Chương 690
CHƯƠNG 690: KHÔNG ĐỂ BỤNG ANH LÀM NHƯ VẬY
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy liền liếc nhìn Bùi Dục Ngôn, giọng lạnh lùng như nước đá: “Xác gì?”
“Xác của Trần Minh Tân, nếu không thì còn có ai nữa? Bây giờ cô đang cầm tiền của anh ta để yêu đương với người con trai khác, lương tâm của cô không cảm thấy bị cắn rứt à?” Bùi Dục Ngôn không biết nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt càng thêm độc ác: “Quả nhiên phụ nữ đều giống hệt như nhau.”
Nghe anh nói thế, lúc đầu Tô Ánh Nguyệt còn có chút tức giận, nhưng mà nghe đến khúc sau, cô liền nguôi.
Cô cần đi giải thích với một người không liên quan sao?
Đáp án đương nhiên là không cần.
Cô lạnh nhạt nói: “Nếu trong mắt của anh tôi là loại người như thế, vậy xin anh hãy cách xa tôi một chút.”
Nói xong, cô theo thói quen vén tóc lên, chỉ một động tác đơn giản mà cô làm trông lại vô cùng quyến rũ.
Bùi Dục Ngôn cảm thấy cái cô Tô Ánh Nguyệt này càng đáng ghét hơn.
“Cô!”
“Tạm biệt, anh Bùi.” Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn anh rồi quay đầu đi mất.
Bùi Dục Ngôn đứng yên ở đó, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng cháy hừng hực hơn.
Rồi vẻ mặt của anh đột nhiên cứng lại, híp mắt lại suy nghĩ.
Mấy hôm trước Tô Ánh Nguyệt vẫn còn vô cùng khẳng định rằng Trần Minh Tân còn sống, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi lớn đến như thế?
Thân là một người quân nhân, khả năng quan sát của anh rất mạnh, cũng vô cùng nhạy bén, lúc nãy cũng chỉ là vì anh không nghĩ được gì nhiều, có hơi kích động.
Bây giờ bình tĩnh lại rồi mới cảm thấy phản ứng của Tô Ánh Nguyệt đúng là có hơi lạ.
Lúc nãy cô cũng không có phản bác lại lời anh nói, ít nhất là lúc trước, cô cực kỳ chán ghét người nào dám nói Trần Minh Tân đã chết.
Trong tình huống chưa biết được Trần Minh Tân sống hay chết, chuyện cô không muốn nghe người khác nói Trần Minh Tân chết rồi cũng có thể hiểu, bởi vì cô quá để ý đến cho nên sẽ càng sợ hãi.
Mà đến khi cô không thèm phản bác lại loại lời nói này nữa, có nghĩa là cô đã không thèm để ý người ta nói gì nữa.
Vì sao lại không để ý chứ? Không lẽ thật sự là do cô đã nghĩ thông, không muốn quan tâm chuyện Trần Minh Tân sống hay chết nữa?
Nhưng mà, dựa theo sự hiểu biết của anh về Tô Ánh Nguyệt, khả năng này không quá lớn.
Nếu như vậy, vậy chỉ có một nguyên nhân khác.
Đó chính là, cô đã có tin về Trần Minh Tân, nếu như anh đoán không sai thì cực kỳ có khả năng là Trần Minh Tân vẫn còn sống.
Tô Ánh Nguyệt không phải loại phụ nữ ham giàu, nếu như cô thật sự là loại phụ nữ này thì cô sẽ không bao giờ lạnh nhạt với anh như thế.
Cho nên, đôi môi của cô sưng đỏ, tính toán khoảng thời gian cô biến mất, có thể đoán là cô đã đi gặp Trần Minh Tân!
Những phỏng đoán này có vẻ không đáng tin cậy chút nào, nhưng mà trực giác của một quân nhân mách bảo anh, phỏng đoán này của anh sẽ không quá sai lệch.
Nếu không thì anh cũng không thể nào trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội, có được chiến công hiển hách khi chỉ mới ba mươi hai tuổi.
Trong lòng Bùi Dục Ngôn đã có phán đoán, cũng không rề rà nữa, anh nhanh chóng chạy ra ngoài, có cấp dưới bước lên đón, anh giơ tay, ra hiệu cấp dưới đừng nói gì, sau đó lập tức ra lệnh: “Trong khoảng thời gian này, giám sát người trong tập đoàn LK chặt vào, đặc biệt là Tô Ánh Nguyệt và con trai của cô ấy.”
“Vâng.”
Anh cúi người chuẩn bị lên xe, lại nghĩ đến gì đó, dừng chân lại, qua hai giây mới quay đầu lại nói: “Còn Chính Thành nữa, cũng theo dõi cho kỹ vào.”
Cấp dưới ở dưới quyền Bùi Dục Ngôn lâu năm đương nhiên sẽ biết Bùi Chính Thành chính là em trai ruột của anh, vẻ mặt cậu ta có hơi khó hiểu, ngay sau đó lại đáp lại với giọng to rõ: “Rõ.”
Tô Ánh Nguyệt lái xe về vịnh Vân Thượng.
