Chương 718
CHƯƠNG 718: THÂN PHẬN KHÔNG THỂ LỘ RA NGOÀI
Tô Ánh Nguyệt trong lòng tâm sự ngổn ngang, quay về phòng ngủ.
Chỉ có một ngọn đèn tường mờ tối trong phòng ngủ, cô nhẹ nhàng đi đến mép giường, dựa vào ánh đèn đó để thấy rõ khuôn mặt ngủ say của Trần Minh Tân.
Người đàn ông luôn lạnh lùng bình tĩnh, sau khi anh ngủ say thì vẻ lạnh lùng trên người đều biến mất, không chút đề phòng giống như đứa trẻ vậy.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay miêu tả hình dáng khuôn mặt anh, sau đó cô hôn lên môi anh một cái mới bò lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại thì không thấy anh ở bên cạnh.
Cô ngồi dậy nhìn đồng hồ mới phát hiện đã chín giờ.
Cô đột nhiên nghĩ đến tình trạng hiện tại của Trần Minh Tân thì không yên tâm nên đứng dậy xuống giường, mặc thêm áo khoác rồi vội vàng đi xuống lầu.
Phòng khách trống rỗng, không có một ai.
Cô đứng ở phòng khách mấy giây rồi đi ra ngoài.
Từ xa cô nhìn thấy Trần Minh Tân dắt Thịt Bò đi tới, bên cạnh anh là Trần Mộc Tây.
Hai ba con cũng không mở miệng nói chuyện, ai đi đường nấy.
Cô đi tới: “Anh dắt chó đi dạo sớm như vậy sao?”
“Ừ, anh thấy nó ồn ào quá nên anh dắt ra ngoài.” Trần Minh Tân ngước mắt lên, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Mẹ!”
Trần Mộc Tây thấy Tô Ánh Nguyệt thì lập tức sáp lại gần.
Tô Ánh Nguyệt nắm lấy tay thằng bé thì phát hiện rất ấm áp nên cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân dừng tầm mắt lên chiếc áo khoác mỏng của Tô Ánh Nguyệt rồi nói: “Chúng ta vào nhà trước đi.”
Tô Ánh Nguyệt nắm tay Trần Mộc Tây đi vào bên trong, thỉnh thoảng cô quay đầu nhìn Trần Minh Tân một cái, cô thấy sắc mặt anh không có gì khác thường thì mới yên tâm một chút.
Mọi người vào phòng khách, Trần Mộc Tây và Thịt Bò chơi với nhau, Trần Minh Tân kéo áo khoác của Tô Ánh Nguyệt: “Em đi rửa mặt, anh kiểm tra xem bữa sáng đã nguội chưa, Mộc Tây đã ăn rồi.”
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía anh: “Anh làm bữa sáng rồi sao?”
Trần Minh Tân khẽ cười: “Anh đã lâu chưa làm bữa sáng nên có lẽ mùi vị không ngon lắm.”
Tô Ánh Nguyệt rửa mặt xong và thay quần áo xuống lầu, cô ngồi xuống bàn ăn, Trần Minh Tân hâm nóng bữa sáng cho cô rồi ngồi xuống đối diện nhìn cô ăn.
Trần Minh Tân bắt đầu nấu cơm từ mười mấy tuổi, mặc dù mấy tháng không làm nhưng tay nghề cũng không thụt lùi.
Tô Ánh Nguyệt rất nể tình ăn sạch sẽ.
Hành động này của cô làm Trần Minh Tân thấy vui, mặt mày tươi tắn.
Tô Ánh Nguyệt cười với anh: “Tay nghề vẫn tốt như trước đây.”
Cô phát hiện sống chung với Trần Minh Tân thì anh không hề lạnh lùng, cũng không nhìn ra anh bị bệnh.
Trần Minh Tân nhìn ra thắc mắc của cô nên giơ tay chỉ vào đầu mình nói: “Cho dù chỗ này có vấn đề thì không thể lúc nào cũng phát bệnh được.”
Huống chi, anh cũng đã có chữa trị.
Ngày trước Lục Thời Sơ nói không sai.
Lúc Bethe Shaleen chữa trị cho anh thì đa số anh đều giả vờ trước mặt cô ta.
Anh chỉ có thể tin tưởng duy nhất một người, đó là Tô Ánh Nguyệt, còn những người khác thì anh vẫn sẽ giữ lại một chút gì đó nghi ngờ.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, nếu anh không bị kích thích thì có lẽ sẽ không phát bệnh, nhìn giống như người bình thường.
Hai người ngồi đối mặt nhau nhưng không nói gì, điện thoại của Trần Minh Tân vang lên phá vỡ sự im lặng.
Anh lấy điện thoại ra nhìn dãy số quen thuộc trên đó, nhưng anh không lập tức nghe máy.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh chần chừ thì không khỏi tò mò hỏi: “Sao anh không nghe điện thoại?”
Trần Minh Tân nghe vậy thì nhìn cô một cái, lúc này anh mới cầm điện thoại nhấn vào nút nghe máy.
Cũng không biết ai gọi cho anh, cô thấy vẻ mặt anh không thay đổi nên cũng không đoán được là ai gọi tới và nói gì.
Khi anh cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt mới có cơ hội hỏi anh: “Ai gọi điện thoại vậy?”
Ánh mắt Trần Minh Tân nặng nề đi mấy phần: “Nam Sơn.”
“Nam Sơn?” Tô Ánh Nguyệt lập tức đứng phắt dậy.
Trần Minh Tân đã từng nói cô không cần lo lắng chuyện của Nam Sơn, nhưng cô vẫn không có tin tức của anh ta.
Hiện tại cô nghe anh nói Nam Sơn gọi tới thì Tô Ánh Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
Cô hỏi Trần Minh Tân: “Anh tìm thấy anh ta rồi sao?”
Trần Minh Tân đứng dậy nói với cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi gặp những người nên gặp.”
Giọng Trần Minh Tân lành lạnh làm cho Tô Ánh Nguyệt không dám hỏi nhiều.
Bọn họ để Trần Mộc Tây ở nhà, hai người đi ra ngoài.
Hai người đến nơi không xa lạ, là Ngọc Hoàng Cung.
Trần Minh Tân muốn gặp ai, Tô Ánh Nguyệt đã có suy đoán trong lòng.
Hai người vào thang máy đi lên, đến trước cửa phòng tổng thống thì Trần Minh Tân gõ cửa.
Sau đó cửa phòng được mở ra, Trần Chính xuất hiện ở cửa.
Tô Ánh Nguyệt cũng không bất ngờ Trần Chính sẽ xuất hiện ở đây, bởi vì cô đã đoán được Trần Minh Tân muốn gặp Trần Úc Xuyên.
Trần Úc Xuyên là người nắm quyền của gia tộc Mogwynn, Bá tước Augusto ở nước J, ông ngoại của Trần Minh Tân…
Những thân phận này đều ở ngoài sáng.
Nhưng có lẽ ông ta còn một thân phận không thể lộ ra ngoài.
Ví dự như người đứng đầu Grissy, Lagos.
Trần Úc Xuyên ngồi trên ghế sofa, ông ta mặc tây trang.
Ông ta thấy hai người đến thì ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
“Đến rồi.”
Ông ta nói hai chữ nhưng mang theo khí thế áp bức, cảm giác rất ngột ngạt.
Trần Minh Tân nắm tay cô ngồi xuống, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Úc Xuyên ngồi đối diện.
Ông ta cài khăn tay vào túi áo, mang đến một vẻ ngoài vô cùng lịch thiệp, một ông lão quý tộc thật sự.
Trần Minh Tân hơi dựa vào ghế, chân dài bắt chéo nhau, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
“Nam Sơn đâu?”
“Lâu rồi không gặp, cháu không hỏi thăm ông sao?” Trần Úc Xuyên làm như không nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, đến cả khóe mắt cũng chẳng buồn liếc qua.
Mỗi lần hai người gặp nhau đều giương cung bạt kiếm, không giống như người thân mà lại giống như kẻ thù.
Mà mọi chuyện đã phát triển như vậy, bọn họ thật sự có thể sẽ trở thành kẻ thù.
Chẳng qua Trần Minh Tân có thái độ không giống như cô đã nghĩ.
Tô Ánh Nguyệt cụp mắt xuống, không suy nghĩ nữa.
Trần Minh Tân im lặng không nói, Trần Úc Xuyên không vòng vo với anh nữa mà nói thẳng: “Ông đã thả Nam Sơn, lúc này có lẽ cậu ta đã gặp em gái mình rồi.”
Ông ta vừa nói xong thì Trần Minh Tân kéo Tô Ánh Nguyệt đứng lên, lập tức đi ra ngoài.
Trần Chính muốn ngăn Trần Minh Tân lại: “Cậu Minh Tân, cậu…”
“Đừng quan tâm đến nó.” Giọng uy nghiêm của Trần Úc Xuyên truyền đến, Trần Chính đành đứng qua một bên, không làm gì nữa.
Hai người vừa ra khỏi phòng thì Tô Ánh Nguyệt nhận được điện thoại của Nam Kha.
“Vui quá, anh tôi đã trở về rồi!”
Tuy rằng hôm nay cô không đến công ty nhưng Nam Kha có đi làm.
Vì thế Tô Ánh Nguyệt nói: “Chúng tôi lập tức đến đó.”
Hai người đến công ty thì thấy hai anh em Nam Sơn ở trước cửa công ty.
Nam Sơn cũng gầy đi một chút, nhưng sắc mặt không tồi, xem ra Trần Úc Xuyên cũng không làm khó anh ta.