• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì vậy hắn thu dao găm vào trong không gian trữ vật, tiện tay liền mở cửa phòng ra, người phục vụ cười híp mắt đứng ở trước mặt, đẩy một chiếc xe đồ ăn, bên trong để thức ăn vô cùng phong phú.

Có rượu vang, có bánh ngọt, còn có món ăn vặt...

Tần Dương trong lòng cười thầm, thằng chó này vì đảm bảo mình mở cửa, còn giả bộ rất giống, thức ăn còn đầy đủ như vậy.

Ngay lúc hắn chuẩn bị vật phục vụ viên ra nền đất, bỗng nhiên phía sau người phục vụ một cái bóng lao ra, lập tức bổ nhào về phía Tần Dương, tốc độ kia thật nhanh, tuyệt đối là một sát thủ được rèn luyện nghiêm ngặt.

"Con mẹ nó, địch tấn công."

Tần Dương sớm có chuẩn bị, không chút hoang mang, lập tức niệm chú đi ngược giày tiểu nhân lại.

Sau đó hắn nhanh chóng xuất ra chiêu ném qua vai, nhào tới, người kia lập tức bị ném ngược về, bay về phía trong phòng.

Ngay lúc Tần Dương âm thầm đắc ý vì thân thủ nhanh nhẹn của bản thân, bóng người bị ném vào phòng bỗng dưng thét lên một tiếng chói tai.

"Ồ! Tại sao là nữ."

Tần Dương định thần nhìn một cái, giữa không trung một mái tóc xoã ra, còn có một khuôn mặt hắn ngày mong đêm nhớ.

Trời ạ, ngoại trừ yêu tinh Tôn Mẫn kia còn có thể là ai!

Mắt thấy Tôn Mẫn đã sắp rơi xuống đất, Tần Dương quát to: “không ổn”, vội vàng nhảy lên, mỹ nhân túy bộ cũng vào lúc này phát huy hiệu quả tối thượng.

Hưu!

Tần Dương phi thân sau đó hạ xuống vị trí cách đó vài thước, nằm thẳng cẳng ở trên nền phòng chỗ Tôn Mẫn sắp rơi xuống, sau đó đưa tay ra muốn tiếp lấy yêu tinh từ trời rơi xuống.

Ai! Đáng tiếc, hắn đánh giá cao lực cánh tay của mình, cũng đánh giá thấp sức nặng của vật rơi tự do và lực hút của trái đất.

Ba!

Hai cánh tay giơ lên không thể tiếp được sức nặng kia, thân thể tuyệt vời kia rơi thẳng xuống ở trên bụng Tần Dương.

A...

Một tiếng hét thảm truyền tới, mồ hôi hột từ trán Tần Dương chảy xuống.

Hắn tin rằng, vật căn bản kiêu ngạo của đàn ông trên người mình, lúc này nhất định chịu đến vết thương trí mệnh, bởi vì chỗ đó từng trận đau nhức.

"A! Trời ạ, hai vị bị làm sao vậy."

Phục vụ viên đứng ở cửa kinh ngạc nhìn hết thảy xảy ra trước mắt, kêu lên một tiếng, liền muốn tiến lên hỗ trợ.

Mà Tần Dương cũng theo bản năng đoán ra, nếu Tôn Mẫn xuất hiện, xe thức ăn kia hơn phân nửa là cô ấy đặt, có thể là muốn gây bất ngờ cho mình đi!

Cho nên phục vụ viên này cũng hẳn không phải là sát thủ, tâm đề phòng của Tần Dương buông lỏng vài phần.

Nhưng, khi phục vụ viên mới vừa đi về phía trước hai bước, Tần Dương bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng.

Tôn Mẫn nằm ở trên người mình không là vị lão bà mình quen thuộc kia, thời điểm tay mình đỡ lấy eo nhỏ, vóc người cô ta cũng có chút không giống.

"Không ổn, nữ nhân này không phải là Tôn Mẫn, là sát thủ dịch dung."

Tần Dương kinh hãi đến biến sắc, vội vàng muốn đứng dậy.

