Chương 632
CHƯƠNG 632: CÔ VẪN LÀ BẰNG LÒNG NÓI
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, Trần Minh Tân liền ngoắc ngoắc ngón tay.
Cô chỉ đành đi tới.
“Giúp anh đi tìm Nam Kha một chuyến, lấy phần tài liệu.”
“Được.”
Mặc dù trên miệng Tô Ánh Nguyệt nói được, nhưng cô lại không nhúc nhích.
Trần Minh Tân nhướn mày nhìn cô: “Sao vậy?”
“Công ty của đám người Enigma, gần đây có phải đầu tư thành lập nhãn hiệu mới không?” Làm cùng ngành thế này, đều sẽ biết chút ít xu hướng của các công ty lớn.
“Sao vậy, em có hứng thú?” Trần Minh Tân duỗi tay muốn kéo cô vào lòng mình.
Tô Ánh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt tránh đi, cô muốn nói chính sự với anh, mới không phải làm loạn với anh.
Sắc mặt cô nghiêm túc nhìn Trần Minh Tân: “Vừa nãy em nhận được tin tức từ chỗ Bethe Shaleen, nhãn hiệu mới của công ty họ, người phát ngôn nhãn hiệu kỳ mới nhất chính là Cố Hàm Yên.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, trên khuôn mặt luôn không chút dao động của Trần Minh Tân cũng có giây lát trì trệ.
“Cố Hàm Yên?” Trần Minh Tân lặp lại.
Tô Ánh Nguyệt khó được nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trần Minh Tân, nhếch mép: “Xem ra, cô ta chuẩn bị muốn quay lại rồi.”
Sắc mặt Trần Minh Tân âm trầm: “Ha, cô ta có gan thì cứ quay lại.”
“Cô ta bây giờ dám quay lại, sau lưng cô ta nhất định có trợ giúp rất lớn mạnh, giống như…cô ta lúc đầu có thể trốn thoát khỏi lâu đài Mogwynn.” Lúc Tô Ánh Nguyệt nói những lời này, cẩn thận chú ý sắc mặt Trần Minh Tân, như muốn nhìn ra chút gì từ trên mặt anh.
Chỉ là, cô thất bại rồi.
Nếu Trần Minh Tân muốn che giấu, đương nhiên không thể lộ ra dấu vết.
Nhưng mà, anh cũng không vòng vo với Tô Ánh Nguyệt nữa.
“Grissy.” Anh nhàn nhạt mở miệng nói ra cái tên này.
Tiếp đó, tới lượt Tô Ánh Nguyệt chấn động: “Anh sớm đã biết cô ta gia nhập Grissy?”
Trần Minh Tân vươn tay, kéo Tô Ánh Nguyệt đang chấn động vào lòng, không lên tiếng.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ thật nghiêm túc, cũng không quan tâm nhiều như vậy.
“Anh lúc nào thì biết?”
“Lúc vừa nghe thấy tin Cố Hàm Yên bỏ trốn, anh đã có suy đoán này rồi, chỉ là, lúc tìm cô ta sau đó, mới chứng thực.” Giọng Trần Minh Tân có chút trầm.
Anh rõ ràng hơn Tô Ánh Nguyệt, Cố Hàm Yên hận họ bao nhiêu.
Mặc dù họ bây giờ, người của hai phía đều sẽ không khinh suất ra tay với người của đối phương, nhưng mà, chuyện hẳn sẽ có chỗ đột phá mới đúng.
“Cô ta bây giờ quay lại là muốn làm gì?” Đây mới là vấn đề họ cần suy nghĩ lúc này.
Trần Minh Tân vuốt vuốt tóc cô: “Đương nhiên là mệnh lệnh phía trên tổ chức Grissy hạ xuống.”
“Grissy rốt cuộc muốn làm gì?” Tô Ánh Nguyệt cau chặt mày, cô nghĩ không ra.
Chỉ là vì quyền và tiền sao? Tham vọng của con người có thể nặng như vậy?
Trần Minh Tân trả lời dứt khoát: “Không biết.”
Lời này của anh cũng chỉ là nói cho Tô Ánh Nguyệt nghe, dã tâm của Grissy rất lớn.
Họ có tài lực và quyền lực cực lớn, lúc con người quyền lực ngày càng lớn, tham vọng trong lòng sẽ ngày càng lớn, sẽ bành trướng vô hạn.
Khi họ có một trấn nhỏ, thì sẽ muốn có một tòa thành, lúc đạt được một tòa thành, thì sẽ muốn cả một tỉnh…
Nhìn hướng đi của họ mấy năm nay, đều chỉ nhắm vào một hướng, đó chính là khuếch trương thế lực.
Đã là tổ chức mafia lớn nhất quốc tế, lại còn muốn mở rộng thế lực, điều này ý nghĩa, họ muốn nhúng tay vào mọi lĩnh vực.
Muốn chiếm lĩnh hắc bạch lưỡng đạo.
Dã tâm của họ quá lớn rồi.
