Chương 287: Chuyện mờ ám
Bàn tay đang đặt ở dưới bàn của Trần Minh Tân từ từ siết chặt lại.
Cơ thể anh trông rất cứng nhắc, cả người giống như là một dây đàn bị kéo căng vậy.
Một lúc lâu sau, anh mới từ từ ngẩng mắt lên nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong đôi mắt đó chất chứa đầy những ánh sao vỡ vụn, thanh âm trầm thấp hệt như được vang vọng từ biển sâu.
“Anh buông tha cho em? Vậy ai buông tha cho anh?”
Anh cứ như vậy mà nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong đôi con ngươi đen lay láy đó, lần đầu tiên có một thứ mà Tô Ánh Nguyệt có thể nhìn ra được.
Đó là, tan vỡ và bi thương.
Cái cảm xúc như vậy không phù hợp với Trần Minh Tân một chút nào cả.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên có chút hoảng loạn.
Phụ nữ sinh ra vốn đã mềm lòng.
Càng huống hồ, trong nhận thức của cô, Trần Minh Tân là một người đàn ông mà không gì là không thể như vậy.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tôi còn việc bận, đi trước đây.”
Tô Ánh Nguyệt cầm túi lên rồi hoảng loạn rời đi.
...
Nguyên cả một buổi chiều, trái tim của Tô Ánh Nguyệt đều ở trong trạng thái lơ lửng.
Lúc làm việc, cũng có chút hồn bay phách lạc.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan ca, cô cũng không có ý định tăng ca nên chuẩn bị về nhà.
Vừa đến lầu dưới công ty, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khuôn mặt Lục Thời Sơ mang theo một nụ cười như gió xuân, thanh âm vui vẻ: “Ánh Nguyệt.”
“Anh Thời Sơ.”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ một lát, rồi mới sải bước đi qua đó.
“Về mà cũng không nói với anh.” Lục Thời Sơ nhấc tay lên, dường như là muốn xoa xoa đầu cô, nhưng lại như nghĩ tới gì đó nên đã thu tay lại.
Tô Ánh Nguyệt vờ như không nhìn thấy hành động này của anh, cô mỉm cười híp mắt, nói: “Tính đợi xong hết việc bận rồi mới hẹn anh ăn cơm.”
Sau khi cô rời khỏi thì chỉ có gửi email qua cho hai người.
Một là An Hạ, hai là Lục Thời Sơ.
Cô có thể vô tư đi gặp An Hạ, bởi vì cô biết An Hạ là người có tính cách vô tư cẩu thả.
Có rất nhiều chuyện, An Hạ sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng Lục Thời Sơ thì không như vậy, anh ấy có một trái tim rất tinh tế, có sự trưởng thành và trầm ổn phù hợp với tuổi của mình, rất giỏi điều tra gốc ngọn.
Đứng trước mặt anh, cô luôn cảm thấy như mình không thể giấu nổi chuyện gì.
Hơn nữa, anh ấy là bác sĩ...
Lục Thời Sơ mỉm cười, rồi nhét tay vào túi quần mình: “Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
...
Trong nhà hàng.
Lục Thời Sơ đưa tay cắt miếng bít tết một cách tao nhã, giọng anh bình tĩnh như thường lệ: “Hai năm nay em làm gì?”
“Cũng giống như bây giờ, học tập và làm việc, nhưng mà rất đầy đủ.” Động tác cắt thịt bò của Tô Ánh Nguyệt khẽ khựng lại.
Lục Thời Sơ nở một nụ cười dịu dàng: “Con gái không nên đặt nặng quá nhiều vào sự nghiệp, nên biết làm đẹp và sống thoải mái một chút.”
Tô Ánh Nguyệt cười đùa: “Sinh ra vốn đã đẹp rồi thì không cần chú ý làm đẹp nhiều nữa, nên chừa đường sống cho mấy cô gái chưa kết hôn nữa chứ.”
“Có lý.” Lục Thời Sơ bị cô chọc đến cười ra tiếng.
Tô Ánh Nguyệt cũng cười theo, cô nghĩ cứ như vậy mà đổi đề tài nói cũng được rồi.
Nhưng mà, sau đó Lục Thời Sơ lại nói: “Nhưng anh nghĩ, trong lòng chú Tô cũng hy vọng em có thể sống thoải mái và tự tại một chút.”
Thần sắc trên gương mặt của Tô Ánh Nguyệt khẽ khựng lại, cô đặt dao nĩa xuống, sắc mặt buồn rầu thêm vài phần.
Cô sở dĩ trở về thành phố Vân Châu, còn có một lý do quan trọng khác, đó là ba của cô, Tô Chí.
“Xin lỗi.”
Thấy sắc mặt của cô như vậy, trái tim của Lục Thời Sơ liền thắt lại, mặc dù biết rõ chỉ cần nhắc đến Tô Chí là Tô Ánh Nguyệt sẽ buồn, nhưng anh vẫn nhắc.
Anh chỉ cảm thấy có chút tức giận.
Anh đã nhìn Tô Ánh Nguyệt từ nhỏ cho đến khi lớn lên.
Từ thời thơ ấu, đến thời thiếu nữ của cô, anh đều tham gia.
Với cô, anh là anh trai và cũng là cha.
Tô Ánh Nguyệt rũ tầm mắt xuống, che đi thần sắc nơi đáy mắt mình, thanh âm buồn bã nói: “Không có tìm được ba, cậu đã nhờ các mối quan hệ để giúp em tìm ở khắp các nhà tù mà ba có thể ở nhưng cũng không tìm được, anh Thời Sơ, anh nói xem, ba em, có phải là đã...”
Đã chết rồi.
Năm đó, Huỳnh Tiến Dương cũng có nói, ba của cô chết rồi.
Nhưng mà sao cô lại có thể tin được?
Thế nhưng, sau này khi Phong Hải tìm giúp cô, cô không tin cũng không được nữa rồi.
Nhà họ Phong là nhà giàu có tiếng ở phương Bắc, có một địa vị nhất định, để tìm một người ở trong tù thì vốn không khó.
Nhưng, thật sự là không tìm được.
Phong Hải đã kiên nhẫn bảo thủ hạ tìm giúp cô từ lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
Lục Thời Sơ hỏi cô: “Cậu của em?”
Tô Ánh Nguyệt lại cúi thấp đầu hơn, cô sụt sịt: “Phong Hải, nhà họ Phong ở Cảnh Thành.
Sắc mặt Lục Thời Sơ chợt lóe qua một tia kinh ngạc.
Sau khi ba Tô và mẹ Tô kết hôn thì đã dọn đến cạnh bên nhà Lục Thời Sơ.
Sức khỏe của mẹ Tô yếu ớt, sau khi kết hôn phải điều dưỡng đến mấy năm mới bắt đầu thụ thai.
Cũng chính vì như vậy, Tô Chí tuy là cậu cả của nhà họ Tô, nhưng con gái lại nhỏ hơn con gái của cậu hai Tô Nguyên Minh đến hai tuổi.
Nhưng mà, thần may mắn vẫn chưa đến với gia đình Tô Ánh Nguyệt.
Lúc mẹ Tô sinh Tô Ánh Nguyệt, vì sinh khó mà đã qua đời.
Lúc Tô Ánh Nguyệt ra đời thì Lục Thời Sơ đã được 5 tuổi.
Trong ấn tượng của anh, mẹ Tô chính là một người phụ nữ rất dịu dàng rất xinh đẹp.
Nhưng lúc đó vì anh quá nhỏ cho nên không rõ lắm về nhà mẹ của mẹ Tô.
Lục Thời Sơ thở dài: “Không ngờ là người nhà họ Phong.”
“Em vẫn cảm thấy rất khó tin, anh Thời Sơ, mười mấy năm rồi, em vẫn luôn tin ba còn sống, em tin có một ngày ông ấy sẽ về bên cạnh em, em có thể đoàn tụ với ông ấy, em luôn tin, em đã tin nhiều năm như vậy rồi...”
Cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt đột nhiên mất kiểm soát, cô trở nên có chút nói năng lộn xộn.
Nước mắt cô bắt đầu tuôn trào ra, men theo bờ má cô chảy xuống.
Cánh tay mà cô đặt ngang trên bàn chợt căng cứng lại, căng đến mức gân xanh cũng phải nổi lên.
Lục Thời Sơ hối hận vì đã nhắc đến ba Tô.
Nhưng anh lại không biết làm sao để an ủi.
Tô Ánh Nguyệt bản chất cũng là một người rất thông suốt, duy chỉ có chuyện của ba cô là cô lại cố chấp cực kỳ.
Một khi cố chấp, là cả bao nhiêu năm trời như vậy.
Năm đó khi xảy ra chuyện này, anh chỉ mới 14 tuổi, anh cũng không hiểu, một chú Tô ôn nhu ưu nhã như vậy làm sao có thể làm ra chuyện đó được.
Anh đã từng hỏi qua ba của mình, kết quả ba anh chỉ lắc đầu, nói: “Đợi khi con lớn, con sẽ hiểu.”
Không sai, sau khi lớn lên, anh cũng dần dần hiểu được.
Tô Chí không thể nào là người làm ra loại chuyện đó, sở dĩ ông ấy xảy ra chuyện như vậy không phải là vì ngẫu nhiên.
Có một điều không thể phủ nhận, người nhà họ Tô nhất định là đã châm dầu vào lửa ở trong bóng tối rồi.
Chủ của nhà họ Tô là Tô Thành, những người khác trong nhà họ Tô không thể là chủ mưu được, cho dù có muốn làm như vậy thì cũng không có gan.
Mà khi Tô Chí xảy ra chuyện, hoặc là đắc tội với người khác, hoặc là thế tội cho người khác.
Những người khác ở nhà họ Tô đã mượn cơ hội này để âm thầm thêm củi.
Trong hào môn thế gia, nhiều nhất chính là những chuyện mờ ám.
Mà những lời này hiển nhiên là bây giờ không thích hợp để nói với Tô Ánh Nguyệt.
Lục Thời Sơ thở dài một hơi, trong lòng nặng trĩu.
Anh cầm lấy khăn giấy rồi yên lặng đưa cho Tô Ánh Nguyệt.
Chính vào lúc này, đột nhiên có một bóng ảnh xông tới, đưa tay túm lấy cổ áo của Lục Thời Sơ, lôi cả người anh dậy: “Anh đã làm gì cô ấy?”
Tô Ánh Nguyệt đưa mắt nhìn Trần Minh Tân đột ngột xuất hiện, cô sững sờ cả một hồi mới phản ứng lại được: “Trần Minh Tân, anh làm gì vậy!”
.........