Chương 343: Trần minh tân lại dám xách cô lên!
Trần Minh Tân lạnh mặt, cứ như vậy nhìn cô, nói: “Anh không đến, chẳng lẽ cứ đợi em đến tìm anh sao?”
Chỉ sợ đợi đến lúc cô tan làm, cũng chưa chắc có thể gặp được cô.
Từ âm cuối được lên cao giọng của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt có thể nghe ra được anh đang không vui.
Tô Ánh Nguyệt liền cầm cốc trà lên, đóng tài liệu vào, chỉnh trang lại quần áo, ngồi ngay ngắn, cẩn thận nhìn Trần Minh Tân, mới nói: “Gần đây công việc của em có hơi bận rộn mà…”
“Ừm, còn bận hơn cả anh.” Trần Minh Tân nói, rồi ngồi xuống đối diện cô.
Đôi mắt đen nhánh, khóa chặt lên người cô, giống như nếu cô dám nói ra những lời khiến anh không vui, anh sẽ không ngừng lại.
Tô Ánh Nguyệt nghe lời này cảm thấy có chút chột dạ.
Cho dù vào những lúc Trần Minh Tân bận rộn nhất, cũng không cho cô leo cây.
Chủ yếu là cô vì mấy chuyện gần đây, bận đến mức mê man đầu óc, hoàn toàn không thể quan tâm đến Trần Minh Tân.
Cô cầm cốc trà cẩn thận uống một hớp, đang chuẩn bị nói gì đó, Lê Bách Lạc lại gõ cưa: “Giám đốc Tô, em mua đồ ăn cho chị rồi đây.”
Sắc mặt Trần Minh Tân càng trở nên khó coi hơn.
Anh khẽ nhướng mày, hỏi cô: “Vẫn chưa ăn cơm?”
Đã sắp hai giờ rồi.
“Haha…”
Tô Ánh Nguyệt cười một tiếng, không biết nên trả lời thế nào.
Trần Minh Tân đứng dậy: “Đi.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ ngơ ra: “Đi đâu? Làm gì?”
“Ăn cơm.”
Trần Minh Tân cũng không quay đầu lại, chỉ ném lại hai chữ, rồi đi ra ngoài.
Lê Bách Lạc đứng ở cửa đợi Tô Ánh Nguyệt trả lời, đang chuẩn bị mở cửa đi vào, thì cửa đã được mở ra từ trong.
Nhìn thấy người trước mặt là Trần Minh Tân, cô ngơ ra.
“Anh… anh Trần…”
“Ừm.”
Trần Minh Tân có chút ấn tượng với Lê Bách Lạc, hình như là người trước kia đi cùng Tô Ánh Nguyệt đến mấy thôn làng ở phía Tây làm dự án từ thiện.
Sau đó, anh đi thẳng ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt cũng đi theo ngay sau, nói với Lê Bách Lạc: “Cảm ơn, cái này em cứ để trong phòng làm việc của chị đi.”
Nói xong, cô đuổi theo Trần Minh Tân.
Hình như Trần Minh Tân tức giận rồi…
Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng có thể làm xong những công việc dang dở, sau đó dành chút thời gian để xử lí những người của Tô thị.
Suýt chút nữa cô quên, người đàn ông Trần Minh Tân này, khó chiều thế nào!
***
Trần Minh Tân người cao chân dài, Tô Ánh Nguyệt đuổi đến thang máy, mới đuổi kịp anh.
Tô Ánh Nguyệt vừa đuổi kịp anh, đã ôm chặt lấy cánh tay anh, nói: “Đừng có đi nhanh như vậy, em không theo kịp anh…”
Trần Minh Tân nhìn cô, không nói gì.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Trần Minh Tân dùng một tay xách cô vào thang máy.
Đúng vậy, là xách thật sự.
Anh nắm lấy cổ áo cô, xách cô lên, trực tiếp kéo vào trong thang máy.
Lúc hai chân Tô Ánh Nguyệt đặt xuống đất, cô mới phản ứng lại, vậy mà Trần Minh Tân lại xách cô lên!
“Này!”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân lạnh nhạt đưa một ngón tay ra, ấn nhẹ vào môi cô, ra hiệu cho cô đừng nói nữa.
Thấy Tô Ánh Nguyệt yên tĩnh lại, anh mới đưa tay chỉnh lại vết nhăn trên cổ áo cô.
Anh vừa chỉnh lại, vừa nói: “Ở đây bị nhăn, đừng động.”
“…”
Nhăn cũng là do bị anh xách đó.
Qua vài giây, Trần Minh Tân mới thả tay ra, lạnh nhạt nói: “Xong rồi.”
Tô Ánh Nguyệt “hừ” một tiếng, không nhìn anh.
Trần Minh Tân đưa tay ra nhéo má cô: “Anh đợi em cả trưa, em cũng không đến tìm anh ăn cơm, anh đành phải đi tìm em, đến bây giờ anh vẫn chưa ăn đâu.”
