Chương 413: Biểu hiện quá mức thiện ý
Hôm sau.
Tô Ánh Nguyệt đến tập đoàn Tô Thị trước sau đó mới đến truyền thông Hải Nguyệt.
Vừa vào công ty cô liền nghe người ta nói Phong Hải đến đây.
Tô Ánh Nguyệt đi tìm Phong Hải, gõ rồi đẩy cửa vào: ""Cậu.""
Phong Hải ngẩng đầu lên, thấy Tô Ánh Nguyệt, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa: ""Ánh Nguyệt đến rồi à, vào đi.""
Tô Ánh Nguyệt chăm chú nhìn Phong Hải, hôm qua không kịp nhìn kĩ, cô phát hiện khí sắc của anh không tốt lắm, cả người còn gầy đi một ít.
""Ngồi đi.""
Phong Hải nói xong bèn cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay.
Tô Ánh Nguyệt ngồi trước mặt anh ta, Phong Hải liền mở miệng nói tiếp: ""Hợp đồng quản lý đến kỳ hạn rồi, sau này cháu phụ trách công ty, phải hao tổn chút tâm tư.""
Hiện tại Tô Ánh Nguyệt cũng không có hứng thú với chức vụ quản lý của công ty truyền thông Hải Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh ta: ""Cậu về thành phố Vân Châu cũng vì xử lý chuyện này à?""
""Có vài việc khác cần xử lý nữa."" Lúc này Phong Hải mới buông công việc trong tay, nâng mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt như muốn nói chuyện khác với cô.
Tô Ánh Nguyệt thấy thế chỉ bình tĩnh gật đầu đợi Phong Hải nói tiếp.
Qủa nhiên sau đó liền nghe thấy Phong Hải hỏi cô: ""Cháu và Trần Minh Tân đã xảy ra chuyện gì?""
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày lập tức giãn ra, bình thản mở miệng: ""Li hôn rồi.""
""Vô lý, chuyện lớn như vậy, một mình mà đã quyết định, cũng không thương lượng với người nhà chút nào!"" Lông mày Phong Hải nhíu chặt lại, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Nếu đêm hôm qua cô không nghe cuộc đối thoại giữa Phong Hải và Trần Minh Tân thì cô vẫn cho rằng Phong Hải làm tất cả những chuyện này vì muốn tốt cho cô mà thôi.
Nhưng hôm qua lúc đối mặt với Trần Minh Tân cũng không có chút tức giận nào, ngược lại còn rất bình tĩnh, giống như là nói về người không mấy quan trọng.
Có điều, anh ta vẫn luôn tự cho mình là cậu của cô.
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt không chút thay đổi nhìn Phong Hải: ""Hôn nhân của bản thân cháu, sao cháu không thể tự mình quyết định? Cho dù là cháu nói trước cho cậu thì kết quả vẫn như vậy, không thay đổi được.""
Phong Hải cũng cảm thấy giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt có chút khác thường, hơi thu mắt nhìn cô: ""Ánh Nguyệt, lời này của cháu là có ý gì?""
""Năm đó lúc cháu ở trong viện, rõ ràng Trần Minh Tân có phái người đi khắp nơi tìm cháu, nhưng tại sao cậu lại che giấu tin tức của cháu đi?"" Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng chất vấn anh ta.
Phong Hải nhướn mày: ""Trần Minh Tân nói với cháu à?""
Tô Ánh Nguyệt im lặng tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
Từ trước đến nay tính cách mà Phong Hải biểu hiện ra bên ngoài vẫn luôn là cơ trí, rộng lượng, hiểu biết.
Tình huống lúc đó dựa theo tính cách của anh ta thì điều anh ta phải làm là nói cho Tô Ánh Nguyệt biết Trần Minh Tân đang đi tìm cô, sau đó hỏi ý kiến của cô rồi mới quyết định muốn để Trần Minh Tân tìm được hay không.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ như vậy không phải là vì cô cảm thấy Phong Hải nhất định phải làm như thế mới đúng, mà là bởi vì theo tính cách của anh, phải làm như thế mới đúng.
Nhưng anh ta lại giấu chuyện Trần Minh Tân tìm cô, dưới tình hình lúc ấy thì rõ ràng là cố tình, giống như muốn đạt được mục đích nào đó.
Vẻ mặt Phong Hải dần dần nguội lạnh: ""Cháu cảm thấy lúc ấy không nên làm như vậy ư? Cháu cảm thấy nếu khi đó cậu không làm vậy thì cháu với Trần Minh Tân sẽ không xa nhau 2 năm, hiện tại cũng sẽ không li hôn ư?""