Hơn nữa, mục đích họ muốn đạt được, chính là cướp đoạt và phạm tội không ngừng.
Thậm chí, họ có thể không ngừng phát triển, Trần Minh Tân hoài nghi, trong hoàng thất có lẽ có người cấu kết với họ, hoặc là người trong nội các, nếu không thì là người có quan hệ mật thiết với hoàng thất.
Những chuyện này, anh không nói ra, sợ dọa Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt hồi thần, nghĩ tới lời anh vừa nói, đứng dậy khỏi lòng anh: “Em đi giúp anh lấy tài liệu trước.”
Trần Minh Tân buông tay, để cô rời đi.
…
Ngày hôm sau, tin tức Cố Hàm Yên muốn quay lại đã chiếm lĩnh tiêu đề các trang bìa giải trí.
Trên các mặt báo lớn đều là tin tức liên quan tới Cố Hàm Yên.
Về quá khứ của cô ta, tác phẩm cô ta từng diễn, hoạt động công ích từng làm, và hai năm trước đột nhiên nói muốn giải nghệ đều gợi nhớ ký ức của mọi người.
Các tòa soạn lớn cũng như đã hẹn sẵn, đều đưa tin về Cố Hàm Yên.
Tô Ánh Nguyệt tối qua đã dặn người làm, ngày hôm sau cô tỉnh dậy liền nhìn thấy báo.
Người làm rất tận chức sớm đã cầm báo tới, Tô Ánh Nguyệt vừa tỉnh lại đã nhìn thấy.
Trên báo, không chỉ xào lại quá khứ của Cố Hàm Yên, còn nhắc tới chuyện cô ta tiếp nhận làm người phát ngôn của công ty Enigma.
Đồng thời, trên báo cũng không có tin tức tiêu cực về Cố Hàm Yên.
Sau lưng cô ta, sợ là có đoàn đội cực kỳ chuyên nghiệp giúp cô ta điều động.
Tất cả đều tiến hành rất tốt, nếu cô ta muốn lần nữa quay về thời kỳ đỉnh cao hai năm trước, cũng là chuyện rất dễ dàng, hoặc là, cô ta vượt qua hai năm trước, cũng không phải không có khả năng.
Tô Ánh Nguyệt xem hết tất cả các tờ báo, ngay cả trên đường tới công ty, vẫn còn xem.
Trần Minh Tân ngồi cạnh cô không cam lòng bị lạnh nhạt, thình lình nói một câu: “Em quan tâm cô ta như vậy làm gì?”
“Em muốn ra tay từ chỗ cô ta, cô ta trước đây có thể thần không biết quỷ không hay mua chuộc tài xế bắt em đi, bây giờ lại gióng trống khua chiêng quay lại, bên trong nhất định có quỷ.”
Về phần có quỷ gì, cô không biết.
Trần Minh Tân bắt được từ mấu chốt trong lời nói của cô: “Cô ta bắt em?”
Tô Ánh Nguyệt ngây ra, lúc này mới nhớ ra, đây là chuyện xảy ra khi Trần Minh Tân nhập viện lần trước.
Vì chuyện đó, khiến Trần Minh Tân phát bệnh.
Cô không có tâm trạng xem báo nữa, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt mệt mỏi.
“Nói rõ.” Trần Minh Tân vươn tay kéo cô sang.
“Chính là lần trước, chuyện lúc anh nhìn thấy em và Lục Thời Sơ ở cửa khách sạn…” Tô Ánh Nguyệt không muốn nhắc tới những chuyện không vui này, nhưng Trần Minh Tân muốn nghe, cô vẫn là bằng lòng nói.
Trước đây, bất kể cô giải thích thế nào, Trần Minh Tân đều không chịu nghe.
Trần Minh Tân nghe xong, thả lỏng tay giữ cô, mắt thâm trầm, khó có thể phân biệt trong lòng anh đang nghĩ gì.
Tô Ánh Nguyệt rút tay mình, lại nghe thấy Trần Minh Tân nói: “Xin lỗi.”
Tô Ánh Nguyệt sững sốt, động tác rút tay dừng lại, sau đó cô lại rút tay mình về: “Em biết anh không phải cố ý muốn hiểu lầm em, hơn nữa, em…”
Cô ngước mắt nhìn Trần Minh Tân, cười vươn tay vuốt mái tóc sạch sẽ gọn gàng của Trần Minh Tân: “Dù sao anh bây giờ cũng rất tốt.”
Mặc dù Trần Minh Tân luôn đối xử với cô rất tốt, nhưng cô vẫn không dám sờ đầu Trần Minh Tân.
Cô thật sự cảm thấy sờ tóc Trần Minh Tân, là một động tác thân mật, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng đó của Trần Minh Tân, thì sẽ cảm thấy mình đang làm càn, đang mạo phạm anh.
Trần Minh Tân để cô sờ tóc anh, ánh mắt khẽ lóe, có chút ngây người, không biết đang suy nghĩ gì.