Nhưng mà vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác hông như bị thứ gì đâm một cái, sau đó thân thể bắt đầu tê dại, cả người nhanh chóng mất đi tri giác, sau đó liền rơi vào hôn mê.

Thấy Tần Dương trúng chiêu hôn mê, nữ nhân giả trang Tôn Mẫn lúc này mới từ trên người Tần Dương bò dậy, tát nhẹ cái mặt của hắn..

"Ha ha, thân thủ quả nhiên không sai, đáng tiếc anh hùng khó qua ải mỹ nhân, muốn thu thập cậu, thật sự là quá đơn giản."

"Mang đi!"

Vì vậy Tần Dương bị người phục vụ nhét vào khoảng không để trống dưới xe thức ăn, thản nhiên đẩy đi.

Buổi chiều, thời điểm khi Đoạn Đào đi tới chỗ ở Tần Dương, phát hiện Tần Dương mất tích, hơn nữa còn có dấu vết đánh nhau, trong lòng nhất thời liền khẩn trương.

Đoạn Đào quả quyết cầm điện thoại di động, gọi cho Trịnh Hổ.

"Hổ Tử, Tần Dương mất tích, tôi hoài nghi là nhóm người Tử Đinh Hương làm, cậu lập tức dẫn ba tiểu đội từ đại đội đặc biệt một đến hiện trường."

"Vâng, đội trưởng."

Điện thoại ngắt, Đoạn Đào bắt đầu kiểm tra vết tích trong phòng, hy vọng có thể phát hiện một chút thứ gì đó hữu dụng.

Mà lúc này, Tần Dương đã sớm bị người trộm mang ra khỏi khách sạn, dẫn tới một tòa biệt thự trên hải đảo khoảng cách với Hải Thành không quá xa.

Khi Tần Dương khi tỉnh lại, cảm giác đầu óc một trận mê muội, tựa như uống rượu say.

"Ha ha, Tần tiên sinh rốt cuộc tỉnh rồi."

Tần Dương ngạc nhiên phát hiện, mình đang nằm trên một cái giường, thân thể trơn bóng, bị cởi sạch sẽ không chút mảnh vải che thân, tứ chi cũng bị bốn sợi còng thép cột vào cọc sắt ở đầu giường, cuối giường.

Khoa trương nhất là, mỗi một cái xích sắt đều lớn như cổ tay, đối phương hình như rất sợ hắn bẻ gãy xích sắt này.

Cách đầu giường không xa, cô gái giả trang Tôn Mẫn đang đứng im, cô gái này đã tháo mặt nạ xuống, từ xa nhìn lại, cũng coi là một vị mỹ nhân còn chưa thành thục đi.

Ở bên cạnh nàng cách đó không xa còn có hai tráng nam, trong đó một cái chính là nam tử giả làm nhân viên khách sạn, một người khác là một người đàn ông ngoại quốc.

Thấy rõ tình huống chung quanh, Tần Dương miễn cưỡng cười thích thú, còn giơ giơ xích sắt khoá trên tứ chi.

"Ha ha, mỹ nữ, dù cô có ý với tôi, cũng nên bồi dưỡng tình cảm trước mới được, không thể ngay từ đầu đã muốn bá vương ngạnh thương cung đi!"

"Còn nữa, chỗ này có hai cái bóng đèn lớn như vậy, quả thực không phải sở thích của tôi, không thì hai ta đơn độc bồi dưỡng tình cảm."

Nữ nhân kia thấy Tần Dương cũng không sợ, ngược lại lên tiếng trêu đùa, trong tay bỗng nhiên liền lóe lên một cây roi da, đi thẳng về phía Tần Dương.

"Jack, các cậu đi ra ngoài."

Người đàn ông ngoại quốc thấy nữ nhân lấy ra roi da, lúc này cười lớn ha ha rời đi.

Một bên đi ra ngoài, hắn đi còn một bên sử dụng thứ tiếng Trung không quá thành thục nói: "Gã này quá gầy, ngàn vạn lần chớ giết chết, ông chủ còn cần hắn."

Ba!

Nữ nhân này ngược lại là dứt khoát, một roi vung ra, siết lấy tay nắm cửa phòng đóng cửa vào.