""Cháu không nghĩ như vậy, cháu chỉ cảm thấy lúc ấy không cần thiết phải giấu chuyện này, cậu giỏi như vậy, bất cứ chuyện gì cũng đều tôn trọng người khác, cho nên tình huống khi đó không nói cho cháu biết rõ, giấu chuyện Trần Minh Tân đi tìm cháu, việc này có vẻ rất khả nghi, cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nếu cậu thực sự coi cháu là người thân thì có chuyện gì không thể nói cho cháu biết cơ chứ? Chỉ cần không phải là chuyện gì trái với lương tâm thì cháu có thể giúp cậu.""
Tô Ánh Nguyệt nói một đoạn dài liền một mạch, nhưng không thấy vẻ mặt Phong Hải có thay đổi gì.
Trước kia cô từng nghĩ Phong Hải là một người đàn ông lịch sự, tao nhã, giờ mới biết loại đàn ông này trái lại càng khiến người ta khó mà hiểu được, không có cách nào phòng bị.
Bởi vì Phong Hải ngay từ đầu khi xuất hiện đã biểu hiện quá mức thiện ý.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không trí ngưng trệ trong văn phòng.
Sau đó bên ngoài giọng nói của Lê Bách Lạc vang lên: ""Anh Phong, tổng giám Tô, năm phút nữa có cuộc họp.""
Thực ra Lê Bách Lạc cũng không định đến gọi, phàm là cuộc họp do Phong Hải mở ra, anh chắc chắn sẽ đến trước 5 phút, rất đúng giờ.
Sau khi cô sắp xếp lại phòng họp vẫn chưa thấy Phong Hải đến, bèn cố ý qua đây gọi bọn họ.
Phong Hải đứng dậy: ""Đi họp trước đã.""
Nói xong anh ta lập tức đi về phía trước, bước chân có hơi nhanh.
Lúc Tô Ánh Nguyệt theo sau, bên ngoài còn có người khác, cô cũng không hỏi đến cùng nữa.
Vốn dĩ cô nghĩ là đợi cuộc họp kết thúc sẽ tiếp tục chủ đề này nhưng không ngờ xong cuộc họp Phong Hải liền vội vã rời đi, cũng không cho Tô Ánh Nguyệt cơ hội.
Nội dung của cuộc họp đề cập đến Tô Ánh Nguyệt với tư cách là tổng giám đốc điều hành của truyền thông Hải Nguyệt.
Sau khi nhậm chức, hàng loạt công việc rườm ra nối tiếp nhau mà đến.
Cũng may là trước đó cô đã đảm nhận một ít nên làm cũng không khó, có điều vẫn rất bận rộn.
Lúc tan làm cô gọi điện thoại cho Phong Hải nhưng không ai nghe máy.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến Trần Minh Tân, Phong Hải là cậu của cô, nếu Trần Minh Tân đang điều tra anh ta, vậy cũng có thể nói có liên quan đến cô.
Hôm qua cô nghe lén bị bắt tại chỗ, căng thẳng quá quên hỏi mất.
Giờ gọi điện thoại cho Trần Minh Tân, anh sẽ gặp cô chứ?
Tô Ánh Nguyệt do dự cắn răng bấm nút gọi. Điện thoại vang lên một lúc lâu, mãi đến khi sắp tự động tắt máy Trần Minh Tân mới nhận.
Giọng nói lành lạnh dễ nghe của người đàn ông từ điện thoại truyền ra: ""Có chuyện gì?""
Lời mở đầu quen thuộc khiến Tô Ánh Nguyệt gần như muốn khóc.
Cô ghét bản thân mình như vậy.
Hít mạnh một cái, tâm trạng bình ổn trở lại cô mới mở miệng nói: ""Em có chút chuyện muốn hỏi anh.""
Trần Minh Tân im lặng một lát, Tô Ánh Nguyệt tưởng là anh muốn từ chối, vội vàng nói: ""Nếu anh bận thì thôi vậy.""
Trần Minh Tân dường như không nghe thấy cô nói, trực tiếp đáp: ""Đến Ngọc Hoàng Cung đi.""
Mãi đến lúc điện thoại bị ngắt Tô Ánh Nguyệt vẫn có chút ngẩn ngơ.
Vậy mà Trần Minh Tân không cự tuyệt...
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng trong lòng có chút chua xót.
Quên đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.
....
Lúc Tô Ánh Nguyệt đến Ngọc Hoàng Cung, đúng lúc Nam Sơn cũng ở đại sảnh.
Thấy Tô Ánh Nguyệt, Nam Sơn cười híp mắt: ""Bà chủ.""
Tô Ánh Nguyệt hơi sửng sốt, sau khi lại gần mới nói với Nam Sơn: ""Đừng gọi như vậy, tôi với Trần Minh Tân li hôn thật rồi mà.""
""Quen rồi... nhất thời không thay đổi được.""
Nam Sơn sờ sờ đầu mình, vẻ mặt có ngượng ngùng, sau đó lại cười gượng hai tiếng: ""Tôi đưa cô đi gặp ông chủ, ông ấy đang đợi cô."