Đường phố lúc nửa đêm vừa lạnh lẽo vừa vắng vẻ.
Cô mở hết tất cả cửa sổ xe ra, gió đêm lạnh lẽo thổi vào làm đầu óc cô vô cùng tỉnh táo.
Cô hiểu rất rõ tính tình của Trần Minh Tân.
Anh xuất hiện vào lúc này, đơn giản là nghĩ cô đã biết hết tất cả những chuyên anh đang làm, sợ cô nghĩ quá nhiều, sợ cô sẽ tức giận cho nên anh mới xuất hiện.
Không thể không nói, anh thành công rồi.
Cho dù trong lòng cô có chút tức giận, nhưng khi cô nhìn thấy Trần Minh Tân còn sống đứng trước mặt cô, cô cảm thấy không có gì quan trọng nữa hết.
Khi cô tát cho anh một cái, anh lại đi hỏi ngược lại cô rằng tay có đau hay không, tức giận trong lòng cô cũng tan biến.
Nhưng mà, nếu như muốn nói thật sự không để ý đến thì chắc chắn là không phải.
Nhưng lại chưa kịp nói gì, anh đã đi mất rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt giẫm mạnh chân ga, tốc độ xe lập tức tăng nhanh.
Lúc này, cô đã về đến nhà.
Nam Kha đang ngồi trong phòng khách, nghe tiếng thắng gấp ngoài cửa thì bước ra xem.
Tô Ánh Nguyệt vừa ra khỏi xe đã nhìn thấy Nam Kha.
“Sao còn chưa đi ngủ nữa?”
“Vốn đã định đi ngủ rồi, nhưng lúc nãy người của Ngọc Hoàng Cung gọi điện cho tôi bảo là không tìm thấy cô, tôi đang định ra ngoài tìm cô lại có người gọi điện bảo tìm được cô rồi.
Nam Kha cao hơn cô, mang vẻ đẹp rất Tây, rực rỡ, khi nói chuyện, cô ấy lạnh lùng, không biểu cảm, trông vô cùng nghiêm nghị.
Tô Ánh Nguyệt có hơi chột dạ.
Cô liếc nhìn Nam Kha, sau đó quay đầu sang phía khác, nói: “Tôi chỉ là cảm thấy hơi chóng mặt nên tìm một phòng bao nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi, bọn họ chỉ giỏi làm lớn chuyện.”
“Thì ra là vậy à?”
Rất rõ ràng, Nam Kha không tin.
Tô Ánh Nguyệt có tật giật mình tự sờ môi mình, sờ xong lại nghĩ, từ lúc ra khỏi Ngọc Hoàng Cung về đến nhà cũng đã rất lâu rồi, chắc là không còn sung nữa đâu.
“Đúng vậy, cũng trễ lắm rồi, đi ngủ đi.”
Nam Kha muốn nói lại thôi, nghĩ một lúc, mới nói: “Mợ, cô… không cần để ý chuyện boss đang làm, làm gì thì anh ấy cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi, nếu như có cách tốt hơn, cho dù cô có cầm súng chĩa vào đầu anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đồng ý ly hôn với cô đâu.”
Nghe nghe nhắc đến Trần Minh Tân, bước chân Tô Ánh Nguyệt dừng lại, vẻ mặt lãnh đạm.
“Tôi không để bụng chuyện anh ấy làm như vậy, tôi cũng biết anh ấy bất đắc dĩ.” Nhưng mà, vào lúc anh ấy bất đắc dĩ và bị dồn vào đường cùng, có nghĩ đến việc cô là vợ của anh, sống cùng với anh, cũng muốn chia sẻ cùng anh không?
Cô không để bụng đến chuyện anh chọn cách ly hôn với cô vào lúc anh không còn lựa chọn nào.
Chuyện cô để ý là, từ trước đến giờ, khi làm bất cứ chuyện gì, anh cũng không bao giờ muốn chủ động nói cho cô biết cả.
Về điểm này, cô đã nói với Trần Minh Tân không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mà một người đàn ông chu đáo thông minh như vậy, lại cứ giống như không nghĩ đến được điều đó, hết lần này đến lần khác phạm phải.
“Vậy cô…”
“Đi ngủ đi, trễ lắm rồi.”
Tô Ánh Nguyệt cũng không muốn nói với Nam Kha quá nhiều về chuyện này, bây giờ cô không muốn thảo luận chuyện này với bất cứ ai, phải chờ đến khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, cô sẽ tự mình đi tìm Trần Minh Tân tính sổ.
Cùng là phụ nữ, Nam Kha nhạy bén cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt rất để ý chuyện này.
Tuy rằng những chuyện Trần Minh Tân làm, đối với cô mà nói cũng có chút đột ngột, nhưng cô cũng không quá để ý.
Đứng ở lập trường của cô, Trần Minh Tân là sếp, anh làm chuyện gì cũng có lý riêng của anh, trước khi muốn làm gì cũng không cần phải thông báo cho cô biết.
Cho nên, cô đương nhiên không thể hiểu được tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt.