Chương 714
CHƯƠNG 714: MỘC TÂY CŨNG KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG EM
Tô Ánh Nguyệt thấy được một tia cố chấp hiếm thấy trên mặt của Lục Thời Sơ.
Tô Ánh Nguyệt lẩm bẩm: “Xin lỗi, tôi không…”
Nói được một nửa, lại không biết mình phải nói gì.
Lục Thời Sơ lại lên tiếng: “Đây là việc giữa anh và Trần Minh Tân, anh vốn nợ anh ấy một mạng.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh, không nói lời nào.
Trong lòng cô hiểu rõ, Lục Thời Sơ nói những lời này, chẳng qua để trấn an cô mà thôi.
Cái mạng mà Lục Thời Sơ nợ Trần Minh Tân kia, mấy tháng trước trong nước J, khi Trần Minh Tân nổ phát súng kia về phía anh ta thì đã trả xong rồi.
Mặc kệ kế hoạch ban đầu của Lục Thời Sơ là rời khỏi Grissy hay là muốn ở lại tổ chức, anh ta đều hoàn toàn có thể không cần phải giúp Trần Minh Tân.
Nhưng anh ta vẫn cứu Trần Minh Tân, hơn nữa còn bất chấp tất cả để cứu thằng bé.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, có rất nhiều lời cho dù không nói rõ ràng, cô cũng hết cách lừa mình dối người.
Chính là vì cô, Lục Thời Sơ mới bất chấp tất cả để cứu Trần Minh Tân.
Điểm này, hoàn toàn không cần hoài nghi.
Lục Thời Sơ thấy Tô Ánh Nguyệt mãi không trả lời thì quay lại nhìn cô.
Trên ghế sofa phía sau bọn họ gần đó, Trần Minh Tân đang nhìn bên này, mặt không đổi sắc, Trần Mộc Tây ở bên cạnh cũng tò mò nhìn sang phía bọn họ bên này.
Anh ta thu tầm mắt lại, rũ mắt, tự tay kéo lại cái chăn đặt lên trên đùi, hạ lệnh tiễn khách: “Nếu như không có chuyện khác, em đi đi, anh thấy hơi mệt.”
Thật ra anh ta đã rất thỏa mãn rồi.
Anh ta từng thực sự cho rằng, sẽ không còn cơ hội nào để gặp lại Tô Ánh Nguyệt nữa.
Mấy ngày nay, mặc dù bị Trần Minh Tân nhốt ở đây, nhưng trong lòng anh ta bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Cái gì qua thì cũng đã qua rồi, tất cả đều có thể kết thúc.
Đó là chuyện cuối cùng anh có thể làm giúp cho Tô Ánh Nguyệt.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện nhận được sự cảm kích của cô, bởi vì đối với anh, làm gì vì cô cũng đều đáng giá.
Anh nhìn cô lớn lên, giúp cô làm mọi chuyện trong khả năng, đã trở thành một loại bản năng của anh rồi.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt hai tay, mím môi thật chặt, cặp mắt đào hoa xinh đẹp thoáng hiện nước mắt, nhưng nháy mắt lại biến mất.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, em đi trước đây.”
Cô nói xong thì không chút do dự xoay người đi luôn ra ngoài.
Trần Minh Tân cũng ôm Trần Mộc Tây đi đến chỗ cô.
Cô nắm tay Trần Minh Tân, đi thẳng ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi phòng đã lập tức thu tay về, nét mặt lạnh nhạt.
Trần Minh Tân chú ý tới động tác nhỏ này của cô, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống.
Anh biết, điều gì nên tới thì vẫn sẽ tới.
Còn chưa đi đến cửa thang máy, cũng không biết Lâm Tố Nghi từ nơi nào vọt ra, cô ta mang vẻ mặt dữ tợn, vọt tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt, tóm chặt lấy vai cô: “Vì sao cô vẫn còn có thể sống tốt? Các người hại Lục Thời Sơ thành bộ dạng hiện giờ, sao các người có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà sống vui vẻ qua ngày.”
Tô Ánh Nguyệt bị tóm đến đau cả vai, nhưng trên mặt cô hoàn toàn không lộ ra vẻ mặt khi bị đau, mà là đưa mắt nhìn vào phía bên kia trong lòng Trần Minh Tân.
Cô chú ý tới thấy Trần Mộc Tây ôm cánh tay Trần Minh Tân rất chặt.
Cô ngẩng đầu, nói với Trần Minh Tân: “Hai người đi trước đi.”
Trần Minh Tân đứng im không nhúc nhích, Tô Ánh Nguyệt tức giận: “Đi mau!”
Trần Minh Tân nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt, cau mày, ôm Trần Mộc Tây đi khỏi.
Đến khi hai ba con biến mất, Tô Ánh Nguyệt mới có thể hất Lâm Tố Nghi ra.
Cô lạnh nhạt nói: “Bị bệnh thì đi khám bác sĩ, đừng đến chỗ tôi nổi điên!”
“Tô Ánh Nguyệt, rốt cuộc cô còn có lương tâm không! Cô tự hỏi lương tâm mình, hỏi lại chính mình, nếu không phải là vì cô, Lục Thời Sơ sẽ biến thành bộ dạng thế này sao? Anh ấy là người tốt như vậy, hiện tại ngồi trên xe lăn, trở thành tàn phế!”
Lâm Tố Nghi vừa nói vừa khóc, nhìn qua rất thương tâm, cực kỳ chật vật.
Tô Ánh Nguyệt từ đầu đến cuối lạnh nhạt nhìn cô ta, nét mặt không có bất kỳ biểu tình gì, giống như không chút động lòng trước những lời cô ta nói.
Một lát sau, cô khẽ rũ mí mắt xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, nói rằng: “Hỏi tôi có lương tâm không? Sao cô không hỏi chính mình trước đi? Nếu không phải là bởi vì cô, Lâm Hào Kiệt còn muốn gia nhập Grissy sao? Với tài năng của anh ấy, nếu như không có gánh nặng như cô thì tiền đồ của anh ấy không thể đong đếm được, nhất định không thể kém bao nhiêu so với Trần Minh Tân, nhưng cũng bởi vì cô mà anh ấy mới gia nhập Grissy, làm những chuyện không không thấy được ánh sáng!”
Không phải là muốn lên án nội tâm sao, ai không biết chứ?
“Cô…” Sắc mặt Lâm Tố Nghi trở nên cực kỳ xấu xí, dáng vẻ lung lay sắp đổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta: “Muốn quản chuyện của người khác thì quản cho xong chuyện của chính mình trước đi đã.”
Lúc này, thuộc hạ trông giữ Lâm Tố Nghi cũng đuổi tới.
Thuộc hạ thấy Tô Ánh Nguyệt ở đây thì hơi sửng sốt, rồi mới cung kính nói: “Bà chủ!”
“Coi chừng cô ta! Nếu để cho cô ta chạy, các người tự gánh lấy hậu quả.”
“Dạ.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, lập tức sải bước rời khỏi, toàn thân tản ra khí tức lạnh lẽo khiến người ta nhượng bộ lui binh.
Vào thang máy, cô có dáng vẻ mặt không đổi sắc, chỉ là bàn tay siết chặt lại tiết lộ tâm trạng của cô.
Cô hơi bội phục mình, ở bên Trần Minh Tân lâu, không ngờ cô cũng có thể trở nên không lộ ra tâm trạng trên mật.
Nhưng, rốt cuộc cô vẫn đánh giá cao bản thân rồi.
Cửa thang máy mở ra, cô không để ý đến nhân viên chào mình, đi thẳng đến phòng vệ sinh.
Cô cúi người trước bồn rửa tay, mở vòi nước, đưa hai tay lên, hất nước lên mặt hết vốc này đến vốc khác, như thể trên mặt có vết bẩn gì đó khó sạch vậy.
Qua một lúc lâu sau cô mới ngừng lại được.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt người phụ nữ trong gương đầy bọt nước.
Nhưng viền mắt đỏ ửng vẫn bán đứng cô.
Trên mặt không chỉ có bọt nước mà còn có nước mắt.
Vừa rồi trước mặt Lục Thời Sơ, cô nói nhảm.
Cô hổ thẹn, đau lòng, tự trách.
Giữa hai người đã quá hiểu nhau thì không cách nào lừa dối lẫn nhau, chẳng qua bởi vì đối phương không vạch trần mà thôi.
Cô không vạch trần lời nói dối của Lục Thời Sơ, Lục Thời Sơ cũng không vạch trần vẻ giả bộ lạnh nhạt của cô.
Lục Thời Sơ không muốn để cho cô cảm thấy tự trách hổ thẹn, cô sẽ không biểu lộ những tâm trạng đó trước mặt anh ta.
Nhưng lúc này, một mình đứng ở đây, cô cũng không thể nào tiếp tục ngụy trang nữa.
Làm sao có thể không tự trách, không hổ thẹn chứ.
Cô đứng trong phòng vệ sinh rất lâu, đến tận khi toàn thân đều bình tĩnh lại, mới có thể xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa đi đến cửa ra vào đã nhìn thấy Trần Minh Tân.
Không biết anh đã đến đây từ lúc nào, anh mặc âu phục màu đen, khiến cả người nhìn qua vừa thâm trầm lại vừa lạnh lẽo cứng rắn, rõ ràng là đã đứng yên rất lâu rồi.
“Sao anh lại ở đây?” Tô Ánh Nguyệt nhìn anh.
Trần Minh Tân cũng nhìn cô, mặt không chút thay đổi: “Anh không muốn nhìn thấy nhất chính là bộ dạng này của em, bộ dạng khổ sở vì người đàn ông khác.”
Nếu như là lúc bình thường, những lời này có thể sẽ còn có vài phần ngọt ngào.
Nhưng lúc này Tô Ánh Nguyệt bất kể là trong lòng hay là thân thể đều lạnh lẽo.
“Cho nên, hôm đó lúc Lâm Tố Nghi muốn gặp Lục Thời Sơ, anh biết rõ anh ấy ở đâu nhưng cũng không nói ra?”
Trần Minh Tân không trả lời cô ngay, điều này đại biểu là anh thầm chấp nhận.
“Vậy anh nhẫn tâm nhìn Mộc Tây bị Lâm Tố Nghi để trên lan can sao? Chỗ đó là tầng 18, ngộ nhỡ Lâm Tố Nghi lỡ tay một cái thì sao? Lẽ nào anh đối tốt với Mộc Tây đều là giả bộ sao? Trần Minh Tân, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Tô Ánh Nguyệt liên tục vặn hỏi, như thế bị cuồng loạn.
Hai người đối diện một lúc lâu, Tô Ánh Nguyệt muốn biết một đáp án, nhưng cũng sợ hãi.
Một lúc lâu sau, cô nghe được giọng nói lạnh nhạt của Trần Minh Tân: “Nếu có một ngày, có người muốn anh dùng mạng của Mộc Tây để đổi lấy em, anh nhất định sẽ đồng ý không chút do dự, đối với anh, em là người quan trọng nhất, Mộc Tây cũng không quan trọng bằng em.”