Vốn đội ngũ dự định nghỉ ngơi hai ngày trong trấn nhỏ, làm quen một chút hoàn cảnh địa phương, nhưng bởi vì chuyện ngày hôm qua, trong lòng mọi người đều nổi lên một tầng ngăn cách, cho nên sau một ngày nghỉ ngơi, kế hoạch đã được tiến hành trước thời hạn.
Ba chiếc xe việt dã lái về phía xa, lấp ló, xen kẽ nhau đi sâu vào trong núi lớn, một đường lắc lư, tốc độ rất chậm, buổi sáng lên đường, thẳng đến buổi chiều mới chạy đến bên trong một vùng tiểu sơn thôn.
Dọc theo đường đi, Đỗ Tuấn an tĩnh khác thường, không làm ra bất kỳ cử chỉ khác thường nào, ngay cả nữ bảo vệ diêm dúa hắn cũng không làm chuyện mờ ám, thời điểm xe đi vào thôn trang, lão trượng đã sớm liên hệ với người nơi này, thôn dân ra đón nhiệt tình tiếp đãi mọi người.
Một đêm này, sau khi mọi người dùng một chút cơm canh đạm bạc, tranh thủ nghỉ ngơi thật sớm, nhưng Tần Dương lại không ngủ được.
Đi trên con đường này, ít nhất mười lần trở lên hắn nhìn thấy rắn độc ẩn hiện ở bên đường.
Rắn độc không phải là dã thú, thường xuyên qua lại, trú ngụ ở vùng thôn quê này cũng là bình thường, nhưng ngồi trên xe mà có thể nhìn thấy mười mấy con rắn, số lượng này cũng quá nhiều hơn bình thường rồi.
Buổi tối, Tần Dương đi tới chỗ ở của Vương Trân, bà chị này cũng không ngủ được.
"Tiểu Tần, cậu cũng không ngủ được "
"Đúng vậy, có chút vấn đề muốn trò chuyện với chịVương một chút."
Vương Trân nói ngay vào điểm chính: "Là chuyện rắn độc à "
"Làm sao, chị Vương cũng nhìn thấy."
Vương Trân nhíu mày nói: "Quá nhiều, mới vừa rồi chung quanh nhà, tôi nhìn thấy bảy tám con, giống y như đúc với con cắn bị thương Trương lão cha ."
Tần Dương gật đầu một cái, nói: "Chị Vương, chị nguyện ý tin tưởng loại sự tình thế ngoại đào nguyên này sao?"
"Nếu như cậu đứng trên quan điểm mê tín, tôi đương nhiên không tin, nhưng nếu như liên quan đến học thuyết không gian, đúng là tôi có mấy phần tin tưởng."
Lời nói của Vương Trân rất thẳng thắn, Tần Dương gật đầu một cái, bà chị này là người theo chủ nghĩa duy vật chân chính, mọi việc đều viện dẫn đến căn cứ, gốc rễ vấn đề.
"Huyết thanh đủ dùng không?"
Tần Dương lại hỏi một câu, đây mới là vấn đề hắn quan tâm, cũng không thể không động một chút lại lấy vỏ quả của Thánh nữ Tiểu Linh Tiên ra cứu người đi! Làm như vậy rất dễ dàng thu hút rắc rối.
Hai người khẽ bàn luận một hồi, bỗng nhiên trong thôn rất nhiều cây đuốc sáng lên, xa xa chỉ nghe thấy có tiếng người kêu lên.
"Không xong rồi, Trương lão cha bị rắn cắn, người tới đây mau!"
"Trương lão cha "
Tần Dương cùng Vương Trân hơi sửng sờ, nếu như nhớ không lầm, người hôm qua cứu được hình như cũng được gọi là Trương lão cha, hôm nay tại sao lại là một người Trương lão cha bị rắn cắn, chẳng lẽ rắn độc chỉ cắn người họ Trương à.
Hai người ngồi dưới ánh trăng, vội vàng chạy về phía mấy cây đuốc.
Đến gần bên, quả nhiên nhìn thấy một lão hán trung tuổi ngã bổ ở trong sân nhà mình.
Mượn ánh sáng cây đuốc, Tần Dương định thần nhìn một cái.
Hắc! Vẫn thật là lão Trương hôm qua.
