Chương 167: Như hổ như sói
Tô Ánh Nguyệt điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi thẳng người, hai mắt nhìn về phía trước: "Chúng ta qua xem Thịt Bò một lúc đi. Nó ở trong bệnh viện chắc đang nhớ chúng ta lắm."
Nói xong, cô còn mất tự nhiên ho khan hai tiếng.
Trong lòng Trần Minh Tân thầm lẩm nhẩm hai chữ cô vừa nói, không nói thêm câu dư thừa nào, lái xe tới bệnh viện thú y.
Hai ngày không gặp, tinh thần của Thịt Bò đã khá hơn nhiều. Vừa nhìn thấy Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt, nó liền tỏ vẻ rất vui mừng.
Tô Ánh Nguyệt xoa đầu nó, nó liền dụi đầu vào lòng bàn tay cô cọ cọ làm nũng.
Trần Minh Tân nhíu mày đứng một bên nhìn.
"Thịt Bò, còn nhận ra mẹ à? Con ngoan ngoãn ở đây thêm vài ngày nữa là được về rồi." Tô Ánh Nguyệt vuốt ve bộ lông xù trên đầu nó, hoàn toàn không có sức kháng cự trước đôi mắt to ngập nước của nó.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng người sang, xoay đầu nó để cho nó nhìn thấy Trần Minh Tân: "Nhìn xem, còn nhớ ba không?"
"Gâu ~" Thịt Bò chỉ kêu lên với Trần Minh Tân một tiếng rồi nhanh chóng quay người tiếp tục cọ cọ vào lòng bàn tay Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nhếch môi cười trộm, cúi đầu nói nhỏ với Thịt Bò: "Có phải con cảm thấy ba con rất không biết xấu hổ, cho nên cũng không muốn để ý tới không?"
Thịt Bò: "Gâu gâu gâu!"
Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn Thịt Bò một cái, hài lòng thấy nó lùi lại, sau đó đưa tay kéo Tô Ánh Nguyệt: "Đi được rồi."
"Nhưng mà Thịt Bò..."
"Bác sĩ nói mấy ngày nữa mới đón nó được."
Trần Minh Tân không nói nữa, kéo cô ra ngoài, đi thẳng vào toilet, chen vào lấy xà phòng giúp cô rửa tay, vẻ mặt có phần bực bội.
Trần Minh Tân rửa tới lần thứ ba thì Tô Ánh Nguyệt rốt cuộc cùng không nhịn được nữa, rụt lại: "Vậy là sạch rồi..."
Trần Minh Tân không nói lời nào kéo tay cô lại rửa lần nữa rồi mới giúp cô lau khô.
Anh vừa lau tay cho cô vừa chậm rãi nói: "Bà Trần, sau này đã sờ qua người tôi thì đừng có lại đi sờ thứ khác phái nữa."
Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt nghi ngờ, sau đó mới hiểu ra thứ khác phái là có ý gì.
Thế nhưng mà...
Tô Ánh Nguyệt kìm nén ý muốn hét to, nói: "Thịt Bò chỉ là một con chó."
"Ừ, là con chó đực." Sao Nam Sơn lúc đó lại không nhắc anh, để anh nuôi một con chó cái. Đột nhiên muốn cho Nam Sơn đi công tác xa một chuyến ghê...
Tô Ánh Nguyệt: "..."
***
Trên đường về, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không ngó ngàng tới Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân cũng không nói chuyện với cô.
Chỉ có điều vừa vào nhà thì Tô Ánh Nguyệt liền bị Trần Minh Tân ép vào cửa.
"Làm, làm gì vậy..." Tô Ánh Nguyệt bị dán chặt vào cửa, quay qua nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Trần Minh Tân, giọng nói liền nhỏ đi.
Trần Minh Tân nắm chặt tay cô: "Có thể cho em chơi một lúc nữa."
"Nhưng bây giờ em không muốn chơi." Tô Ánh Nguyệt như muốn khóc.
Cô hối hận lúc nãy tại sao ở trên xe lại to gan đi khinh nhờn ‘cậu em nhỏ’ của boss Trần.
"Không sao, bây giờ anh muốn chơi."
Vừa nói xong, Trần Minh Tân bế ngang Tô Ánh Nguyệt lên lầu đi vào phòng ngủ.
***
Đợi đến khi kết thúc, Tô Ánh Nguyệt nằm bệt trên giường, nhìn thấy Trần Minh Tân tinh thần sảng khoái từ trong phòng tắm bước ra liền cầm một cái gối ném anh.
Trần Minh Tân bắt được cái gối cô ném tới, cũng không giận cô nữa, giữa mi tâm, sự dịu dàng vẫn chưa tan hết.
Anh lững thững đi tới chỗ cô, ngón tay vén sợi tóc trên trán cô ra, cười cười, nói: "Xem ra vẫn còn sức lực."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, cả người co lại, lấy chăn che kín người mình, nghiêm túc nói: "Không còn sức, mệt chết rồi."
Trần Minh Tân thấy cô quấn mình thành cái kén thì đặt gối để qua một bên, kéo chăn ra: "Đừng trốn nữa, anh không làm gì em nữa đâu."
"Này." Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, lập tức bỏ chăn ra, bị bó trong chăn chẳng thoải mái gì cả.
Trần Minh Tân cười, đưa tay nhéo mũi cô: "Trốn anh? Anh là hổ hay là sói?"
Tô Ánh Nguyệt cười giễu: "Ha ha, như hổ như sói."
"Ồ?" Trần Minh Tân chỉ thốt lên một tiếng, lại bắt đầu cởi áo: "Anh cảm thấy hành động lúc nãy của mình vẫn chưa đủ để diễn tả câu trả lời của em."
Mặt Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ mơ hồ: "..."
Trần Minh Tân thấy vẻ mặt ấy, cũng không đùa nữa, động tác cũng dừng lại: "Trêu em thôi, anh đi nấu cơm.”
Trần Minh Tân đi ra ngoài rồi, Tô Ánh Nguyệt cũng rời giường, tìm túi sách của mình, cầm những tài liệu mang về từ công ty sang phòng làm việc.
Ăn cơm xong, cô lại quấn lấy Trần Minh Tân hỏi mấy chỗ mình không hiểu. Cuối phải đến lúc Trần Minh Tân ra lệnh, cô mới đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt theo thói quen dậy sớm.
Cô căn thời gian, đổi công thức cho món ăn sáng, tuy thành phẩm làm ra cũng tạm chấp nhận được, nhưng nhìn thấy Trần Minh Tân ăn hết không thừa chút nào thì trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau khi tiếp nhận mấy dự án của Tô Nguyên Minh, cả ngày cô đều vô cùng bận rộn. Ngày nào cũng tăng ca, Trần Minh Tân cũng tới phòng làm việc của cô chờ.
Qua vài ngày, phần lớn nhân viên trong công ty nhà họ Tô đều biết bạn trai Tô Ánh Nguyệt cực kì đẹp trai.
Công việc bận rộn của cô kéo dài tới thứ sáu.
Trần Minh Tân vừa tới phòng làm việc của cô thì vừa hay cô chuẩn bị tan làm. Đúng lúc này, Tô Nguyên Minh cũng đi tới.
"Ánh Nguyệt."
"Phó tổng giám đốc Tô." Tô Ánh Nguyệt dừng việc trong tay lại, ngước đầu nhìn ông ta.
Mấy ngày nay Tô Nguyên Minh ít khi xuất hiện ở công ty, không tìm cô gây chuyện, không biết bây giờ đột nhiên tìm tới có chuyện gì?