"Chú Tôn, chuyện đấu đá trên thị trường chứng khoán cháu không rõ lắm, nhưng chuyện này chú vẫn nên nghe cháu một chút.”
Tôn Kiến Quốc tức giận nói: "Người của Đỗ gia đều là lòng muông dạ thú, lần này không cho bọn hắn vài bài học, chúng tưởng Tôn Kiến Quốc ta dễ bị bắt nạt, tiểu Tần, cháu có biện pháp gì, nói ra chú nghe một chút."
Thời điểm quyết chiến cuối cùng đã tới, Tần Dương trầm ổn dị thường nói: "Phản kích như thế nào cháu không nói nữa, đề nghị tốt cháu cũng không có, nhưng chú Tôn nhất định phải trong vòng năm ngày hoàn thành mọi thao tác trên thị trường, bởi vì trong năm ngày này cháu có thể mượn gió Đông cho chú."
Gió đông, gió đông trên thị trường chứng khoán.
Tần Dương rất khẳng định gật đầu một cái.
" Chú Tôn, nhiều thứ cháu không thể nói rõ ràng, chú cũng đừng hỏi, tóm lại, thời điểm phản kích mỗi một cắc tiền chú đầu nhập vào, đều coi như gấp mười lần, đầu nhập mười triệu vào trong, chú coi như có 100 triệu."
"Cháu, cháu nói cái gì, đây là kiểu lí luận gì thế, chú không nghe lầm chứ!"
Tần Dương trong lòng cười thầm, Tôn Kiến Quốc nếu biết Thần Tài chính là chỗ dựa lớn nhất của mình, chỉ sợ cũng không còn ý muốn hoài nghi, nhưng chuyện này không thể nói, cho nên chỉ có thể hàm hồ mà giải thích.
"Ha ha, chú không nghe lầm, đến lúc đó cứ suy nghĩ chiến thuật như vậy là được."
Tôn Kiến Quốc còn đang nghi ngờ, lần nữa xác định mà hỏi: "Chú định dùng dòng vốn ba vạn để phản kích lại Đỗ gia, nếu giống như lời cháu nói như thế, ba vạn này chẳng nhẽ có thể coi như ba mươi vạn để sử dụng?”
"Không sai, cháu biết chú còn nghi ngờ, nhưng thương nhân trên thị trường chứng khoán sẽ nói cho chú biết có tác dụng hay không, ngài cứ an tâm chờ thời cơ hung ác làm thịt Đỗ gia một khoản đi!"
Sau khi cúp điện thoại, Tần Dương cười thầm, Tôn Kiến Quốc chắc chắn sẽ không hoàn toàn tin lời của mình, nhưng chỉ cần trong đợt phản kích thứ nhất, ông ta thử nghiệm cái chiến thuật mới, liền hiểu được tiền của mình thật có thể lấy địch mười.
Sau đó, Tần Dương lại gọi điện thoại cho Thích nhị thiếu, sai sử hắn âm thầm thông báo Thích Tam Thúc, trận thịnh yến xẻ thịt Đỗ gia này, thiếu đi vị kiêu hùng như Thích Tam Thúc này, thật sự không dễ thao tác.
Thời hạn tiếp nhận Thiên phạt của Thần Tài đã có thể đếm ngược, cho tới bây giờ, còn có năm ngày, mà Đỗ gia sớm bắt đầu bố trí, năm ngày này đúng là thời khắc mấu chốt để bọn họ thu lưới.
Lại qua một ngày, còn có bốn ngày.
Chiến dịch khai hoả phát súng đầu tiên, tín hiệu Thần Tài truyền tới, tỷ lệ vốn lấy một địch mười của Tôn gia điều chỉnh xong, vốn liếng của Thích gia không ó thể đạt tới mức độ cao như vậy, nhưng cũng là tiêu chuẩn lấy một địch năm.
Hơn nữa, vì phòng ngừa trận đấu đá trên thị trường chứng khoán lần này của ba nhà có thể ảnh hưởng tới thị trường chung, Thần Tài còn làm chút ít tay chân.
Nói cách khác, bất kể có bao nhiêu tiền đầu nhập, chỉ sẽ ảnh hưởng tới Tôn gia hoặc là mấy loại cổ phiếu tương quan với chiến dịch lần này, ảnh hưởng đối với cổ phiếu khác, cùng với thị trường chung cũng rất nhỏ.