Ông nội nó, hai ngày liên tục, hai lần bị rắn cắn, ngay cả mua vé số cũng không chính xác như vậy a!
Tần Dương cảm thấy ly kỳ, lo âu trong lòng cũng nặng hơn.
Vương Trân cũng vừa lo lắng vừa sốt ruột, vội vàng xoay người chạy về chỗ ở Đỗ Tuấn, không cần nghĩ cũng biết cô đi tìm huyết thanh.
Tần Dương sợ chị gái này xảy ra chuyện, chạy xa xa theo sau lưng.
Đến chỗ Đỗ Tuấn, lần này hắn vậy mà không nói nhảm, ra lệnh một tiếng để cho hai người vệ sĩ đưa ra một tuýp huyết thanh giao cho Vương Trân, nhưng vệ sĩ vẫn còn chuyển đạt ý của Đỗ Tuấn.
"Bác sĩ Vương, huyết thanh chúng ta cũng hết sức có hạn, nếu như cô luôn cứu người như vậy, đến phiên chúng ta bị rắn cắn, vậy hẳn là vô phương cứu chữa."
Sau khi nói xong, vệ sĩ ngay lập tức đóng cửa lại, hiển nhiên không tính nói thêm cái gì.
Vương Trân vội vàng chạy trở về, cầm ống tiêm chạy thẳng đến chỗ nhà Trương lão cha.
Tần Dương vẫn là theo sau lưng cô từ phía xa, âm thầm bảo vệ.
Đêm rất tối, đường sơn thôn rất hẹp, cỏ dại chung quanh tủa ra cao hơn nửa người, gió đêm đánh tới, lành lạnh.
Tần Dương bỗng nhiên cảm giác có chút lạnh run, lông tóc dựng đứng, dường như có chuyện không hay sắp xảy đến.
Quả nhiên, chạy một nửa đường, đang ở sau lưng Vương Trân, bỗng nhiên một trận âm phong đánh tới từ phía sau.
Nguy hiểm!
Tần Dương theo bản năng quay đầu, bên trong đám cỏ dại truyền ra thanh âm sột soạ, sột soạt, sau đó từng cái đầu rắn ghê rợn ló dạng.
Một cái, hai cái, ba cái...
Trời ạ, quá nhiều rắn, đếm cũng đếm không xuể.
Tần Dương kinh hãi đến biến sắc, vừa sải chân chạy ra, nhưng ngay lúc đó liền cảm giác chỗ cổ chân có một trận nhột.
"Mẹ nó, bị rắn độc cắn."
Hắn vội vàng ngồi xuống, đã nhìn thấy một con rắn độc đang trườn vào trong bụi cỏ.
"Bà nội, dám cắn ta."
Tần Dương cũng nổi giận, súc sinh này lại dám cắn chính mình.
Vì vậy hắn không nói hai lời, thẳng tay móc ra dao găm Tiểu Linh Tiên từ trong Luân Hồi lệnh, đâm về hướng con rắn độc.
Tần Dương đương nhiên sẽ không vung dao găm, càng không biết các loại công phu phi đao, nhưng sau khi dao găm kia bị ném ra ngoài, chính nó lại hoá thành một tia vòng cung, ghim con rắn độc đang chạy trốn xuống đất.
Mà Tần Dương cũng vào lúc này cảm giác được một trận choáng váng ở đầu, độc tính đã phát tác.
"Mẹ, thật là độc rắn a!"
Hắn vội vàng móc ra nước ép vỏ trái cây hớp một ngụm, còn tưới một chút tại trên chân, không lâu lắm, vết thương ở chân thế mà ly kỳ khép lại.
Lúc này, những con rắn khác cũng vây quanh, bộ dáng dường như không cắn chết Tần Dương liền thề không bỏ qua.
Bạch!
Dao găm tự động hộ chủ, giống như một đạo hàn quang trong màn đêm, trong nháy mắt bổ loạn trên bầy rắn đang bò trên con đường mòn, hơn mười con rắn độc chết oan uổng, đàn rắn còn lại rốt cuộc cảm giác được sợ hãi, xoay người trườn vào phía bụi cỏ.
Tần Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt vuốt nhẹ dao găm thở dài nói.
"Wow! Quả nhiên là bảo bối có linh tính, không hổ là vũ khí của Nhã nhi, lại có thể tự chủ công kích."
Vì vậy Tần Dương xách theo dao găm, đi tới trước mặt đám rắn độc bị giết nhìn một chút, phần lớn rắn độc không chịu chết hẳn, còn đang vặn vẹo thân thể, nhìn vô cùng tà ác.
Rắc rắc!
Tần Dương một đao cắt đoạn đầu rắn, tìm một côn gỗ gẩy ra thân rắn, tiếp tục đuổi theo Vương Trân.
Đến chỗ ở lão Trương, Vương Trân đã hoàn thành việc chữa trị, Trương lão cha được khiêng vào trong nhà nghỉ ngơi.
Lúc này, một vị tiểu tử trong thôn phù phù một cái đã quỳ ở trước mặt Vương Trân.
"Chị bác sĩ, cám ơn chị đã cứu cha tôi."
"Cậu là "
"Tôi là con trai của Trương lão cha, Trương Đại Ngưu."
Vương Trân vội vàng đỡ hắn lên, hỏi: "Đại Ngưu, tại sao ở chỗ này của các cậu lại nhiều rắn như thế. "
"Cậu hẳn đã biết, Trương lão cha trong vòng hai ngày đã là lần thứ hai bị rắn cắn."
Đại Ngưu thở dài, nói: "Ai! Em làm sao không biết chứ, cha em ngày hôm qua trở lại liền nói, hắn bị rắn cắn, là một người bác sĩ ở vùng khác cứu được, nhất định là chị rồi."
Lúc này, hương dân vây xem cũng dần dần tản đi, chỉ để lại mấy người quen cùng Đại Ngưu tiếp đãi bác sĩ Vương.
Ba!
Tần Dương đem rắn độc mới vừa giết chết vứt trên đất, đầu rắn cùng thân rắn đã tách ra, thế nhưng thân thể xấu xí vẫn còn tiếp tục giãy dụa, vô cùng doạ người.
Đại Ngưu nói: "Chị à, thật ra thì lúc trước rắn ở chỗ này không nhiều, mặc dù có, nhưng một năm bốn mùa cũng khó thấy một con."
Một tên tiểu tử khác tiếp lấy lời nói của Đại Ngưu nói: "Hai tháng trước, có một thầy phong thủy, mang theo một ông chủ lớn tới đây làm khảo sát, nghe nói là nhìn thấy phong thủy nơi này rất tốt, muốn làm một mảnh nghĩa trang..."
"Không được nói bậy."
Tiểu tử kia mới vừa nói phân nửa, lão thôn trưởng đứng ở một bên bỗng nhiên quát một câu, người tuổi trẻ sợ đến mức ngậm bặt miệng, không dám nói gì.
Sau đó không đợi Tần Dương cùng Vương Trân phản ứng lại, lão thôn trưởng liền hạ lệnh tiễn khách.
"Hai vị cùng bằng hữu của các người tới nơi này hẳn là dự định vào núi đi! Ta xin khuyên các vị vẫn nên bỏ đi ý niệm này đi, hiện ở trong núi không yên ổn, liền ngay cả lão thợ săn cũng không dám tiến vào, nếu như không muốn bỏ mạng, vẫn nên trở về đi thôi!"
Sau khi nói xong lão thôn trưởng liền giải tán đám người tuổi trẻ đuổi còn lại, Tần Dương và Vương Trân cũng chỉ đành rời đi.
Một đêm này Tần Dương ngủ rất say sưa, trong mơ lại còn đã mơ thấy rắn độc tập kích chính mình đều bị dao găm chém chết.
Trời sáng, Tần Dương tỉnh lại, bỗng nhiên ngửi được trong phòng có mùi máu tanh hôi thối, đứng dậy nhìn một cái, sợ đến hắn thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Trong phòng lại có thể tự dưng nhiều hơn mười mấy cái chặt đứt thân thể rắn độc, một bãi nối tiếp một bãi, cực kỳ buồn nôn.
"Con mẹ nhà nó, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hắn vội vàng bò dậy, lúc này mới phát hiện trên thanh dao găm để ở bên cạnh cũng có vết máu.
Trời ạ, chẳng lẽ mình bị rắn độc vây công trong giấc mộng đêm qua là thật, may là quên thu dao găm này vào trong Luân Hồi lệnh, vô hình trung lại có thể cứu mình một mạng.
Trời ạ, quá kinh khủng.
"Không xong, những người khác đâu."
Chính mình có linh khí cấp thấp phòng thân, ông cụ, bác sĩ Vương, bọn Triệu Thiên thì sao?
Nghĩ tới đây, Tần Dương không ôm theo một thân mồ hôi lạnh, vội vàng mặc xong áo quần, bò dậy nhanh chạy ra ngoài.
Mới vừa tới cửa, liền đụng phải Triệu Thiên đang vội vã đi vào như lòng mang tâm sự.
"Tần Dương, xảy ra chuyện rồi."
Triệu Thiên Cương vội vàng muốn nói chuyện, bỗng nhiên vừa nhìn thấy rắn chết khắp phòng, sợ đến liền lui về sau hai bước.
"Cái này, đây đều là anh giết chết."
Tần Dương gật đầu một cái: “đúng, ta bị rắn vây công."
"Làm tốt, thân thủ không tệ a!"
Triệu Thiên Cương mới vừa khen một câu, bỗng nhiên sắc mặt lần nữa đại biến, vội vàng nói: "Nhanh, theo ta đi, Bác sĩ Vương bị rắn độc cắn."
"Cái gì, chị Vương bị rắn độc cắn."
Tần Dương vội vàng đi theo Triệu Thiên xông về chỗ ở Vương Trân, đến nơi đó, đã sớm là đầy người chen chúc, ông cụ lo lắng lởn vởn tại chỗ.
"Thế nào tiêm huyết thanh vào rồi sao "
Tần Dương lo lắng hỏi thăm.
Lão hiệu trưởng nói: "Cô ấy là nửa đêm hôm qua bị rắn cắn, mọi người cũng không biết, cho tới buổi sáng hôm nay, vị bác gái này gọi cô ấy ăn cơm, mới phát hiện bác sĩ Vương té xỉu ở mép giường, trên người ba chỗ vết thương."
Tần Dương sải một bước lớn, vào phòng lại nhìn thấy Đỗ Tuấn cầm lấy một tuýp huyết thanh, hẳn mới vừa tiêm xuống cho Vương Trân đi.
Lão hiệu trưởng lo lắng nói: "Không được, chúng ta phải quay trở về, cô ấy trúng độc quá sâu, thời gian chữa trị quá muộn, sợ rằng huyết thanh không cứu được nữa."
Tần Dương nóng nảy, muốn móc ra vỏ quả của Thánh nữ bào chế nước cho Vương Trân uống, nhưng mà vừa định lấy ra, lại phát hiện người cả phòng đều vây quanh, nếu như chính mình cứu nàng, vậy coi như lộ mất.
Thật ra thì người khác biết thủ đoạn của mình cũng chưa có vấn đề gì, nhưng nếu bị Đỗ Tuấn biết, về sau thì phiền toái rồi, cái tên này nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp lấy Thánh Nữ quả thụ từ trong tay chính mình.
Vì vậy Tần Dương quay người lại hô: "Tất cả đi ra ngoài, ta giúp cô ấy xem qua vết thương."
"Cậu, Cậu là bác sĩ sao?"
Cao thủ leo núi Lý giáo luyện quăng cho Tần Dương một câu.
Nhưng mà nằm ngoài dự tính chính là, Đỗ Tuấn lại vào lúc này nói giúp Tần Dương một câu.
"Ra ngoài hết đi, nếu như hắn còn không cứu được bác sĩ Vương, cõi đời này chỉ sợ cũng không ai có thể cứu rồi."
"Có ý gì, chỉ bằng hắn "
Mọi người mang theo nghi ngờ nhìn về phía Đỗ Tuấn, liền ngay cả ông cụ dẫn đoàn cùng Triệu Thiên cũng nghi ngờ không hiểu nhìn chằm chằm Tần Dương, dường như muốn từ trong con ngươi của hắn nhìn ra câu trả lời.
Đỗ Tuấn lạnh lùng nói: "Chú ba của nhà họ Thích ở Giang Nam bị bệnh ba năm, Trung Tây y cả nước bó tay hoàn toàn, nhưng trước đó vài ngày bỗng nhiên khỏi hẳn, chính là Tần Dương chữa trị, ngươi nói hắn có đủ tư cách hay không."
Sau khi nói xong, Đỗ Tuấn vậy mà dẫn đầu mọi người rời đi căn phòng Vương Trân.