Chương 706
CHƯƠNG 706: LÀ ANH TA
Đợi đến lúc ngừng lại đã là hai giờ sáng.
Trần Minh Tân ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ một lần nữa rồi mới trở về giường ngủ. Lúc này cô đã buồn ngủ đến mở mắt không nổi, lúc vừa muốn ngủ thiếp đi thì cô cảm thấy cơ thể mát lạnh.
Cô mơ màng mở mắt ra, cảm nhận được trong chăn không còn độ ấm thuộc về Trần Minh Tân nên cố chống đỡ nửa thân người đi tìm anh.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt nương theo nơi tỏa ra hơi lạnh thì nhìn thấy cửa sổ đang mở, có một bóng người đứng bên cửa sổ, ánh đèn đêm mờ ảo tràn vào, cô còn nhìn thấy một đốm lửa đỏ tươi.
Không biết lúc nào ngoài cửa sổ trời đã mưa tí tách.
Tâm trí vốn đang buồn ngủ trong chốc lát trở nên tỉnh táo.
Cô đang định lên tiếng thì người đứng cạnh cửa sổ phát hiện ra cô đã tỉnh lại, bởi vì cô nhìn thấy đốm lửa kia đã biến mất.
Trong bóng tối anh đóng cửa sổ lại, sau đó đi về phía cô.
Sau khi đến gần, anh bật đèn đầu giường lên, ánh sáng ấm áp tràn ra, tầm mắt trước mặt dần hiện rõ, đôi lông mày đẹp đẽ của anh gần ngang tầm tay, anh đưa tay chạm vào tóc mái lòa xòa trước trán cô, nhẹ giọng nói: “Sao em tỉnh rồi?”
Lúc nãy anh đã xác định cô mệt đến ngủ say rồi sẽ không dễ dàng thức dậy cho nên mới đi tới cửa sổ hút một điếu thuốc.
Tô Ánh Nguyệt ngồi thẳng người, ngước mặt lên nhìn anh hỏi: “Anh đang lo lắng chuyện gì sao?”
Dưới sự cấm đoán của cô, anh gần như đã ngừng hút thuốc.
Trong đêm gặp lại như vậy, sao anh lại hút thuốc trong phòng bọn họ?
Trần Minh Tân vươn tay dém lại góc chăn trên người cô sau đó nói: “Là người nghiện thuốc có đôi lúc anh không nhịn được.”
Anh đang nói dối.
Không ai biết ý chí của anh mạnh mẽ đến cỡ nào bằng Tô Ánh Nguyệt.
“Được rồi, ngủ đi.” Anh đã đứng bên cửa sổ được một lát bàn tay hơi lạnh, lúc này hơi dần dần ấm lên, cho nên anh mới ôm cô vào lòng chuẩn bị đi ngủ.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói gì thêm, cô nhoài người trong lồng ngực của anh nghĩ đến những lời mà Bethe Shaleen đã nói.
Cô ta nói người đàn ông họ Lục kia dẫn Trần Minh Tân đến chỗ cô ta.
Lời muốn hỏi đã đến miệng nhưng vẫn ngập ngừng không dám nói ra, cuối cùng cô cũng lựa chọn thẳng thắn hỏi anh: “Là ai đã cứu anh?”
Cô hỏi rất nhỏ nhưng trong căn phòng im ắng này lại nghe cực kỳ rõ ràng.
Qua một lúc lâu cũng không nghe Trần Minh Tân trả lời lại.
Tô Ánh Nguyệt đương nhiên sẽ không cho rằng Trần Minh Tân ngủ nhanh như vậy.
Cô khẽ nhúc nhích cơ thể thì cảm nhận được hai tay đang ôm eo cô hơi siết chặt, ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói tỉnh táo lạ thường của Trần Minh Tân.
“Là anh ta.”
Anh cũng không nói rõ ràng rốt cuộc là ai, nhưng hai người đều biết “anh ta” này là ai.
Trần Minh Tân biết Bethe Shaleen đi tìm Tô Ánh Nguyệt.
Chuyện Lục Thời Sơ cứu anh, anh cũng không dự định sẽ giấu cô, nếu cô đã biết thì anh đương nhiên thừa nhận.
Trần Minh Tân cảm thấy thân thể của người trong ngực hơi cứng ngắc, sắc mặt anh liền tối lại, chỉ là Tô Ánh Nguyệt không nhìn thấy.
Nếu đã nhắc tới Lục Thời Sơ thì Tô Ánh Nguyệt liền tiếp tục nói: “Ngày trước lúc anh lên máy bay rồi, anh ta có gọi điện thoại cho em, lúc đó rõ ràng anh ta không có ở trên máy bay vậy thì anh ta cứu anh bằng cách nào?”
