Thời Sơ, anh nhất định biết anh ấy đang ở đâu, nếu như hôm nay không gặp được anh ấy, anh cũng đừng hòng để con trai mình có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Sắc mặt Lâm Tố Nghi xanh xao, giọng nói có chút run rẩy, nhưng lại vô cùng kiên định.
Tô Ánh Nguyệt ôm lấy hai tay, cô không biết sao Lâm Tố Nghi có thể chắc chắn Trần Minh Tân biết rõ tung tích của Lục Thời Sơ, nhưng lúc này việc cô có thể làm được đó chính là không kích thích Lâm Tố Nghi: “Cô đừng nóng nảy, chúng tôi sẽ giúp cô tìm anh ấy, giúp cô tìm được Lục Thời Sơ, cô thả Mộc Tây xuống trước có được không…”
“Tôi chỉ muốn gặp Lục Thời Sơ.” Lâm Tố Nghi vô cùng cố chấp.
Tô Ánh Nguyệt nhìn sắc mặt kiên định này của Lâm Tố Nghi, quay đầu sang nhìn Trần Minh Tân: “Anh nói gì đi chứ, rốt cuộc anh có biết Lục Thời Sơ đang ở đâu không!”
Vẻ mặt của Trần Minh Tân vô cũng bình tĩnh, đôi môi mỏng nhếch lên, hỏi cô: “Em rất muốn gặp cậu ta?”
Tô Ánh Nguyệt không biết sao lúc này Trần Minh Tân lại muốn hỏi vấn đề này, Lâm Tố Nghi đã nói rất rõ ràng, cô ta muốn gặp Lục Thời Sơ mới có thể buông tha cho Trần Mộc Tây.
Cô nhìn Trần Minh Tân, gương mặt anh không có chút lo lắng, lại còn hỏi cô vấn đề chẳng liên quan gì như vậy.
Gương mặt Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng: “Em tự mình đi tìm.”
Những lúc như vậy, cô không có tâm trạng dò đoán cảm xúc của Trần Minh Tân, lãng phí một giây, thì sẽ khiến Trần Mộc Tây đau khổ thêm một giây.
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm Lục Thời Sơ cho cô, cô bình tĩnh một chút.” Tô Ánh Nguyệt nói xong, bèn cởi chiếc áo khoác trên người mình xuống ném qua đó: “Trẻ con sợ lạnh, nể tình Mộc Tây gọi cô một tiếng dì, cô đừng để thằng bé chịu lạnh có được không?”
Lâm Tố Nghi nhìn cô, sắc mặt khẽ cứng lại, cuối cùng vẫn nhặt chiếc áo lên.
Chiếc áo khoác đủ lớn để cho cô ta và Trần Mộc Tây không bị lạnh.
Tô Ánh Nguyệt nói xong, bèn quay người rời đi.
Bùi Chính Thành nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, dặn dò cấp dưới trông chừng, kéo Trần Minh Tân ra ngoài.
Anh ta nhìn Trần Mộc Tây bị giữ trên lan can như vậy cũng cảm thấy đau đớn khôn cùng, anh tức giận đá vào tường, hỏi Trần Minh Tân: “Tôi hỏi cậu, có phải cậu biết Lục Thời Sơ đang ở đâu hay không?”