Chương 173: Tô yến nhi bị đá
Mặc cho Tô Ánh Nguyệt nài nỉ rất lâu, Trần Minh Tân cũng nhất định không chịu tiết lộ thêm nửa chữ.
Tô Ánh Nguyệt đành phải chờ câu nói ‘Không quá một tuần sẽ có kết quả’ của anh linh nghiệm vậy.
Chỉ có điều là cô còn chưa kịp đợi đến khi câu nói của Trần Minh Tân linh nghiệm thì đã có tin giật gân khác được truyền đến.
***
Tô Ánh Nguyệt sau khi xem xong phần tài liệu cuối cùng, đang xoa xoa phần cổ đau nhức của mình thì chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm lên xem thì thấy là Trần Minh Tân gọi đến.
Tuy là hôm nay cô hoàn thành sớm công việc so với dự định, nhưng còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm. Với cương vị là người có chức vụ không nhỏ trong công ty, cô lại về sớm thì hình như không hay lắm.
Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn cầm điện thoại lên nghe: biết đâu anh không phải đến đón cô tan làm, mà là vì chuyện khác thì sao?
“Sao vậy, có chuyện gì ạ?” Tô Ánh Nguyệt tay cầm điện thoại, dựa lưng vào ghế, và ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Tư thế này giúp cổ cô dễ chịu hơn, hôm nay cô đã xem quá nhiều tài liệu, giấy tờ rồi.
Trần Minh Tân nói với giọng như thường ngày: “Xuống đây.”
“Nhưng chưa đến giờ tan làm mà.” Tô Ánh Nguyệt nói vẻ khó xử.
“Xuống rồi anh sẽ nói cho em biết rốt cuộc thì Dương Linh có vấn đề gì?”
“Thật...” sao!
Từ ‘sao’ còn chưa kịp thốt ra thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Trần Minh Tân đúng là đồ xấu xa, anh như vậy là muốn dụ cô mà.
Về sớm thì về sớm thôi, ai bảo cô là người có chức vụ không nhỏ? Cho nên cô khác biệt với nhân viên bình thường.
Ít ra thì nhân viên bình thường về sớm sẽ bị trừ lương.
Tô Ánh Nguyệt thu dọn đồ rồi chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc An Hạ hối hả chạy vào phòng đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện lớn gì?” Tô Ánh Nguyệt đã quen với tính cách chuyện bé xé ra to của An Hạ rồi, nên cô cũng không để ý lắm.
An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt có vẻ như không để ý, tỏ vẻ không vui rồi nhấn mạnh nói: “Huỳnh Tiến Dương đơn phương tuyên bố hủy hôn ước với Tô Yến Nhi!”
“Ừ.”
Tô Ánh Nguyệt ầm ừ rồi mới như sực tỉnh, cô hỏi lại: “Cậu nói gì?”
“Huỳnh Tiến Dương đá con nhỏ Tô Yến Nhi rồi, vui chưa!” Vẻ mặt An Hạ rất hưng phấn: “Ai bảo cô ta cứ ngông cuồng, cứ vẻ mặt đắc ý vênh váo, cứ giả nai vô tội đi, giờ bị đá rồi đó!”
Nói xong An Hạ liền lớn tiếng cười ha hả.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn cô ấy, mặt không cảm xúc đi ra khóa cửa lại để tránh có người đi vào nghe thấy tiếng cười của An Hạ.
Đợi cho An Hạ cười xong, cô mới phát hiện vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt có chút không bình thường.
“Tô Yến Nhi bị đá rồi, cậu không vui sao? Mau, cười cái nào.” An Hạ đụng đụng vai cô.
Tô Ánh Nguyệt lại không có tâm trạng đùa giỡn với cô: “Vừa nãy Trần Minh Tân gọi điện nói đến đón tớ rồi.”
“Sau đó thì sao?” An Hạ không hiểu, chuyện Huỳnh Tiến Dương đá Tô Yến Nhi, và chuyện boss Trần tới đón Tô Ánh Nguyệt có liên quan gì đến nhau sao?
Không liên quan mà.
“Tớ nghi ngờ anh ấy biết chuyện này rồi, cho nên hôm nay mới đến đón tớ sớm như vậy, tớ cảm giác tớ sắp chết rồi.” Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt không cảm xúc ngồi xuống sofa.
Tuy là Trần Minh Tân trong điện thoại hỏi cô có muốn biết chuyện của Dương Linh không, nhưng cô lại cảm thấy đó là mồi nhử để cô tự chui đầu vào.
An Hạ cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Vậy thì sao? Tớ vẫn không hiểu có liên quan gì đến nhau, hay là cậu kể chút liên quan gián tiếp cũng được.”
“Lần trước, Trần Minh Tân hiểu lầm tớ và Huỳnh Tiến Dương, lúc đó anh ấy hững hờ với tớ, nói sao cũng không nghe, giống như biến thành con người khác vậy, giờ Huỳnh Tiến Dương đơn phương hủy hôn với Tô Yến Nhi, có khi nào anh ấy nghĩ do tớ mà Huỳnh Tiến Dương mới làm vậy không?”
Vừa dứt lời thì Tô Ánh Nguyệt mới giật mình kêu lên: vì cô sực nhớ ra đúng là cô đã từng nói qua câu nói như vậy.
Trời ạ, cô cũng chỉ nói đùa vậy thôi, nào ngờ Huỳnh Tiến Dương lại làm thật.
***
Tô Ánh Nguyệt ngồi kể lể với An Hạ lúc lâu, cuối cùng cô vẫn cầm túi xách lên, mang theo tinh thần anh dũng hy sinh đi xuống gặp Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân hút hết điếu thuốc thứ hai, anh xoay nhìn thì thấy Tô Ánh Nguyệt mang đôi giày cao gót cao 10cm đi từ tòa nhà tập đoàn Tô Thị ra.
Mái tóc dài gợn sóng xõa trên vai, cô mặc bộ đồng phục màu đen, khuỷu tay vắt chiếc áo khoác màu cà phê, đây là chiếc áo mà lúc sáng anh khoác cho cô khi ra khỏi nhà.
Tô Ánh Nguyệt bước nhanh qua hướng bên này, mái tóc xoăn bị gió thổi về phía sau, trang phục màu đen càng làm lộ ra thân hình cao ráo mảnh mai của cô. Trong mắt Trần Minh Tân, cô giống như là đóa hoa tường vy đang tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Khác với hoa hồng cao quý, hoa tường vy cũng sinh trưởng ở môi trường bụi gai nhưng lại có vẻ khiêm tốn hướng nội hơn, và mang vẻ kiều diễm của riêng mình.
Vì vậy cho nên luôn luôn có người muốn đến cướp vợ với anh.
Hoa tường vy đến gần.
“Anh chờ bao lâu rồi?”
Tô Ánh Nguyệt mở cửa xe ngồi vào rồi cười cười quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Trần Minh Tân, đáy lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hụt hẫng, chắc không phải thật sự vì chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Tô Yến Nhi mà anh cố tình đến tìm cô chứ?
Trần Minh Tân trả lời hững hờ: “Không có.”
Sau đó anh khởi động xe đi, lúc sau Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện anh không lái về nhà.
“Đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Câu hỏi và trả lời đều rất ngắn gọn.
Tô Ánh Nguyệt im lặng lúc rồi lại lên tiếng hỏi anh:”Anh nói Dương Linh…”
Trần Minh Tân cắt ngang câu nói của cô: “Ăn xong cơm rồi nói sau.”
***
Trần Minh Tân đưa cô đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Tô Ánh Nguyệt cứ tưởng hai người sẽ lấy đại phòng nào đó rồi ăn bữa cơm như thường ngày, nhưng không ngờ Trần Minh Tân lại đưa cô lên tầng cao nhất.
Tô Ánh Nguyệt chưa bao giờ đặt chân lên tầng cao nhất của câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Đó là phòng tổng thống xa hoa với cửa kính sát đất, ngắm thành phố dưới ánh hoàng hôn, uống rượu vang và ăn món tây, trong phòng bày đầy…hoa tường vy.
Tô Ánh Nguyệt đứng ngẩn ngơ ở cửa, cô quay đầu nhìn Trần Minh Tân vẫn đang đứng sau lưng cô: “Cái này là… để làm gì?”
Trần Minh Tân cong môi nở nụ cười, vẻ mặt giãn ra, giống như ánh mắt trời chiếu rọi băng tuyết trên đỉnh núi, vừa rực rỡ, vừa ấm áp, mà lại như xa bất tận.
Anh nắm tay Tô Ánh Nguyệt đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại, dẫn cô đi vào sâu bên trong nữa, đến chỗ chiếc bàn ăn dài ngay cửa kính lớn sát đất mới dừng lại.
Anh cười hỏi cô: “Thích không?”
“Cũng... Thích.” Tô Ánh Nguyệt yên lặng ngắm nhìn cả căn phòng ngập tràn hoa tường vy, không phải cô không thích lãng mạn, mà chỉ là cô không hiểu được ý nghĩa của việc dùng hoa tường vy để tô điểm lãng mạn.
Nghe câu trả lời có vẻ miễn cưỡng của cô, Trần Minh Tân thấy không hài lòng.
Anh bỗng tắt nụ cười, trở về dáng vẻ lạnh lùng bình thường, nhưng vì trong lòng anh cảm thấy không vui nên giọng nói cũng cứng nhắc: “Vậy thôi sao, không còn suy nghĩ gì muốn nói nữa sao?”
Tô Ánh Nguyệt hồi hộp nuốt nước miếng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh.
Dù sao thì tiến cũng chết mà lui cũng chết, chi bằng chủ động nói rõ cho rồi, dù gì thì chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Tô Yến Nhi không liên quan gì đến cô!
Sau khi quyết định xong, Tô Ánh Nguyệt cắn môi lên tiếng nói: “Chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Tô Yến Nhi không liên quan gì đến em!”
Trần Minh Tân biến sắc: “Em nói cái gì?”
Tô Ánh Nguyệt mơ hồ chớp mắt, Trần Minh Tân chưa biết chuyện này sao?