Nhưng sự chú ý của Trần Minh Tân lại đặt ở chỗ khác: “Em vẫn liên hệ với anh ta?”
“Không có…” Tô Ánh Nguyệt nhận ra được giọng điệu của Trần Minh Tân hơi thay đổi, cô khẽ cựa mình muốn nhìn thấy mặt anh.
Kết quả cô cảm thấy hai tay trên eo càng siết chặt hơn, cô nhanh chóng vươn tay ra nắm lấy tay anh, sa sầm mặt nói: “Anh sao vậy?”
“Em xem em còn tỉnh táo như vậy, không buồn ngủ chút nào.” Trần Minh Tân có ý khác nói.
Tô Ánh Nguyệt vội vã đưa tay đẩy anh: “Em buồn ngủ, anh đừng làm bậy.”
“Buồn ngủ thì đi ngủ.” Trần Minh Tân chỉ là ôm chặt cô hơn một chút, sau đó cũng không nhúc nhích nữa.
Tô Ánh Nguyệt vừa bị anh uy hiếp như vậy đương nhiên cũng không dám nhúc nhích nữa, cô nhắm mắt lại, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Tuy tối hôm trước Tô Ánh Nguyệt ngủ muộn nhưng bởi vì đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ cho nên cô vẫn tỉnh dậy rất sớm.
Lúc cô tỉnh lại, Trần Minh Tân vẫn còn đang ngủ.
Sắc mặt anh nhợt nhạt hơn trước rất nhiều, lộ rõ dấu vết bệnh tật, trên cằm lún phún râu mới mọc nhưng trông anh hoàn toàn không luộm thuộm chút nào.
Sau khi ngủ cả đêm, mái tóc anh đã sớm rối tung, dáng vẻ không hề phòng bị của anh thoạt nhìn khiến lòng người cảm thấy cực kỳ mềm lòng.
Trần Ánh Nguyệt hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp của anh rồi mới xoay người xuống giường, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Mặc dù cô cũng muốn ngủ với Trần Minh Tân thêm một lát nữa nhưng hôm nay Trần Mộc Tây phải đi học.
Hôm nay là ngày học cuối trước khi nghỉ đông của đám trẻ.
Cô tắm rửa thay quần áo xong, Trần Minh Tân vẫn chưa tỉnh, có vẻ anh vẫn đang ngủ rất say.
Tô Ánh Nguyệt lại trở về phòng lấy quần áo cho Trần Minh Tân. Cô chuẩn bị quần áo cho anh rất đầy đủ từ trong ra ngoài, ngay cả đôi tất cũng lấy sẵn cho anh, cẩn thận đặt ở bên giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cô đi tới phòng đối diện xem Trần Mộc Tây, cậu đang ngồi trên giường với khuôn mặt mơ màng, mái tóc đen mượt rối tung, rõ ràng cũng là vừa mới tỉnh dậy.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện là Tô Ánh Nguyệt đi vào, hai cánh tay nhỏ bé liền duỗi ra nũng nịu gọi: “Mẹ.”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười đi tới, hôn cậu một cái sau đó ôm cậu lên đi tới trước tủ để cậu tự chọn quần áo.
Trần Mộc Tây vươn tay cầm chiếc áo gần nhất, Tô Ánh Nguyệt lại giúp cậu lấy chiếc quần cùng bộ với chiếc áo kia.
Sau đó, lại bế cậu về giường, thay đồ giúp cậu.
Trần Mộc Tây nhìn xung quanh hỏi: “Ba đâu rồi mẹ?”
Tô Ánh Nguyệt xoa đầu của cậu: “Ba mới ở xa về, còn rất mệt nên phải nghỉ ngơi thật tốt, mẹ con mình đừng quấy rầy ba, để cho ba ngủ đủ giấc, được không?”
Trần Mộc Tây không biết ba cậu mới ở xa về nhưng nghe mẹ nói rất đúng, thế là cậu bé gật đầu nói: “Dạ được.”
Tô Ánh Nguyệt làm bữa sáng, để lại cho Trần Minh Tân một phần, sau khi ăn xong cô liền dẫn Trần Mộc Tây ra khỏi nhà.
Trước khi đi cô dặn dò người làm, sau khi Trần Minh Tây thức dậy thì lấy cho anh ăn.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ thì cô đi tới công ty luôn.
Họp buổi sáng xong, cô nhìn thời gian phỏng chừng Trần Minh Tân đã tỉnh rồi, liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói hờ hững của Trần Minh Tân ở đầu điện thoại bên kia đã vang lên: “Rốt cuộc tổng giám đốc Tô cũng nhớ tới tôi rồi à?”