Những thứ này Tần Dương hoàn toàn không nói cho Chú ba, vị cha nuôi này của Thiến nhi mới thực sự la tay lão luyện trong giang hồ, nếu như nói quá nhiều, không biết hắn sẽ suy đoán ra sao, sợ rằng lại sẽ kéo mình đi hỏi thăm nửa ngày.
Đếm ngược đến ngày thứ ba, Tôn Kiến Quốc điện thoại gọi đến, vốn chuẩn bị hoàn tất, lần này tuyệt đối là một lần xuất lực cực lớn của Tôn gia để phản kích đòn đâm sau lưng trên thị trường chứng khoán này của nhà họ Đỗ.
Thích gia mặc dù không có đáp lời, nhưng trên tài khoản Thích nhị thiếu cũng nhiều ra một số tiền lớn không rõ lai lịch, xem ra lần này Thích Tam Thúc để cho Nhị ca đánh tuyến đầu, về phần Thích Thiếu Đông, cũng chỉ có phần nhìn.
Đếm ngược vào buổi chiều ngày thứ ba, nhìn báo cáo tài chính tước mặt, Đỗ Tuấn vui vẻ ngồi ở trên ghế xích đu, đang nói chuyện điện thoại cùng Đỗ lão đại.
"Cha, cổ phiếu Tôn gia bị chúng ta thu thập 20%, bọn họ còn tưởng rằng là lượng lớn nhà đầu tư cá nhân mua vào.”
Đỗ lão đại thanh âm âm trầm truyền tới: "Làm tốt, có 20% cổ phần này, chúng ta hoàn toàn có thể uy hiếp được Tôn Kiến Quốc rồi, đương nhiêm chuyện lớn này để sau, con thu mua chậm một chút, đừng dẫn tới Tôn gia hoài nghi."
Một đôi cha con âm hiểm đang nói chuyện, bỗng nhiên một nhân viên Đỗ Tuấn hốt hoảng chạy vào.
"Bỉnh ca, xảy ra chuyện rồi."
"Hỗn trướng, vội cái gì, có chuyện gì không thể nói từ từ à."
Thương nhân vội vàng nói: "Mới vừa rồi có số lớn vốn tràn vào, nháy mắt đã đẩy giá cổ phiếu tập đoàn nhà họ Tôn tăng lên.”
"Vậy thì như thế nào, chúng ta thu thập cũng không kém nhiều lắm, nếu như giá cả biến thành cao, chúng ta đúng lúc thả rơi một chút, chờ giá về thấp lại tiếp tục mua vào."
"Nhưng, nhưng mà Đỗ thiếu, làm như vậy có chút nguy hiểm, những nhà đầu tư nhỏ lẻ này bỗng nhiên dốc tiền vào, bây giờ tạo ra trận thế đối nghịch với chúng ta. Bỗng nhiên nâng giá cổ phiếu cao hoặc đè thấp, đều có thể đưa đến đợt sóng phản chấn vô cùng đáng sợ với chúng ta, đến lúc đó ta liền sẽ lâm vào chiến đấu giằng co, bên nào nắm giữ nhiều cổ phiếu, nắm giữ nhiều vốn sẽ thắng, mà phía thua, sẽ mất hết vốn liếng."
"Anh thấy chúng ta có phải muốn chừa chút vốn dự bị ở trong tay, để phòng bất trắc hay không."
"Lưu cái chó, ném toàn bộ ra, Tôn gia đến bây giờ cũng không biết chúng ta đang thu mua cổ phiếu của bọn chúng, cuộc chiến đấu này, chúng ta nhất định thắng không thể nghi ngờ."
Vì vậy nhân viên phân tích mang theo bất an lĩnh mệnh mà đi.
Lúc có báo cáo cuối ngày, tình huống coi như ổn định, mặc dù nhiều hơn rất nhiều tài chính không rõ đổ vào thị trường, nhưng vẫn ở trong phạm vi chống đỡ của Đỗ gia.
Đếm ngược đến ngày thứ hai, thị trường vừa mở, Tần Dương cười ha hả kéo Thích thiếu đi uống trà, hai người này ngay cả thị trường chứng khoán cũng không nhìn.
