Chương 72: Vừa hay ngủ cùng một đêm, nổi lên hứng thú
Cô ngang qua phòng khách đi vào phòng ăn.
Trần Minh Tân đang đeo tạp dề, một tay cầm xẻng chiên, tay còn lại đang mở máy hút mùi.
Anh đang đứng quay lưng với Tô Tử Nguyệt, dáng vóc cao to khiến người khác có cảm giác an toàn.
Dường như cảm nhận được đằng sau có người, anh quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái rồi lại quay người tiếp tục nấu ăn, anh hỏi: “Bữa tối thì ăn thanh đạm một chút, được chứ?”
Tự nhiên như hai người là cặp vợ chồng chung sống lâu năm vậy.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại quay người đi ra phòng khách.
Bỏ giầy ra, ngồi trên ghế sofa ôm lấy hai đầu gối, một tay cầm điều khiển ti vi ấn ấn, cuối cùng dừng lại ở kênh phim hoạt hình.
Biểu cảm không chân thực của nhân vật hoạt hình kèm thêm lồng tiếng quá cường điệu khiến cô vừa không xem nổi mà tai cũng nghe không lọt.
Sau một hồi, âm thanh trong phòng bếp cũng lắng lại.
“Ăn cơm thôi.”
Thanh âm Trần Minh Tân cất lên từ đằng sau, tiếp theo là tiếng vang nhẹ khi đặt các món ăn lên bàn.
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy bước tới ngồi vào bàn ăn, chậm chạp, không hề động đũa.
Cô chưa ăn thì Trần Minh Tân cũng không ăn.
Trần Minh Tân ngước mắt nhìn Tô Minh Nguyệt, nói: “Không hợp khẩu vị sao?”
Anh biết bình thường khẩu vị của cô là những món ăn mặn, còn những món hôm nay quả thực hơi thanh đạm một chút.
Tô Ánh Nguyệt tựa người về sau, nhàn nhạt mở miệng: “Anh ăn đi, tôi không đói, ăn xong rồi về.”
Sắc mặt Trần Minh Tân hơi nghiêm lại, chớp mắt giãn ra chút ít: “Tối hôm đó là Nam Sơn điện cho tôi, có việc gấp.”
Tô Ánh Nguyệt nghi hoặc nhìn anh.
Trần Minh Tân giải thích: “Tối ở biệt thự đỉnh núi Vịnh Vân Thượng.”
Anh không nói còn đỡ, vừa mở miệng là cả người cô liền cảm thấy không thoải mái.
“Tôi phải ra ngoài mua chút đồ, anh ăn xong rồi về nhé.” Tô Ánh Nguyệt vừa dứt lời liền nghĩ tới chiếc xe hôm ấy mình lái về.
Đứng dậy, đem chìa khoá chiếc Rolls – Royce đưa đến trước mặt anh: “Xe của anh.”
Trần Minh Tân cứ thế nhìn cô, không hề đưa tay nhận lấy, nói: “Tô Minh Nguyệt, cho tôi đáp án đi.”
Tô Ánh Nguyệt sững người, không ngờ anh lại thẳng thắn hỏi cô như vậy.
Ánh mắt Trần Minh Tân sắc lẹm nhìn Tô Ánh Nguyệt như muốn bắt bằng được thú săn.
“Anh dựa vào cái gì mà cho rằng anh hỏi thì tôi phải trả lời bằng được?”
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười mê hoặc: “Vậy thì anh Trần, nếu anh đem mục đích tiếp cận tôi, dứt khoát, thẳng thắng nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể xem xét đấy, dù sao, người vừa có tiền lại vừa đẹp trai như anh đây nhìn trúng con người tôi không nhiều.”
Sự tự tin, ung dung trên gương mặt Trần Minh Tân khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy phiền não.
Nếu anh đã trực tiếp muốn cô đưa ra đáp án, vậy thì cô cũng muốn anh cho cô biết đáp án.
Anh muốn mọi việc đều thuận theo ý mình, muốn cô không được hỏi nhiều, lại muốn cô sẵn lòng, toàn tâm toàn ý đi theo anh, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế chứ.
Trần Minh Tân không hề bị lời nói của cô đánh động, ngược lại, anh nghiêm nghị: “Có những chuyện đến lúc thích hợp, tôi sẽ giải thích với cô.”
Tô Ánh Nguyệt nghe lời này xong, ý cười trên gương mặt hoàn toàn biến mất: “Vậy đợi đến lúc anh giải thích cho tôi rồi nói tiếp đi.”
“Tôi nghĩ đây là hai việc khác nhau.” Trần Minh Tân hơi nhếch lông mày, nói: “Cho dù lúc trước có mục đích gì đi chăng nữa, lúc tôi cưới cô, toàn bộ đều là tình cảm thật tâm, tôi nghĩ điểm này cô có thể cảm nhận được.”
“Nếu anh muốn nuôi một con chó, lúc mua về cũng thật tâm như thế đấy, hơn nữa, nó cũng chả tìm anh, muốn anh giải thích cái này cái nọ, cũng không phiền phức đến thế này, thật tốt biết mấy.”