Trong phòng nhất thời thanh tịnh, nữ nhân lúc này mới nhìn về phía Tần Dương.

"Ha ha, Tần tiên sinh, ông chủ chúng tôi đã bàn giao, bất kể tiên sinh có nhu cầu gì, ta đều phải thỏa mãn ngươi."

"Lão thiên, cô chẳng lẽ thật sự muốn bồi dưỡng cảm tình với tôi à."

Nữ nhân phát ra tiếng cười mê hoặc, âm hiểm: "Hì hì hì, sao vậy, bây giờ mới biết sợ hãi à, đáng tiếc đã chậm."

Vừa mới dứt lời, chát một cái, roi da lay động, phất ra một đường thẳng tắp.

Đánh rất hay, roi kia một quật liền chính xác rơi vào ngực Tần Dương.

A...

Kêu thảm thiết, tuyệt đối là tiếng kêu thảm thiết.

Tần Dương nằm mơ cũng không nghĩ tới mình cũng có ngày phải trải qua một màn nghiêm hình ép cung.

Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng cái này roi da là đạo cụ tán tỉnh đấy, trong lòng đang suy nghĩ, nếu như dùng tốt cũng nên làm cho nha đầu Tôn Mẫn kia một cây.

Mẹ, sau khi bị một roi, Tần Dương đau đến lạnh cả sống lưng.

"Ông nội a, rát quá, đau quá!”

Ba!

Nữ nhân lại rút một roi.

A!

Kêu đến thảm thiết, Tần Dương mắng: "Nữ nhân bệnh đáng chết, bệnh thần kinh, buông ta ra."

Hắn thực sự điên cuồng, hai roi đi xuống, chỉ cách của quý của mình có hai cái ngón tay, hơn nữa còn tạo ra hình chéo.

Nói cách khác, nữ nhân này thật sự muốn đánh chuẩn một chút, một roi có thể làm cho mình thành thái giám.

Khi cô gái lần thứ ba giơ lên roi da, Tần Dương rốt cuộc hít vào một hơi, la lớn: "Từ đã, đừng đánh, muốn biết cái gì cô cứ hỏi, tôi bảo đảm trả lời toàn bộ."

Tần Dương lại không phải người ngu, sau khi bị đánh hai cái liên tục, cũng là biết đau.

"Ha ha, Tần tiên sinh, sớm sảng khoái như vậy là tốt rồi, cần gì ban đầu bày ra một bộ dáng không hợp tác, thế nào cũng phải buộc bọn ta cho ngài một trận thuốc mê như thế, còn phải nhọc lòng mời ngài tới."

Tần Dương đau run lẩy bẩy, nhưng vẫn là nhịn đau hỏi một câu.

"Quần áo của ta đâu, đều bị các ngươi buộc lại rồi, chung quy nên cho ta mặc bộ quần áo đi!"

"Ha ha, không gấp, không gấp, Tần tiên sinh là cao nhân, mỗi một vật phẩm của ngài chúng ta đều cần cầm đi kiểm tra một chút, cho nên dù là quần lót của ngài cũng cần thêm một chút thời gian.

"Ồ! Đúng rồi, không nói còn quên, chiếc nhẫn trên ngón tay ngài chúng ta mất rất nhiều công sức cũng không tháo xuống được, không biết Tần tiên sinh có thể phối hợp một chút hay không, giúp chúng ta lấy xuống giám định một, hai."

Chiếc nhẫn chính là Luân Hồi lệnh, Tần Dương dĩ nhiên không thể cho bọn họ, hơn nữa coi như mình muốn cho, cũng không tháo ra được.

Từ khi lấy được vật này về sau, nó giống như mọc rể, nối liền một chỗ cùng ngón tay rồi.

Nhưng lần này Tần Dương không cự tuyệt, hắn đã trở nên tỉnh táo rất nhiều.

"Chiếc nhẫn có thể lấy xuống để cho các cô, nhưng ta rất muốn biết, các cô muốn tìm cái gì, nếu như ta thật có, trực tiếp đưa các cô không được à."

Ba!

Toi da trong tay nữ nhân lại run một cái, trên không trung phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Tần tiên sinh, nói dối là phải trả giá thật lớn, ngài thực sự nguyện ý giao ra à."

