Bên trong xe nhanh chóng ấm lên, trong bi ai Tần Dương rốt cục thở dài một tiếng.
“Ai! Thật không nghĩ tới, huyết khí phương cương cũng không phải chuyện tốt a!”
Tôn Mẫn cười khanh khách: "Ha ha, còn huyết khí phương cương, nói như vậy ngươi quả nhiên không luyện thần công! Nếu không tỷ tỷ cùng ngươi luyện một loại thần công khác.”
Nói tới đây, đôi mắt kiều diễm của Tôn Mẫn còn quay sang, chớp chớp mắt như sắp ăn thịt hắn đến nơi.
“Trời ạ, ôn nhu đao, đao đao đều muốn mạng người nha!”
Tần Dương hoàn toàn điên rồi.
Tiểu yêu tinh này sau khi được cứu sống, liền một lòng nhào vào trên người mình, thật không nghĩ tới nàng lại lớn mật như thế, hơn nữa luôn thừa cơ mà áp sát vào hắn, mọi lúc mọi nơi!
“Quá bạo, chị gái này quá táo bạo rồi.”
“Khụ khụ!”
Tần Dương rốt cục nhịn không được, vươn tay bốp một cái đánh vào trên trán Tôn Mẫn.
“Tiểu yêu tinh, ca tặng ngươi một câu, không có việc gì đừng tra tấn ca, cẩn thận châm lửa tự thiêu.”
Tôn Mẫn cũng không yếu thế, không phục nói: "Hừ! Ngươi cho rằng còn chạy thoát được sao!”
Sau đó cô chẳng hề quan tâm ngồi trở lại vị trí của mình.
Xe lái đi, bóng đêm tràn ngập, gió lạnh từ từ, lại không dập được tâm của Tần Dương đang bị thiêu đốt.
Thật vất vả chống cự yêu thuật cường đại của tiểu yêu tinh, Tần Dương nhanh chóng tiến vào khách sạn Luân Hồi.
“Sư mẫu!”
Hắn hô to một tiếng, nhưng khách điếm trống rỗng, một người cũng không có.
Lại nhìn nơi khác, chỉ có một lão nhân đứng trên cầu Nại Hà, chính là Nguyệt Lão.
Tần Dương nhanh chóng chạy tới, Nguyệt Lão mang theo vẻ tiếc nuối lắc đầu.
“Này!”
"Sư mẫu ngươi đến tận lúc đi cũng lẩm nhẩm nói muốn gặp ngươi một lần, nhưng ngươi vẫn là tới chậm a!"
“Phù phù!”
Tần Dương trong lòng hơi đau thương, quỳ gối trên cầu Nại Hà, dập đầu ba cái trước sông Hoàng Tuyền nước chảy cuồn cuộn.
Sư mẫu là khách nhân thứ nhất khi mình quản lý khách sạn Luân Hồi, thời gian ở chung không lâu, nhưng trong thời gian đó, Tần Dương và sư mẫu cũng có một đoạn tình nghĩa thâm hậu.
Vương Đức Thanh tuy rằng hỗn đản, nhưng sư mẫu Hà Ngọc Chi này hắn vẫn coi như sư mẫu của mình, cho nên ba cái khấu đầu này xem như tiễn biệt đi!
Dập đầu xong, cặp mắt nhỏ Tần Dương lần nữa lưu chuyển, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Nguyệt Lão, Hà tiên tử đâu, sao không thấy người đâu.”
“Hắc, ngài nói còn không biết xấu hổ, Hà tiên tử là tới tiễn muội muội, cũng không phải tới gặp ngài , tiễn xong tự nhiên là về rồi.”
Tần Dương lập tức kêu lên.
“Không thể nào! Tiểu gia ta cho bà ấy chiếm lợi, để bị gọi một tiếng Tiểu Dương Tử vô ích rồi. A, ông đây còn bị tiểu yêu tinh Tôn Mẫn kia vờn một hồi toi công, còn chưa đỡ sưng đầu đâu ."
“Xui xẻo thật, bận rộn hơn nửa ngày, không ngờ ngay cả Hà tiên tử trông như thế nào cũng không biết, lần này làm ăn thua thiệt lớn rồi.”
Thấy Tần Dương bắt đầu càu nhàu, Nguyệt Lão cười híp mắt nói: "Ông chủ Tần muốn gặp Hà tiên tử, có rất nhiều cơ hội, nhưng lão hủ mang tới cho ngươi một cái nhiệm vụ mới, ngươi có muốn nhìn một chút không."
“Không phải chứ, một chuyện vừa kết thúc, lại lập tức đưa tới một chuyện, còn muốn để ta sống hay không.”
Tần Dương vội vàng phất tay: "Không vội không vội, ta nghỉ ngơi vài ngày rồi nói sau.”
Nhưng lần này Nguyệt Lão lại không có ý định để Tần Dương rảnh rỗi.
Chỉ thấy hắn tháo cái đồng hồ Rolex vàng ròng trong tay ra, cười nói: "Tần chưởng quỹ, tiền công lần này là đồng hồ vàng đấy!"
Tần Dương khinh bỉ nhìn hắn một cái.
Lão nhân này cũng quá không thức thời, đồng hồ vàng có quý giá hơn nữa, cũng chỉ là phàm vật, tiền lương mỗi tháng ba vạn, mua một đống đồng hồ vàng cũng không thành vấn đề!
Tựa hồ nhìn ra tâm tư Tần Dương, Nguyệt lão nhỏ giọng giải thích nói: "Ông chủ Tần, tiên cô quan sát một màn ngài đánh nhau với tên họ Thích đó, nàng nói, ngài giả bộ dáng nữ nhân thật sự là quá khó coi, bất nhã, cho nên bảo ngài về sau ít dùng chiêu thức của nàng."
"Chẳng qua, để cho ngài có thể có được năng lực tự vệ nhất định, cái đồng hồ vàng này đã được nàng động tay chân một chút, tuy rằng không phải tiên khí, nhưng có công năng dừng thời gian lại hai giây."
Tần Dương đang muốn rời đi bỗng nhiên liền dừng bước, xoay người một phát nắm lấy đồng hồ vàng.
“Ông vừa rồi nói cái gì vậy?”
“Dừng thời gian lại hai giây?”
“Ha ha, ngài tuyệt đối không nghe lầm, chính là dừng lại hai giây thời gian.”
"Ông chủ Tần, ngài ngẫm lại xem, động thủ với những phàm nhân kia, hai giây thời gian, cũng đủ ngài ra quyền, chính là quyền vương cũng có thể bị ông chủ Tần đánh ngã."
“Hắc! Bảo bối a! “
Tần Dương trong lòng mừng rỡ, lúc này dùng Thần mục chi quang quét mắt nhìn thoáng qua đồng hồ , một luồng tin tức giám bảo truyền vào trong đầu.
Ngụy tiên khí có công năng dừng hình hai giây, một ngày sử dụng nhiều nhất mười lần.
“Mẹ nó, mói được có mười lần.”
Đối với chức năng này, Tần Dương cực kỳ hài lòng, nhưng đối với số lần sử dụng, thật sự là không dám khen tặng.
“Mười lần cũng mới hai mươi giây thời gian, ngay cả nửa phút cũng không tới, có cái rắm tác dụng.”
Nguyệt lão vội vàng giải thích.
“Ông chủ Tần của ta ơi, đừng xem thường hai mươi giây này, không ít đâu, thời gian không thể tùy tiện thay đổi, nếu không Thiên Đạo cũng sẽ tức giận.”
"Một ngày hai mươi giây thời gian, nằm trong phạm vi Thiên Đạo có thể tự động điều tiết, vượt qua lượng thời hạn này, ha ha, ngươi cùng người tạo ra cái đồng hồ này là Hà tiên tử đều sẽ bị phạt."
Lúc này đây, Tần Dương xem như hiểu rõ, cảm giác Thiên Đạo chuẩn hoá thời gian thật giống như đồng hồ báo thức.
Nếu sai số vài giây thì có thể chỉnh sửa, nhưng một ngày nếu là chậm một hai giờ, vậy đã nói rõ đồng hồ báo thức hỏng rồi, Thiên Đạo chỉ sợ sẽ tiến hành một cuộc tu sửa lớn, khi đó người xui xẻo vẫn là chính mình a.