Tô Ánh Nguyệt châm chọc nhìn anh: “Nuôi chó thích thật đấy, chỉ cần anh đối xử tốt với nó, nó sẽ một lòng một mực với anh, những cái khác không cần quan tâm, không cần hỏi.”
Trần Minh Tân từ nãy đến giờ không bị ảnh hưởng cảm xúc, lúc này cuối cùng cũng tức giận rồi, lạnh giọng gọi tên cô: “Tô Minh Nguyệt!”
“Nghe rõ, đừng gọi to như thế làm gì.” Gương mặt Tô Ánh Nguyệt lộ vẻ lười biếng, bộ dạng một chút cũng không thèm động đậy.
Trần Minh Tân thấy cô không thèm để ý, lại càng lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt loé lên tia sáng lạ thường: “Cô thực tưởng rằng không phải cô thì tôi không thích?”
“Tôi nào có nghĩ như vậy, anh muốn phụ nữ thế nào mà không có chứ, chỉ là vừa hay ngủ với tôi một đêm, sau đó mới nổi hứng thú mà thôi, điểm này tôi nắm rất rõ.”
Tô Ánh Nguyệt giương cằm lên, nhìn anh một cái rồi lại quay đầu đi chỗ khác.
“Được lắm.” Trần Minh Tân nhìn cô chằm chằm: “Được lắm! Tô Minh Nguyệt.”
Anh nói liền hai chữ “được lắm”.
Hai chữ này lọt vài tai cô khiến cô có cảm giác lạnh sống lưng.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói gì, Trần Minh Tân đã cầm chìa khoá xe Rolls – Royce, đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt bất động ngồi trên ghế, thực ra cô rất muốn nhắc Trần Minh Tân rằng áo anh đang mặc là áo ngủ.
……
Trần Minh Tân cầm chìa khoá đi ra ngoài, không hề đi thang máy mà trực tiếp đi cầu thang bộ xuống.
Anh đã ngủ suốt một ngày một đêm lại vừa mới hạ sốt, bản thân vốn còn hơi yếu nên lúc đi bộ xuống thở rất mạnh.
Anh lái xe 一路狂飚 về biệt thự, mạnh bạo đóng cửa xe đến nỗi phát ra một tiếng “Bịch”.
Anh nhìn xe, ánh mắt lại trầm xuống vài phần.
Người phụ ngữ ấy cũng đã từng lái chiếc xe này!
Trần Minh Tân vừa đi vào biệt thự liền gọi cho Nam Sơm.
Nam Sơn đang trêu đùa cùng với một thực tập sinh mới tới thì nhận được cuộc gọi của Trần Minh Tân.
Kinh ngạc một hồi, ông chủ sao nhanh như vậy đã điện cho mình rồi, lẽ nào đã sớm dỗ được cô Tô rồi?
Nếu đúng là như vậy, tâm trạng của ông chủ có lẽ sẽ tươi vui như ngày mới nhỉ?
Thế thì, mình có phải sẽ xin được hai ngày nghỉ?
Ai biết, điện thoại vừa được kết nối, câu đầu tiên của Trần Minh Tân là: “Mau cút đến Vịnh Vân Thượng.” Câu nói ấy trong nháy mắt đã phá nát toàn bộ hi vọng của anh, biến nó về hình dạng ban đầu.
Quả nhiên, cuộc sống nào như trong truyển cổ tích.
……
Lúc Nam Sơn đến biệt thự, Trần Minh Tân đã thay quần áo mới, mặc một bộ tây trang màu đen vừa vặn thân người, toát ra một khí thế cao quý, khó mà lại gần.
“Ông chủ?” Nam Sơn nhỏ giọng hỏi, quan sát sắc mặt của Trần Minh Tân.
Mắt thấy sắc mặt của ông chú kém thế này, chắc là kế hoạch thất bại rồi, không thành công dỗ dành được cô Tô.
Trần Minh Tân chỉnh lại măng – sét, thuận tay đưa cho anh chìa khoá xe.
Nam Sơn đưa tay nhận lấy chìa khoá, ông chủ đang làm gì thế nhỉ?
Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn anh: “Mau lái đi, từ nay về sau tôi không muốn thấy nó xuất hiện ở biệt thự này nữa.”
“?” Nam Sơn chớp chớp mắt, vậy có nghĩa là, anh có thể tự mình lái chiếc xe này rồi?
Cần phải biết, chiếc Rolls – Royce phiên bản giới hạn này anh thích vô cùng, nhưng lúc ấy vẫn chưa tích đủ tiền, bây giờ, ông chủ thế mà tặng cho anh rồi.
Có lẽ đã làm hoà với cô Tô rồi?
“Ông chủ, anh và cô Tô……”
Nam Sơn mới nói được một nửa đã bị khí lạnh của căn phòng đè xuống, nửa lời còn lại như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Trần Minh Tân cười lạnh, thanh âm lạnh lẽo: “Về sau còn nhắc tới Tô Minh Nguyệt, cậu liền cút sang Nam Phi cho tôi!”