“Răng rắc!”
Giòn vang!
A...
Tiếng kêu như giết heo truyền ra, khi Tần Dương mở mắt ra, lái xe đáng thương đã đang ôm tay lăn lộn đầy đất, mà cái tay kia của hắn, Tần Dương nhìn một cái, cảm giác có chút giống giống như bánh quai chèo.
Ai! Đây chính là phụ nữ, phụ nữ khi bão nổi.
Sau khi phát tiết, Trương Thiến chẳng hề để ý phủi tay, lúc này mới nhặt mấy cái cúc áo trên đất lên, bỏ vào trong túi, sau đó lại lấy ra điện thoại.
Trời ạ, thân là cảnh sát, thế mà báo cảnh sát, sau đó liền cùng Tần Dương ở một bên chờ cảnh sát đến.
Khi Trương Thiến báo cảnh sát, Tần Dương đột nhiên hiểu thấu được dụng ý Trương Thiến báo án, lập tức cảm thấy có chút không ổn.
Bản thân tài xế này cũng không phải là loại lương thiện, lấy cá tính của hắn nhất định sẽ cắn chặt vào chuyện cảnh sát đánh người này, nếu như bị đồn ra ngoài, danh dự Trương Thiến chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng sẽ bị xử lý.
Mà Trương Thiến cũng là vì không để người mượn cớ, cho nên mới gọi điện để cộng sự đến xử lý.
Nghĩ thông suốt cái đạo lý này, Tần Dương quyết định không thể không quản.
Kết quả là, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên có chút hèn mọn.
Hơn nữa lúc nhìn cặp chân lái xe, còn phát ra tiếng cười âm hiểm của tiểu nhân.
"Hắc hắc, không gặp được Vương Đức thanh, lão tử trước hết diệt trừ nanh vuốt bên cạnh hắn, thế là có thể bảo đảm Trương Thiến bình an vượt qua cửa này, cũng có thể thuận tiện mở mang kiến thức một chút uy lực đôi giày tiểu nhân này."
Thế là Tần Dương không chút biến sắc lấy ra giày tiểu nhân trong giới chỉ, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, cặp giày tiểu nhân kia người thường không nhìn thấy bỗng hóa thành một cơn tà phong, xoay tròn trong không chung bọc lấy chân tài xế.
"Hắc! Đi vào rồi, tự bọn nó đi vào chân hắn rồi."
Tần Dương nhìn thấy mọi chuyện diễn ra rất rõ ràng, âm thầm lấy làm kỳ.
Bỗng nhiên, sắc mặt tài xế kia bỗng biến sắc, thế mà không để ý tới tay bị thương, cúi đầu nhìn một chút chân, tựa hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhìn nửa ngày thế mà không có bất kỳ phát hiện nào, lúc này mới tiếp tục kêu rên.
Ai biết động tác thật nhỏ này của Tần Dương lại không thể giấu diếm được Trương Thiến, mặc dù cô không nhìn thấy đôi giày kia, nhưng lại trông thấy Tần Dương làm một thủ thế ném đồ.
Trương Thiến vung tay một cái nhấc lên tay Tần Dương, hỏi: "Anh vừa rồi ném cái gì ra ngoài."
A!
"Tôi, tôi không có !"
"Hừ! Anh dám lừa gạt bản cô nương, đừng quên tôi là cảnh sát."
"Tôi, tôi thật sự không có ."
"Cô cảnh sát à, cô nếu là lại không buông tay, tôi sẽ hô cảnh sát sàm sỡ đấy nhé.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt trong nháy mắt cuồng loạn, khuôn mặt nhỏ Trương Thiến lập tức ửng đỏ, mắng một tiếng "Lưu manh thối!" Lúc này mới buông tay Tần Dương ra.
Chẳng qua trong nháy mắt buông tay ra vẫn liếc một cái, lại không phát hiện bất kỳ đồ vật gì Tần Dương trong tay.
Tần Dương ở một bên thở dài nói: "Ai! Thế đạo hiện giờ, lưu manh chính là không may, bị mắng còn thêm chữ thối vào, đây quả thực là kỳ thị nghề nghiệp."
"Ba hoa!"
Trương Thiến tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó bên trong ánh mắt cũng lộ ra một điểm nhỏ lo lắng.
Nàng cũng hiểu, mỗi lần mình xuất thủ kỳ thật chính là vì giúp Tần Dương, lòng riêng quá nặng, xuất thủ cũng quá hung ác, cho nên nàng mới lựa chọn chủ động báo cảnh, cứ để đồng nghiệp đến xử lý việc này.
Nhìn ra Trương Thiến mang theo thần sắc lo lắng, Tần Dương cũng có chút lo lắng, nếu như bởi vì sự tình bản thân làm cho Trương Thiến nhận xử phạt, coi như rất có lỗi người ta.
Thế là hắn lại sử dụng Thần Mục Chi Quang nhìn một chút lái xe đã đi giày tiểu nhân vào, chỉ thấy trên thân tài xế kia chẳng biết lúc nào bắt đầu tản mát ra sương mù màu đen nhàn nhạt, vật kia chỉ nhìn cũng làm người ta chán ghét.
Lập tức, Thần Mục Chi Quang của hắn lại bắt đầu lắm chuyện.
Giám bảo công năng lại đưa ra một luồng bình luận.
" Giày Tiểu nhân thành công tụ tập vận rủi, người này vận rủi lâm đầu, là điềm báo xui xẻo."
Tần Dương đại hỉ: "Không phải đâu, ngay cả thứ như vận rủi này cũng có thể giám định, vậy chẳng lẽ ta có thể đoán mệnh à."
Sau khi Tần Dương âm thầm hưng phấn, vội vàng nói với Trương Thiến: "Yên tâm đi, tôi lấy nhân cách đảm bảo, lái xe sắp bị xui xẻo, chỉ sợ còn chưa tới phiên hắn làm ác nhân cáo trạng trước đâu."
Trương Thiến cũng không coi việc của Tần Dương là chuyện to tát gì, chỉ là tức giận trách cứ nói: "Không có việc gì chạy tới cổng nhà người ta gây chuyện làm gì, đánh không thắng cũng đừng sính anh hùng."
Lần này Tần Dương không có cãi lại, tâm tình Trương Thiến hắn có thể hiểu được.
Bởi vì cái gọi là đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, huống chi, cô bé này còn là mỹ nữ, hơn nữa còn là loại mỹ nữ vì mình mà không tiếc mạng sống, chấp vặt với cô ấy còn xứng mặt làm đàn ông sao.
Đang lúc tài xế vận rủi nhập thân, tại phòng nghiên cứu nội bộ, thầy giáo vô lương Vương Đức thanh đang xuyên thấu qua cửa sổ nhìn mọi thứ phát sinh ở bên ngoài, mà San San cũng tựa ở bên cạnh hắn.
Bỗng nhiên, trong phòng truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó quản lý phòng nghiên cứu tài vụ đi đến, quản lý tài vụ một mực cung kính đứng bên người Vương Đức Thanh, cầm trong tay một chồng tư liệu.
"Vương giáo sư, em có chuyện muốn báo cáo với anh một chút."
Vương Đức thanh một bên nhìn chăm chú tình thế phát triển ngoài cổng, một bên tiếp nhận tài liệu mà quản lý tài vụ đưa sang, đọc qua.
Sau khi hắn nhìn mấy lần, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, nghiêm nghị quát lớn:
"Tại sao có thể như vậy?"
Quản lý tài vụ không thể làm gì nói: "Tất cả hoá đơn thanh toán chỗ này đều do tài xế của anh đưa tới, nói là ký chữ của anh, em một mực không hoài nghi đến, nhưng hôm qua anh ta đưa tới mấy tờ hoá đơn này, giá trị khá lớn, lại khoảng ba mươi vạn, anh ta nói là chi tiêu một tháng này của anh, em chỉ đến chứng thực một chút, nếu thật là giáo sư ký, vậy thì không có vấn đề."
Vương Đức Thanh nghe xong sắc mặt trong nháy mắt trở nên xám xanh, tức giận đến tròng mắt đều kém chút lồi ra.
Hắn cả đời này tính toán người khác, liền ngay cả học sinh yêu mến nhất Tần Dương cũng chưa từng buông tha, thật không nghĩ đến bên cạnh mình thế mà xuất hiện một tên đại sâu mọt, còn là lái xe thân tín của mình.
Chỉ nhìn một cách đơn giản mà nói, một chồng hoá đơn này, tất cả đều là hai ba tháng gần đây, số lượng đã đạt tới hơn trăm vạn, mà lại toàn bộ là chi tiêu ăn uống.
Mẹ nó, đây quả thực là cắt thịt trên thân Vương Đức thanh a.
Đặc biệt là hiện tại phòng nghiên cứu dược phẩm còn chưa được đưa vào dây truyền sản xuất, nếu như khoản này chi tiêu mục nát bị những người đầu tư kia biết, ai còn dám hợp tác với mình.
Quá không ra gì, Vương Đức Thanh bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nói với quản lý tài vụ: "Gọi cho hắn, bắt hắn trở về cho tôi.”
"Nhưng lái xe của anh giống như bị thương rồi, mà hình như cô gái kia đã báo án."
"Báo cái án khỉ gió gì, lập tức đưa hắn đến bệnh viện, sau đó phái hai người đắc lực giám sát hắn, tên khốn nạn này, lại dám dùng tiền của tôi, đùng là không muốn sống."
Nghe Vương Đức thanh chỉ thị xong, quản lý tài vụ mới mang theo một tia cười gian trá lặng lẽ, thối lui ra khỏi gian phòng.
Sau đó lẩm bẩm: "Cho tiểu tử cậu phách lố ở trước mặt ta , có chỗ tốt cũng không chia cho ông một chén canh, dám ăn một mình, ông đâ cũng không tin, số tiền này cầm dễ như vậy."
Chẳng ai ngờ rằng, giờ này khắc này, sau khi bị giày tiểu nhân tụ tập vận xui ảnh hưởng, hai thủ hạ đắc lực của Vương Đức thanh thế mà đấu tranh nội bộ, loại trùng hợp này ngay cả Tần Dương cũng không ngờ tới.
Đến lúc cảnh sát chạy đến, lái xe vừa muốn tố khổ báo án, bỗng nhiên liền bị quản lý tài vụ phái người ra kéo trở về, sau đó còn cho người trịnh trọng xin lỗi Trương Thiến cùng Tần Dương, nói chuyện này là hiểu lầm, toàn bộ là lái xe sai.
Trương Thiến lập tức liền choáng váng, còn có chút không hiểu hỏi: "Tôi, tôi vừa rồi đả thương..."
Không đợi nàng nói xong, người phòng nghiên cứu liền vội vàng khoát tay nói: "Tiểu tử này vừa uống rượu, say khướt, đồng chí cảnh sát, cô giáo huấn tốt, chúng tôi sẽ đưa đến bệnh viện chữa chị thương thế của hắn, liền không làm phiền cô nữa."
Không phải đâu, đây quả thực là phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh (*), nỗi lòng lo lắng của Trương Thiến lập tức liền được thả lỏng.
(*) Liễu ám hoa minh, hựu nhất thôn: trong tuyệt lộ tìm thấy ánh sáng.
Sau khi Trương Thiến đưa tiễn cảnh sát chạy đến giải quyết vụ án, một đôi con ngươi xinh đẹp nháy nháy, trong nháy mắt khóa chặt trên người Tần Dương, rốt cuộc không dời ra.
Bỗng nhiên, Trương Thiến tới gần Tần Dương, một cái tay như thiểm điện chụp vào cánh tay Tần Dương.
Thế là cửa chính lần nữa diễn ra cảnh mỹ nữ một chiêu khóa lại tay, lại là một quang cảnh bi thương
Cũng may lần này Trương Thiến không dụng khí lực quá lớn, chỉ là hung hăng áp Tần Dương vào trước cửa sổ xe.
Chỉ thấy cô nàng Trương Thiến này hung hăng tra xét: "Tần Dương, anh nhất định có việc giấu diếm tôi, mau nói, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bọn hắn vì cái gì không khiếu nại tôi, vì cái gì còn muốn xin lỗi tôi, anh đến cùng giở trò gì."
Mặt Tần Dương bị hung hăng ép ở trên cửa sổ xe, đều biến hình.
Hắn ảm đạm rơi lệ: "Con mẹ nó là thế đạo gì a, muốn yên lặng một lần làm việc tốt không lưu danh giống Lôi Phong(**) thôi mà, thế nào khó như vậy đâu!"
(**): Lôi Phong: là một anh hùng Trung Quốc, được biết đến với hình tượng chiến sĩ vị tha, khiêm tốn.
Bị Trương Thiến nghiêm hình bức cung về, Tần Dương đột nhiên cảm giác được mình có tiềm năng làm Đang viên ngâm, thế mà dứt khoát không nói, cũng may Trương Thiến cũng không có truy vấn quá mức.
Nhưng bởi vì Tần Dương không thành thật trả lời, Trương Thiến thế mà đến trưa không để ý Tần Dương.
Tần Dương cũng chỉ đành ngồi ở trong xe, bị Trương Thiến mang theo đi khắp nơi xử lý sự vụ ngày thường, kết quả là lắc lư đến ban đêm.
Khi Trương Thiến trở lại đội cảnh sát hình sự, bàn giao công việc, Tần Dương thế mà phát hiện đại đội cảnh sát hình sự, từng người mười phần không bất hảo nhìn mình, ánh mắt kia hình như muốn giết người.
Chờ Trương Thiến trở lại trên xe, Tần Dương cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngại quá, hỏi thăm chuyện riêng một chút."
"Tôi có chút nghi hoặc, chắc không phải toàn bộ đám người này đều là người theo đuổi cô chứ.”
Trương Thiến đắc ý vẩy vẩy mái tóc, ngóc lên đầu, lộ ra bộ dáng khả ái, ra vẻ đắc ý.
"Ai nói, đương nhiên không có khả năng tất cả, chắc là hơn một nửa đi, tôi chính là tình nhân trong mộng của toàn bộ nam cảnh sát đội hình cảnh đấy, đi gần tôi thì cẩn thận một chút."
Tần Dương lập tức cảm thấy im lặng, sau đó cẩn thận nói ra: "Xin nhờ, về sau đừng mang tôi đến bên trong ổ sói a!"
Trương Thiến lập tức cười không ngậm mồm vào được.
Nàng rất vui vẻ, trong mấy ngày ở cùng Tần Dương, tiếng cười nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.
Ban đêm, Tần Dương chủ động mời Trương Thiến ăn cơm.
Địa điểm Dùng cơm ngay ở một nhà hàng phương Tây mang phong cách tình nhân.
Khi ánh nến thắp sáng, khuôn mặt nhỏ phấn hồng của Trương Thiến được phản chiếu lấp lánh hào quang động lòng người, Tần Dương nhìn đều ngây người.
Lúc này hắn mới ẩn ẩn cảm thấy, mình tựa hồ động tình với cô gái chỉ tiếp xúc mấy ngày này.
Sau khi phát hiện ánh mắt khác lạ của Tần Dương, Trương buông xuống bộ dao nĩa trong tay, dùng sức trừng Tần Dương một chút, sau đó dùng ngón tay mảnh khảnh nhặt khăn tay xoa xoa miệng nhỏ.
"Tần Dương, hỏi anh một chuyện đi!"
"Nha! Ngươi hỏi."
Tần Dương vội vàng thu hồi ánh mắt lúng túng.
Trương Thiến dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc vương trên trán, sau đó chững chạc đàng hoàng nói ra: "Nghe nói anh là cử nhân loại giỏi của Đại học Giang Thành?"
Vừa nhắc tới mấy chữ như cử nhân Đại học, Tần Dương lập tức liền đắc ý.
Hắn đúng là không dám bốc phét những cái khác, nhưng lúc ở trường học, mình tuyệt đối là sinh viên cao cấp nhất.
Rất nhiều giảng viên cũng rất hãnh diện về mình, nói mình mặc dù chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng trong lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm này, lại có thiên phú riêng, chỉ sợ cũng ngay cả những người được gọi là tiến sĩ cũng không bằng hai ba phần mười mình.
=