Bởi vì hôm nay chính là quyết thắng một ngày, trên thị trường chứng khoán sẽ xuất hiện một màn phản kích đại chiến giữa hai đại thế lực, hiếm thấy trên lịch sử, hai người này cũng không quá rõ, cho nên nhiệm vụ thao túng chỉ có thể giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp, bọn họ chỉ nhìn kết quả.
"Không xong rồi, Bỉnh ca, xảy ra chuyện rồi, vậy, những đợt vốn mới rót vào thịt trường quả nhiên là xuất từ tay Tôn gia phản kích."
"Sợ cái gì, bọn họ mua chúng ta liền ném, bọn họ ném chúng ta liền mua, Tôn gia hiện tại mới phản ứng lại, bọn họ có thể xoay sở được bao nhiêu tiền, không đủ gây sợ."
Đỗ Tuấn không thèm quan tâm, nhưng nhân viên lại sốt ruột.
"Không, không phải là như Bỉnh ca nói, tiền của bọn hắn đã đã hơn gấp hai lần chúng ta rồi.”
Cái gì
Gấp đôi!
Đỗ Tuấn thoáng chốc ngồi không yên rồi, xoay mình mà lên, vọt tới trước máy vi tính.
"Anh nhìn..."
Nhân viên thao tác nóng nảy, tình huống bây giờ đã bắt đầu mất khống chế, nếu mà cứ như vậy, Đỗ gia công tốn của bố trí ván cờ, coi như trong vòng một ngày đã thua lỗ một nửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến khi có báo cáo cuối ngày, ở trước báo cáo Tần Dương cùng Thích thiếu ẻo lả cụng ly rượu một cái.
"Lão nhị, cậu mới vừa nói tiền Tam thúc đưa cho mới quăng một nửa vào trong."
"Ha ha, đúng vậy, bất quá rất kỳ quái, ta đầu nhập vốn chèn ép Đỗ gia, nhưng hiệu quả xuất hiện là gấp năm lần bình thường, mặc dù trên lợi nhuận không phải là nhiều hơn gấp năm lần như thế, nhưng nói về hiệu quả chèn ép lại ước chừng gấp năm lần, chuyện này rất dễ khiến cho người khó hiểu."
Nghe nói như vậy, Tần Dương âm thầm đắc ý, xem ra Thần Tài quả nhiên không phải là ăn chay, Đỗ Tuấn đắc tội hắn, thật đúng là tự đào mộ.
Buổi chiều, thời điểm bắt đầu phiên giao dịch, Tôn Mẫn gọi điện thoại tới, nhấc điện thoại lên liền toát ra giọng điệu quái lạ của Tôn Mẫn.
"Dương Tử, thành thật khai báo, anh làm như thế nào."
"Cái gì làm cái gì "
Tần Dương biết Tôn Mẫn muốn hỏi cái vụ vốn 10 -1 khủng bố kia là chuyện gì, lại cố ý giả bộ hồ đồ.
"Hừ! Trước mặt bổn cô nương còn dám không thành thật, có phải lại muốn chịu phạt hay không !"
"Ồ! Em nói chuyện này à, anh chào hỏi Thần Tài một tiếng, đem tiền của Tôn gia tạm thời tăng giá trị, cho nên đạt đến hiệu quả dùng một được mười.”
Chuyện lừa gạt nữ nhân yêu thích hắn không biết làm, cho nên liền nói thẳng, nhưng nói ra chuyện này, có người tin mới là con mẹ nó gặp quỷ.
Tôn Mẫn tự nhiên cũng không tin, sau đó từ trong điện thoại, âm thanh mang theo giọng điệu mập mờ uy hiếp truyền ra: "Dương Tử, có phải mấy ngày nay bổn cô nương không trừng phạt anh, da lại ngứa ngáy rồi hay không."
Ai! Đây chính là phong cách Tôn Mẫn a, hai câu không được, liền bắt đầu mị hoặc mình.
Tần Dương biết, nàng ngoài tầm tay với, coi như tối nay muốn cùng mình vuốt ve an ủi làm chút chuyện, vậy cũng là không có khả năng.
Về phần trừng phạt, vậy thì càng không sợ, thời gian cùng yêu tinh này ở chung với nhau, rất thư thản a, cầu còn không được đây.
Cho nên hắn tùy tiện nói: "Yêu tinh, có bản lãnh liền đến, chuyện này tiểu gia chịu được, thích bị ngươi phạt."
Nói lời này, Thích nhị thiếu đang ngồi một bên sắc mặt không được tự nhiên, ra sức nhếch miệng đối với Tần Dương.
Tần Dương tức giận mắng: "cút cút, người không có tình thú, tán tỉnh với lão bà chính là như thế, không muốn nghe thì tự mà đi ra ngoài."
Ai!
Nhị ca thở dài, sau đó nói: "Được rồi, ta đây liền đi ra ngoài, chúc ngươi nhiều may mắn."
Sau khi nói xong hắn thực sự liền đi, Tần Dương đang lúc buồn bực, bỗng nhiên một đôi tay nhỏ trắng nõn mềm mịn ôm cổ hắn từ đằng sau, sau đó một âm thanh cực độ yêu mị truyền tới lỗ tai:
"Dương Tử, lá gan không nhỏ, muốn cùng lão bà nào tán tỉnh vậy? "
Con bà nó, không phải đâu, lại là Tôn Mẫn.
Yêu tinh này làm sao lại xuất hiện ở sau lưng mình vậy.
Trong phút chốc, hồn Tần Dương bay đi một nửa, còn không đợi hắn phản ứng lại, cửa sổ căn phòng VIP cao cấp toàn bộ bị đóng lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười âm nhu của nhị thiếu gia.
"Tôn tiểu thư, cái tên này bảo tối nay ta bồi hắn đi hộp đêm đấy, ta cũng không đáp ứng, muốn phạt như thế nhìn tình hình mà làm đi!"
Phản đồ thiên sát!
Tần Dương bi thảm hô lên, nhưng không người để ý, miệng của hắn bị Tôn Mẫn cái miệng ôn nhu cái miệng nhỏ nhắn hung hăng cắn.
Bất luận là trên giường, vẫn là dưới giường, nam nhân vĩnh viễn không đấu lại nữ nhân, Đây là chân lý, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì ta yêu ngươi.
Tần Dương là như vậy an ủi mình, khi hắn bị triệt để chinh phục, cho đến thời điểm kiệt sức, Tôn Mẫn lại còn như keo sơn kề sát trên da thịt hắn, tư vị kia đúng là tương đối không tệ.
Khi Tần Dương chật vật không chịu nổi, mang theo một bộ dạng không biết là hưởng thụ, hay là bi ai đi ra khỏi phòng, Thích thiếu gia giữ cửa ở phía xa ha hả cười hắn.
Tôn Mẫn mới không quan tâm người khác biết bọn họ mới vừa rồi làm cái gì, ngược lại mình sinh là người của Tần Dương, chết cũng là quỷ đi theo Tần Dương, chỉ cần cùng với hắn, cái gì cũng mặc kệ.
"Ha ha, trừng phạt rất mạnh a! Ngày khác ta nếu là có bạn gái, cũng để cho cô ấy thỉnh giáo em dâu một chút."
Thích thiếu cười ha hả tiếp lời Tôn Mẫn.
Tôn Mẫn xấu hổ cười một tiếng, đá Tần Dương một cước.
"Nhìn một chút, bản thân cả ngày ở chung một chỗ với ai, toàn học cái xấu."
"A! Tại sao là anh học xấu, mới vừa rồi là ai đem anh ép..."
A!
Một tiếng hét thảm truyền tới, Tôn Mẫn vờ như cái gì cũng không xảy ra, nắm tay tựa như từ bên hông Tần Dương rụt trở về, sau đó lộ ra nụ cười kiều mị nói: "Anh hai, cám ơn anh nói cho em biết Tần Dương ở chỗ này."
Thích thiếu nhất thời liền ngu, "Không phải đâu, nữ nhân này lại bán đứng mình như vậy."
Vì vậy hắn xoay người chạy, lại bị Tần Dương kịp phản ứng níu lấy, thuận thế ném xuống mặt sàn…
Ai! Chiến tranh của đàn ông, nữ nhân là nhất định phải là người khai mạc.
Tôn Mẫn biết rõ đạo lý trong đó, cười ha hả gọi một ly cà phê, ngồi ở phía xa, cứ như vậy nhìn lấy hai tên đàn ông lăn lộn trên mặt đất với nhau, vẻ mặt đắc ý kia quả thật là chính là không thể biểu lộ rõ ràng nha!