“Như ông nói, thứ này coi như tạm được.”
Nguyệt lão vội vàng khẳng định: "Đương nhiên được rồi, đây chính là bảo bối a!”
“Ha ha, đừng thổi nữa, chỉ là một cái ngụy tiên khí mà thôi, nói chính sự, lần này là thần tiên nào phạm sai lầm.”
Thấy nói đến chính sự, Nguyệt lão lúc này mới nhỏ giọng nhìn xung quanh, thì thầm: "Lần này là chuyện của thần tài.”
Tần Dương kinh ngạc hỏi: "Thần tài phạm sai lầm, vì cái gì tiên cô lại trả tiền công giúp hắn."
“Ha ha, Ông chủ Tần, ngài có từng nghe qua câu có tiền mua tiên cũng được chưa?”
"Thần tài chưởng quản tài phú nhân gian, các tiên nhân tuy rằng đều không dùng tới vật của thế tục, nhưng ai lại không có họ hàng thân thích, con cháu cháu gì đó, vì giúp đời sau có ngày tháng tốt hơn, bọn họ thường xuyên cầu thần tài."
"Cho nên nhân duyên thần tài ở tiên giới vô cùng tốt, chuyện này ngài nhất định phải giúp nha!"
Lại là quan hệ ăn bám này, Tần Dương nhất thời hết chỗ nói, cảm giác mấy chuyện như con nhà giàu, con nhà quan này ở đâu cũng có, tiên giới cũng không ngoại lệ.
Bất quá Nguyệt lão nói như thế nào nghe có chút không thuận tai nha, mặt mũi thần tài lớn, thì mình nhất định phải giúp sao?
Vì thế Tần Dương tức giận hỏi ngược lại: "Nếu ông nói như vậy, việc này ta nếu không giúp, đây chẳng phải là hoàn toàn đắc tội Thần tài à."
Nguyệt lão ha ha cười, tỏ vẻ cam chịu.
Nhưng Tần Dương chính là cái loại tính tình bướng bỉnh, cầm tinh con lừa, dắt không đi đánh giật lùi, nếu trong lời nói mang theo hàm ý uy hiếp hắn...
Ha ha, vậy hắn thật đúng là không ăn kèo này.
Bốp!
Cái đồng hồ vàng có thể dừng lại thời gian bị ném về trong tay Nguyệt Lão, Tần Dương liền xoay người tùy tiện bỏ đi.
“Này, này!”
“Ông chủ Tần, ngài suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút đi!”
Rất nhanh, trong khách sạn Luân Hồi chỉ còn lại có một mình Nguyệt lão, hắn ngây ngốc đứng ở trên cầu Nại Hà bất đắc dĩ cười khổ, một cỗ thê lương kia không thể nói rõ !
Sau khi rời khỏi khách sạn Luân Hồi, thời gian vẫn là buổi tối.
Tần Dương âm thầm cảm thán, bản thân mình lúc thì ở nhân gian, lúc thì chạy loạn lên luân hồi giới, làm đảo lộn hết quỹ tích thời gian, chênh lệch thời gian so với ngồi máy bay đi xung quanh trái đất còn phiền phức hơn.
Vì thế hắn trùm đầu ngủ say, giấc ngủ này thật đúng là ngon, trực tiếp đến hừng đông.
Lại nói đêm đó Tần Dương đi rồi, trong hội sở Thích Thiếu Đông cũng nhanh chóng rời đi.
Người hầu đi theo phía sau nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Thích thiếu, lão đại sao không đánh gục họ Tần? Hắn đá anh một cước, thù này không thể không báo.”
Thích Thiếu Đông lạnh lùng nói: "Muốn thu thập loại nhân vật nhỏ này, bất cứ lúc nào cũng có thể, nhưng mục đích hôm nay đã đạt được, đừng quên nơi này là Giang Thành, nếu thật sự động đến Tần Dương, người phụ nữ Tôn Mẫn kia tuyệt đối sẽ gây khó dễ cho chúng ta."
“Cường long không áp địa đầu xà, đạo lý này nhất định phải nhớ kỹ”.
