Chương 453: Không về
Chỉ cần có liên quan đến cô, Trần Minh Tân sẽ trở nên rất nhỏ mọn, không hề khoan dung, điều này cô đã biết từ lâu rồi.
Mà cô tức giận cũng không phải vì chuyện này.
Cô và Trần Minh Tân đã trải qua nhiều như vậy, cô cảm thấy ít nhất bọn họ phải tin tưởng lẫn nhau.
Nếu anh không muốn cô gặp Lục Thời Sơ, anh cần gì phải đồng ý để cô đi gặp Lâm Tố Nghi chứ, anh có thể nói thẳng ra, sau đó hai người có thể trao đổi mà.
Nhưng anh lại cố tình chọn cách cô không thể chấp nhận nhất.
Trần Minh Tân cười lạnh, nhỏ giọng nói: “Anh trai?”
Tô Ánh Nguyệt rất không thích giọng điệu của anh bây giờ.
Hai tay Trần Minh Tân rũ xuống bên người đã siết chặt, vẻ mặt anh cực kỳ lạnh lùng: “Cũng chẳng trách em che chở anh ta như vậy.”
“Anh…” Tô Ánh Nguyệt há miệng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Lời này của Trần Minh Tân là cho rằng cô và Lục Thời Sơ có gì đó sao?
“Anh còn có việc.” Trần Minh Tân không quan tâm đến cô nữa, bỏ lại một câu như vậy rồi xoay người đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn vệ sĩ mở cửa xe cho anh, Trần Minh Tân cũng không quay đầu ngồi vào, cửa xe lập tức đóng lại, ô tô chạy đi.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng cô vẫn thấy mình làm đúng.
Ham muốn độc chiếm của Trần Minh Tân rất nặng, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không gặp Lục Thời Sơ nữa vì sự nghi ngờ vô cớ của anh.
…
Buổi tối, lúc Trần Minh Tân về, Tô Ánh Nguyệt đang ngồi trước bàn ăn với Trần Mộc Tây chuẩn bị ăn bữa tối.
“Ông chủ.”
Nghe thấy tiếng giúp việc vang lên ở phía sau, Tô Ánh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn giúp việc đứng một bên: “Đi lấy bát.”
Lúc Trần Minh Tân đi tới ngồi xuống, giúp việc đã thêm một bộ đồ ăn.
Từ sau khi biết bệnh dạ dày của Trần Minh Tân rất nghiêm trọng, đồ ăn trong nhà càng thanh đạm hơn, Tô Ánh Nguyệt lúc trước không cay không vui cũng ăn uống thanh đạm theo anh.
Trần Minh Tân nhìn một bàn đồ ăn thanh đạm, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đang đút cơm cho Trần Mộc Tây.
Trần Mộc Tây vừa há to miệng ăn cơm vừa nhìn Trần Minh Tân, mơ hồ không rõ kêu: “Ba… ba…”
“Ừm.” Trần Minh Tân trả lời một tiếng rồi bắt đầu ăn cơm.
Tô Ánh Nguyệt chỉ tập trung dỗ Trần Mộc Tây ăn, không thèm nhìn Trần Minh Tân.
Nghe thấy Trần Minh Tân trả lời, Trần Mộc Tây vui vẻ vỗ bàn bật cười.
Tô Ánh Nguyệt kiên nhẫn đút Trần Mộc Tây xong mới ăn cơm, trong lúc đó không hề nhìn Trần Minh Tân một cái.
Trần Mộc Tây được giúp việc ôm đi tắm rửa, hai người Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đều không nói một câu.
Cuối cùng, Trần Minh Tân không chịu được bầu không khí thế này nữa, để đũa “cạch” một tiếng lên bàn cơm, nặng nề gọi: “Tô Ánh Nguyệt!”
“Có chuyện gì?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt.
Trần Minh Tân nhíu chặt mày: “Em muốn chiến tranh lạnh với anh vì Lục Thời Sơ à?”
Tô Ánh Nguyệt hơi cạn lời, lúc giữa trưa rõ ràng tự anh nói còn có việc, sau đó rời đi ngay mà.
Vốn là anh không đúng, anh còn hất mặt rời đi, bây giờ còn nói cô chiến tranh lạnh với anh vì Lục Thời Sơ.
Cuối cùng là ai không nói lý vậy!
Thấy Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn không nói gì, Trần Minh Tân lớn tiếng: “Nói chuyện!”
Tô Ánh Nguyệt hỏi lại: “Nói cái gì?”
Trần Minh Tân như đột nhiên bớt giận, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Anh không ngờ em sẽ tức giận như vậy, anh chỉ không thích em và Lục Thời Sơ gặp mặt riêng thôi.”
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh.
“Em xem Lục Thời Sơ là bạn mình, còn với anh, anh ta là người đàn ông khác, em là người phụ nữ của anh, đương nhiên anh sẽ không cho phép người phụ nữ của mình ở cùng với người đàn ông khác rồi.” Trần Minh Tân cộc cằn nói.
Nói xong, thấy Tô Ánh Nguyệt còn ngơ ngác nhìn mình, anh mất kiên nhẫn quát lớn: “Nghe anh nói gì không đấy!”
Tô Ánh Nguyệt cười đáp: “Nghe thấy rồi.”
Trần Minh Tân là đang thẹn quá hoá giận à!
Trần Minh Tân lạnh lùng trừng cô một cái: “Cười gì đấy?”
Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc nói hưu nói vượn: “Vận động cơ mặt thôi.”
Đáy mắt Trần Minh Tân xuất hiện sự khinh thường, cái cớ này quá tệ.
Sau khi cười xong, Tô Ánh Nguyệt giải thích với Trần Minh Tân: “Thật ra em muốn nói, nếu anh không muốn cho em gặp anh Thời Sơ thì cứ nói thẳng, em sẽ hạn chế gặp mặt anh ấy là được, anh ấy cũng rất bận mà, anh đừng … làm như anh ấy có gì đó với em nữa, nếu không gặp mặt lại anh ấy em sẽ rất xấu hổ, anh ấy là bạn em, trước kia em và anh ấy chưa từng có gì cả, sau này cũng sẽ không.
Cũng không biết Trần Minh Tân có nghe lọt tai không, anh liếc Tô Ánh Nguyệt một cái rồi đứng dậy đi lên lầu.
…
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết mình và Trần Minh Tân có xem như làm lành rồi hay chưa.
Thật ra cô suy nghĩ kỹ càng thì thấy cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng lúc đó khi cô hiểu ra tính toán của Trần Minh Tân thì lập tức cảm thấy cực kỳ tức giận.
Trần Mộc Tây đã ngủ rồi, cô cầm điện thoại tựa vào đầu giường lướt web.
Đúng lúc này, Trần Minh Tân đẩy cửa đi vào.
Trong tay anh bưng một ly nước, đi đến bên giường đưa cho Tô Ánh Nguyệt.
Cô cười đưa tay nhận lấy, đây có nghĩa là… làm lành rồi sao?
Trần Minh Tân đi đến bên kia nhìn Trần Mộc Tây một cái rồi bước vào phòng tắm.
Đợi lúc anh đi ra, Tô Ánh Nguyệt đã ngủ mất rồi.
Anh đứng bên giường nhìn Tô Ánh Nguyệt một lát, hôn lên trán cô, sau đó mới nằm xuống bên cạnh.
Anh không nói với cô là sau khi mình đến chỗ Mạc Tây Du mới đi tìm cô, cũng không phải từ đầu đã muốn đi qua đó.
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Ánh Nguyệt thức dậy, đầu tiên là nghe thấy giọng nói của Trần Mộc Tây.
Bé đứng ở đầu giường đặt gối xuống bên cạnh mình, không biết đang lẩm bẩm cái gì, chỗ Trần Minh Tân từng ngủ bên kia đã trống không.
Anh dậy sớm thế à?
Tô Ánh Nguyệt trở mình ngồi dậy, ôm lấy Trần Mộc Tây vào lòng, hôn một cái mới nói: “Chào buổi sáng, cục cưng, ba đi đâu rồi?”
Trần Mộc Tây bị cô hôn đến cười ha hả, ôm lấy cổ cô hôn “chụt” một tiếng.
Hai người làm ầm ĩ một lát mới rời giường.
Vừa ăn bữa sáng xong, Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Minh Tân, chợt nghe thấy giúp việc nói có luật sư đến đây.
Cô nghĩ đến trước đó Lâm Hào Kiệt nói muốn đưa Phong Thị cho cô, bèn gật đầu bảo: “Cho anh ta vào đi.”
Người đến đúng thật là luật sư của Lâm Hào Kiệt, cũng có thể nói là luật sư của “Phong Hải”, vì sáng sớm Lâm Hào Kiệt đã ký tên, Tô Ánh Nguyệt chỉ cần ký tên lần nữa, hợp đồng chuyển nhượng sẽ lập tức có hiệu lực.
Làm xong những chuyện này, cô gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Nhưng gọi qua rồi lại không ai nghe máy.
Tô Ánh Nguyệt hơi nghi ngờ, bận như vậy sao? Ngay cả thời gian nghe điện thoại cũng không có.
Sự thật chứng minh nghi ngờ của cô là đúng, vì cả ngày Trần Minh Tân đều không gọi điện lại cho cô, mãi đến tối mà anh cũng không về.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt bắt đầu thấy bất an, cô gọi điện thoại cho Nam Sơn: “Trần Minh Tân có ở Ngọc Hoàng Cung không?”
“Hôm nay ông chủ không đến đây.”