Anh cũng vẫn chưa ăn cơm?
Tô Ánh Nguyệt quay sang nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy.
Trần Minh Tân đưa tay ra xoa đầu cô, khóe môi giương lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Nụ cười đắc ý khi thực hiện được ý đồ xấu.
***
Trần Minh Tân đưa Tô Ánh Nguyệt đến một nhà hàng tư nhân.
Hoàn cảnh rất tốt, tính bảo mật cũng mạnh mẽ, được mở cửa gần đây.
Lúc đợi đồ ăn lên, Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Sao lại muốn đến đây?”
Trần Minh Tân đưa tay ra đẩy chiếc bát trước mặt, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nơi này do Chính Thành mở, ăn ở đây không tốn tiền.”
Tô Ánh Nguyệt bị lời nói của Trần Minh Tân làm cho nghẹn.
Nói cứ như anh rất thích chiếm lợi của người khác vậy.
“Sao anh ấy đột nhiên lại tự mở nhà hàng?” Tô Ánh Nguyệt hỏi anh.
Trần Minh Tân nhướng mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, mới từ từ nói: “Không theo đuổi được cô An, nên đang không có việc gì làm.”
Đây cũng là câu trả lời sao?
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân lại bị nghẹn rồi, cô nghĩ một lúc, hỏi tiếp: “Lỡ như muốn tranh việc làm ăn với anh thì sao?”
“Không thể nào.” Trần Minh Tân tỏ vẻ khinh miệt.
Tô Ánh Nguyệt tò mò hỏi: “Vì sao?”
Trần Minh Tân lạnh giọng “hừ” một tiếng: “Em xem trọng cậu ta quá rồi.”
“…”
Tô Ánh Nguyệt quyết định thay đổi chủ đề.
“Gần đây anh không bận sao?”
Cô tự cho rằng đây là một chủ đề rất an toàn.
Kết quả…
Trần Minh Tân xem thường nhìn Tô Ánh Nguyệt khẽ nói: “Làm ông chủ đương nhiên không cần phải giống như em, bận đến mức độ không có thời gian ăn uống.”
Tô Ánh Nguyệt nghe Trần Minh Tân nói, cô tức giận.
“Anh là ông chủ, em làm công cho người khác, đương nhiên không thể so sánh rồi.”
Vừa nói xong, Trần Minh Tân đột nhiên nghiêm túc kêu tên cô: “Tô Ánh Nguyệt!”
“Làm sao?” Tô Ánh Nguyệt không hiểu ngước mắt lên nhìn anh.
“Em thật sự tưởng rằng, anh không biết gần đây em đang làm gì sao?”
Chỉ cần anh muốn biết, bất kể cô làm gì cũng không thể giấu được anh.
Càng không cần nói, gần đây cô điều tra chuyện của Tô thị, động tĩnh cũng khá lớn.
Nếu như không phải anh ngầm giúp cô ép những chuyện này xuống, người của Tô thị cũng đã sớm phòng bị rồi.
“Gì… chứ? Chỉ là bận mấy chuyện…” Tô Ánh Nguyệt bị đánh bại bởi cái nhìn của Trần Minh Tân.
Cô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, gần đây em đang điều tra chuyện của Tô thị.”
“Vì sao không nói với anh?” Trần Minh Tân khoanh tay, dựa vào phía sau, khẽ ngẩng đầu lên, dáng vẻ thẩm vấn.
Tô Ánh Nguyệt thầm nói xấu trong lòng, lại như vậy nữa rồi…
Cô cúi thấp đầu, ánh mắt rơi trên ngón tay của bản thân: “Em có thể làm được.”
Trần Minh Tân: “Anh quan tâm em được hay không được à? Đó là chuyện của ba vợ anh, đương nhiên anh cũng phải giúp sức rồi.”
Với năng lực của Trần Minh Tân, anh chỉ cần ra tay, có khi Tô Ánh Nguyệt không còn việc gì để làm nữa rồi.
Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt một lúc lâu vẫn không nói gì, gương mặt vẫn còn chút rối rắm, không vui mở miệng: “Thái độ của em là sao? Không muốn anh nhúng tay?”
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt khẽ lướt qua tia suy nghĩ, lập tức gật đầu nói: “Ừm.”
Trần Minh Tân cảm thấy, gần đây có thể là do anh quá dịu dàng rồi, cô vợ nhỏ của anh muốn tạo phản rồi.
“Em đương nhiên biết anh có năng lực có thể phá hủy Tô thị trong một thời gian ngắn, nhưng mà, em muốn đích thân làm điều đó…”
Cô tin, cô nói như vậy, Trần Minh Tân sẽ hiểu.
Cô sống mấy năm ở nhà họ Tô, mọi chuyện đều xảy ra với cô.
Chuyện của Tô Chí, cũng là chuyện mà cô khó chấp nhận nhất.
Trong lòng cô vừa bức bối vừa khó chịu, cô cần một nơi để xả sự bức bối đó.
Đó chính là, nhà họ Tô.