Sau khi giải thích, Thích Thiếu Đông còn nói: " Video Tần Dương giám định và thưởng họa có thể xóa đi, không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng cái cảnh tượng hắn giả trang nữ nhân đánh nhau với ta... "
Người hầu vội vàng hiểu ý, vỗ mông ngựa, phụ họa nói: "Tiểu nhân hiểu, em sẽ đem bộ dáng bẩn thỉu giả nữ của Tần Dương đưa về gia tộc, lúc này đây, cho dù Thiến nhi tiểu thư đưa hắn về Thích gia, chỉ sợ cũng bị chỉ trích.”
Thích Thiếu Đông lại nói: "Danh y Pasteur tiên sinh mời từ nước ngoài về khi nào thì đến?
Tiểu đệ trả lời: "Thời gian hẹn là ngày mai, tối mai có thể đến Thích gia.”
“Vậy chiêu đãi thật tốt, muốn bao nhiêu tiền đều cho, nhưng điều kiện tiên quyết là phải chữa khỏi bệnh cho chú Ba.”
“Về phần Tần Dương kia, ta thấy cũng không có bản lĩnh gì, ánh mắt Thiến Nhi thật sự là càng ngày càng kém.”
Nói xong, Thích Thiếu Đông vung tay lên, một đám tay chân lập tức lên xe.
Xe chạy thẳng đến vùng ngoại ô Giang Thành không người, Thích Thiếu Đông châm một điếu thuốc lá, lẳng lặng đứng trên bãi cỏ vùng ngoại ô.
Đám tay chân vây quanh hắn, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh.
Bỗng nhiên, đầu tàn thuốc trong tay Thích Thiếu Đông bắn ra, đầu tàn thuốc mang theo ánh lửa bay về phía tên tay chân giúp hắn mua tranh cổ kia.
Chát!
Thích Thiếu Đông ra tay.
Lúc này đây hắn thể hiện toàn bộ sức mạnh của Thái quyền, vừa ra tay liền phi thân lên, hai tay ôm đầu đối phương, dùng đầu gối tàn nhẫn húc vào đầu đối phương.
Tên đàn em còn chưa kịp phản ứng, đã trúng một kích thật mạnh, nhất thời lắc lư ngã xuống đất.
Khi hắn tỉnh lại, là bị nước lạnh giội tỉnh, nhưng người đã bị trói gô lại.
Giọng nói lạnh như băng của Thích Thiếu Đông truyền đến.
“Ta đối xử với các ngươi không tệ, muốn ăn muốn uống đều hầu hạ, mà ta chỉ cần các ngươi cho ta hai chữ, đó chính là trung thành.”
Tay chân kia nhất thời luống cuống, gào rách họng: "Thích thiếu, Thích thiếu, em vẫn luôn trung thành với cậu chủ mà!”
“Bức họa kia tôi cũng không biết là giả.”
Thích Thiếu Đông không để ý đến hắn, người hầu kia lại đi lên, cầm trong tay một tờ hóa đơn trực tiếp ném lên mặt tên tay chân.
“Ngươi còn có mặt mũi nói trung thành!”
"Hừ, trong tài khoản của ngươi vô duyên vô cớ nhiều ra mấy trăm vạn, ngày chuyển vào là mấy ngày ngươi giúp Thích thiếu mua tranh, cái này còn cần giải thích sao!"
Sau đó người hầu lại nói với tay chân khác: "Nhớ kỹ, các ngươi là người của Thích thiếu, nếu như ngay cả chủ tử cũng dám đâm lén, vậy còn có giá trị tồn tại sao?"
Sau khi nói xong, người hầu về tới bên người Thích thiếu, lập tức có người nâng tên tay chân ném về phía xa.
Bùm!
Tiếng súng vang lên làm kinh động chim đêm, nhưng rất nhanh lại khôi phục yên tĩnh.
Thích Thiếu Đông biến mất trong màn đêm, mà lúc này Tần Dương đang ngủ say còn không rõ ràng lắm, chính mình đã bị cuốn vào một cuộc tranh đấu gia tộc.
Hắn đang ngủ say.
Trời sáng, điện thoại vang lên, lại là Trương Thiến gọi tới.