Tần Dương nói: "Lúc trước tự nhiên không chịu, nhưng bây giờ không phải là bị các cô bắt rồi sao, người là đao thớt, ta là cá thịt, không chịu cũng không được."

"Được, nếu ngài sảng khoái, ta đây liền hỏi, chẳng qua lời cảnh cáo nói trước trước, nếu như câu trả lời của Tần tiên sinh khiến cho ta không hài lòng, vậy thì roi da trong tay ta coi như

Ba!

Đang nói, nữ nhân này lại một roi quất xuống, lần này cũng không phải là khoa tay múa chân trên không trung, mà là đánh thẳng vào trên người Tần Dương.

A!

"Đại gia ngươi, đã nói thành thật khai báo rồi, còn đánh."

Gào thét bi thương qua đi, Tần Dương lần nữa ngu, một roi này nằm vắt ngang trên chữ X vừa rồi, mẹ nó, lại có thể tạo thành một cái tam giác.

"Lão thiên..., tại sao ta cái tam giác đầu tiên trong cuộc đời của ta, lại là bị người ta hành hạ mà ra, mạng của ta làm sao lại khổ như vậy đây!"

Nghe Tần Dương gào thét bi thương, nữ nhân lại nói: "Hi hi, Tần tiên sinh thích hình xăm sao, ta thực ra biết một chút, nếu không ta giúp ngài làm một cái tốt hơn."

Nữ nhânt hối hiển nhiên có chút không bình thường, dường như rất thích đồ vật kích thích, biểu hiện cũng càng ngày càng tăng động, Tần Dương ngược lại hít một hơi khí lạnh.

"Được rồi, cô không phải là muốn hỏi một chút đề sao, hỏi nhanh đi."

"Được, ta đây coi như hỏi."

"Nghe cho kỹ, chúng ta biết trên người Tần tiên sinh chắc có một loại thuốc, hiệu quả hết sức đặc thù, có thể giải rắn độc, còn có thể để cho vết thương nhanh chóng khép lại, không biết Tần tiên sinh có nguyện ý đem đơn thuốc, hoặc thành phẩm thuốc cho chúng ta nhìn một chút hay không."

Bạch!

Não hải Tần Dương trong nháy mắt vận chuyển ba trăm vòng.

"Ngày hôm qua không phải là còn nói đồ cổ sao, hôm nay làm sao lại biến thành tìm thuốc rồi, hơn nữa bọn họ là làm sao biết!"

Thật ra thì mình căn bản là không thuốc thang gì cả, chẳng qua là mấy người lão hiệu trưởng, Vương Trân, Triệu Thiên, Đỗ Tuấn kia đã từng hoài nghi mình nắm giữ thần dược.

Lão hiệu trưởng là người hắn nhận thức nhiều năm, hắn hẳn không phải là cùng phe với lũ khốn trước mặt.

Triệu Thiên chẳng qua là một tên giao hàng chuyển phát nhanh, hiện tại đang bận kiếm tiền đây.

Vương Trân càng thêm không phải, lão công của chị ấy là đội trưởng đội đặc biệt một, căn cơ chị ấy có thanh bạch hay không, cho dù như Đoạn Đào không tra, quốc gia cũng sớm tra vô số lần, tuyệt đối là cô nương hồng miêu tốt (hồng là nhắc tới Đảng, cách mạng).

Vậy còn dư lại cũng chỉ có một người, Đỗ Tuấn.

Chẳng lẽ đám người này là Đỗ Tuấn mời tới, hắn vẫn hoài nghi mình nắm giữ thần dược, cho nên muốn tìm ra.

Không sai, tám chín phần mười là Đỗ Tuấn, hơn nữa tiểu tử này ngay ở Hải Thành, giết mình, vừa có thể được đến thần dược, còn có thể trừ đi tình địch, nhất cử lưỡng tiện.

Tần Dương trong nháy mắt phân tích xong hết thảy những điều này này, cuối cùng tập trung hoài nghi vào trên người Đỗ gia.

Mà lúc này đây, nữ nhân cầm roi kia không kiên nhẫn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK