Đại Ngưu quỳ xuống kích động nói: "Tần đại ca, em biết anh mới là ân nhân cứu mạng của cha, em ở chỗ này dập đầu bái tạ."
"Ơ! Đừng làm như vậy, trách nhiệm này đặt ở trên vai ai, thì đều phải cứu, không cần để ở trong lòng."
"Không, không phải như vậy, họ Đỗ kia không phải người tốt, hắn giả mạo ân nhân cứu mạng cha ta chính là muốn lừa gạt lệnh bài bằng gỗ."
Nghe xong lời này, Tần Dương trong lòng liền có chút tức khí, Đại Ngưu mặc dù là người thành thật, nhưng trung thực cũng phải có cái hạn độ , biết rõ đối phương không phải người tốt, muốn lừa cái lệnh bài, hắn còn cho.
Lúc này, Đại Ngưu từ dưới đất bò dậy, đem tới cho Tần Dương một cái ghế, lại bưng tới một chén nước, sau đó mới mở lời giải thích tình hình thực tế.
"Tần đại ca, sau khi cha em tiếp tục bị rắn cắn lần trước, thế là khiến ông ấy nhớ tới một số việc, hắn nhớ tới việc anh cho ông ấy uống nước."
Cạch!
Biểu cảm trên bộ mặt Tần Dương trog nháy mắt trở nên cứng ngắc, không phải đâu, lão cha lúc ấy không phải bất tỉnh sao, sao có thể nhớ tới đâu.
Trông thấy dáng vẻ lo lắng của Tần Dương, Đại Ngưu thật thà cười nói: "Tần đại ca, cha em nói, anh là cao nhân, sự tình của anh, ngoại trừ hai người nhà em, ai cũng không nói, coi như về sau em cưới được tức phụ, ngay cả vợ em cũng không nói cho đâu."
Tần Dương lúc này mới thở dài một hơi, cười nói: "Ha ha, nói như vậy lão cha thật biết là ta cứu được bác ấy."
"Ừm! Lần này bị rắn cắn, hắn liền nhớ lại lúc hôn mê lần trước, mơ mơ hồ hồ trông thấy tình cảnh anh mớm nước cho ông ấy, còn nhớ rõ anh lấy nước đổ vào trên vết thương của cha, thuốc kia thật sự rất linh, anh còn chưa làm xong, ông ấy liền khôi phục một chút tri giác, cho nên đã nhìn thấy anh."
Tần Dương nhịn không được cảm thán: "Ai! Thuốc quá linh cũng không phải chuyện tốt , muốn làm chuyện tốt không lưu danh như Lôi Phong lại khó như vậy."
Bỗng nhiên Tần Dương lại nghĩ tới Vương Trân, lúc mình giúp chị ấy chữa trị, chắc không phải cũng là như thế đi, nếu không chị ấy vì cái gì một mực chắc chắn là mình cứu được cô ấy.
Nhưng tưởng tượng việc sau đó, Vương Trân hẳn cũng không biết mới đúng, bởi vì lúc ấy thời gian ngưng đọng, coi như chị ấy không rơi vào hôn mê, chắc cũng là không nhìn thấy.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Tần Dương mới thở dài một hơi, Vương Trân quá thông minh, tuyệt đối không thể để cho Vương tỷ biết.
Sau khi nói rõ chân tướng sự tình với Tần Dương, Đại Ngưu lại lần nữa từ trong ngực lấy ra một miếng lệnh bài gỗ, thế mà giống như đúc với lệnh bài đã đưa cho Đỗ Tuấn.
"Tần đại ca, cái lệnh bài này mới là thật, lệnh bài vừa rồi tặng cho Đỗ Tuấn là do em mới làm, chính là làm vào lần trước khi anh đến đây thăm."
Tần Dương lập tức minh bạch, lần trước chính mình nói nước miếng văng tung tóe, Đại Ngưu ra vẻ không để ý tới mình, thực ra chính là hắn làm ra miếng lệnh bài giả này.
Nghĩ đi nghĩ lại, nguyên lai tiểu tử này cái gì cũng hiểu, trong lòng cũng có kế hoạch của mình, xem ra người sống trên núi không những không ngốc, còn rất thông minh.
Đại Ngưu cười nói: "Ha ha, Tần đại ca, họ Đỗ coi người sống trên núi đều là đồ đần, tùy tiện lấy chút đồ nát là có thể lấy lòng, nhưng cặp mắt em đã nhìn thấu, đã sớm biết hắn không phải người tốt, anh mới là người tốt, cho nên liền làm một cái miếng gỗ giả lừa hắn."
"Hắc! Đại Ngưu thật đúng là thông minh, nhưng cậu vì cái gì không trực tiếp cự tuyệt, lại phí công sức làm lệnh bài giả lừa hắn."
Đại Ngưu chỉ về Trương lão cha: " Cha em nói, họ Đỗ có tiền, nếu như đem lệnh bài cho anh, không cho hắn, hắn sẽ cho ngươi gây rắc rối, cho nên dứt khoát làm cái lệnh bài giả lừa hắn, cách làm này hắn liền sẽ không hại anh."
"Tần đại ca, anh yên tâm, em từng làm qua thợ mộc, tay nghề vô cùng tốt, bọn hắn tuyệt đối nhìn không ra là giả."
Mẹ ơi, thật là cảm động, Tần Dương thực tình cảm động, không nghĩ tới hai cha con nhà này phí nhiều tâm sức như vậy lại là vì chính mình suy nghĩ.
"Ai! Tần đại ca thiếu hai cha con cậu một phần nhân tình a, đã lão cha đều biết là ta cứu, vậy thôi. Ta dứt khoát làm người tốt thì làm đến cùng."
Nói Tần Dương lại móc ra nước vỏ trái cây của Thánh nữ.
"Lão cha, uống một ngụm, chỉ cần uống một ngụm, bệnh của bác liền khỏi hoàn toàn rồi."
Thế là Trương lão cha cười ha hả uống một hớp nhỏ.
Lão cha rất giản dị, xem chừng nước trong bình đặc biệt trân quý, cho nên không dám uống nhiều, Tần Dương cũng không có khuyên hắn, dù sao ngụm lớn hay ngụm nhỏ hiệu quả cũng như thế.
Quả nhiên, sau khi uống nước xong, Trương lão cha trong mấy chục giây ngắn ngủi, sinh lực bỗng chốc liền khôi phục, Đại Ngưu nhìn trợn mắt hốc mồm.
"Trời ạ, Tần đại ca, anh là thần tiên sao?"
Im lặng lúng túng, ít ở trước mặt lão tử đề cao đẳng cấp đám thần tiên đó đi, vừa nhắc tới đám này Tần Dương liền nổi giận trong bụng, đến bây giờ còn mất liên lạc đấy, điện thoại căn bản gọi không được.
Thế là Tần Dương đổi chủ đề, lại hàn huyên cùng Đại Ngưu một hồi.
"Đại Ngưu, lệnh bài của lão cha là đạt được như thế nào, còn có sự tình của thầy phong thuỷ là chỉ chuyện gì? Vì cái gì trưởng thôn các cậu không cho nói."
Vừa nhắc tới việc này, Đại Ngưu đầu tiên là do dự một chút, sau đó nhìn lão cha một chút, sau khi đạt được cho phép, cuối cùng nói ra.
Nguyên lai sự tình phải ngược trở về hai tháng trước.
Hai tháng trước, một người có tiền mang theo một nhóm người tiến vào thôn Thần Tiên, bởi vì người sống trên núi rất mê tín với phong thuỷ, bọn hắn lấy danh nghĩa đi xem phong thuỷ, cầm một tấm bản đồ đảo qua đảo lại trong núi, lão cha thích đi săn, trong núi đụng phải bọn hắn.
Đúng lúc trong đội ngũ phong thuỷ có một người bị rắn cắn, thế nhưng độc tính của rắn này không mạnh bằng độc tính của rắn độc trong làng, lão cha đào được thảo dược cứu người, thế nhưng thảo dược cần mật rắn làm thuốc dẫn, cho nên lão cha tìm hiểu nguồn gốc, tìm tới ổ rắn, đồng thời giết rắn lấy gan.
Sau khi lấy mật rắn, Trương lão cha lại phát hiện tấm thẻ gỗ này tại trong ổ rắn, lúc ấy cảm thấy rất hiếu kì, liền mang ở trên người.
Cái đoàn đến xem phong thuỷ kia đi vòng vòng trong núi một hồi, cuối cùng cái gì cũng không tìm được liền rời đi.
Trước khi đi, bọn hắn nói với lão trưởng thôn, không được để người trong thôn nói ra việc bọn họ từng đến đây, điều kiện là tu bổ một con đường trong thôn, còn đầu tư mở một công xưởng gia công lâm sản ở nơi này.
Đại Ngưu thuật lại đến nơi đây, Trương lão cha bổ sung một câu.
"Tần tiên sinh, chớ trách , người sống trên núi sợ nghèo, mặc dù biết đám có tiền kia không nhất định sẽ làm tròn lời hứa, nhưng cái này chung quy là một tia hi vọng, cho nên lão thôn trưởng hạ lệnh toàn thôn không được đề cập tới việc này, vì đảm bảo tia hi vọng này của mọi người."
Sau đó Trương lão cha còn nói: " Sau khi đạt được lệnh bài, bác liền phát giác được có điều không bình thường, chung quanh bác thường xuyên sẽ xuất hiện rất nhiều rắn một cách khó hiểu, rắn trong làng cũng nhiều gấp bội so với bình thường, độc tính còn vô cùng mạnh, bọn chúng tựa hồ cố ý đi theo bác, nhưng một mực chưa từng cắn ai."
"Mọi thứ cứ một mực như vậy, cho đến mấy ngày trước khi bác đi rao hàng ở trong làng, lại phát hiện rắn đi theo bác, thế là bác liền dùng gậy gỗ gẩy bọn nó ra, ai ngờ lần này, rắn tựa như như là lên cơn điên, bắt đầu cắn bác."
Nghe đến đó, Tần Dương trầm tư , dựa theo ý của Nhã nhi, Âm Sơn có thể cảm giác được sự xuất hiện của nàng, rắn tự nhiên cũng có thể cảm giác được.
Ngày đó mình mang theo Nhã nhi xuất hiện ở tiểu trấn, chỉ sợ những con rắn này đã có linh tính, cảm nhận được khí tức Nhã nhi, trong lòng nóng lòng đoạt lại lệnh bài, lúc này mới công kích Trương lão cha, cho nên tai nạn của Trương lão cha bị rắn cắn không thể nhập cùng một việc với Đỗ Tuấn.
Bí ẩn trong lòng được giải khai một chút xíu, Tần Dương càng ngày càng sáng tỏ với toàn bộ việc này, nhưng Trương lão cha lại tuôn ra một nguồn tin tức trọng đại, làm cho Tần Dương trong lòng càng thêm sáng tỏ.
Trương lão cha nói: "Tần tiên sinh, cậu không phải muốn biết lai lịch thầy phong thủy kia sao, bác mặc dù không biết bọn họ là ai, nhưng có thể cung cấp manh mối cho cậu"
Tần Dương vội vàng rửa tai lắng nghe.
Trương lão cha nói:
"Họ Đỗ tiểu tử kia có người vệ sĩ, bác nhớ trong đội ngũ phong thuỷ lần trước có hắn."
Nói đến đây lão cha cũng không nói gì nữa, Tần Dương minh bạch, sự tình còn lại cần mình phán đoán.
Sau đó Tần Dương chỉ cần lại làm hai chuyện, cơ bản liền có thể xác định đội ngũ phong thuỷ có phải Đỗ gia phái tới hay không.
"Lão cha, làm phiền bác vẽ lại lộ tuyến đội ngũ phong thuỷ lần trước đi qua cho cháu xem một chút."
Tần Dương cầm lấy một khối đá, cùng lão cha ngồi xổm ở trên mặt đất.
Rất nhanh, lão cha đã đánh dấu toàn bộ chỗ mình biết, Tần Dương vừa nhìn liền có thể xác định, tất cả những điểm này đều là điểm đánh dấu bên trên bức bản đồ cổ của lão hiệu trưởng kia, cũng là địa phương có khả năng xuất hiện cửa vào thế ngoại đào nguyên nhất.
Đương nhiên địa đồ lão hiệu trưởng không hoàn chỉnh, cứ coi như như hoàn chỉnh cũng vô dụng, không có lệnh bài, hoặc là Nhã nhi đồng ý, ai cũng không vào được.
Từ con đường đội ngũ phong thuỷ đi qua, có thể sơ bộ phán đoán, bọn hắn chính là người của Đỗ gia.
Sau đó Tần Dương dự định đi tìm lão hiệu trưởng một chút, đơi sau khi nói chuyện với lão hiệu trưởng, thì có thể khẳng định sự tình thầy phong thủy.
Tần Dương đang định rời đi, lại trông thấy Đại Ngưu kéo theo đồ vật Đỗ Tuấn đưa tới đang định ném ra bên ngoài.
"Đại Ngưu, cạu làm cái gì vậy?"
Đại Ngưu nói: "Họ Đỗ không phải người tốt, thứ này em không cần."
Tần Dương nhịn không được cười lên, vội vàng ngăn lại: "Phân biệt chút đi, người kia mặc dù xấu xa, nhưng đồ vật là đồ tốt, giữ lại bồi bổ thân thể cho cha cậu đi."
Sau đó Tần Dương lại nói với Đại Ngưu: "Cậu giúp giúp tôi làm một việc, liệt kê chi tiết đặc sản trên núi của các cậu đi, lúc nào rảnh tôi sẽ tìm người tài trợ cho thôn của cậu, giúp người trong thôn xây con đường, sau đó đầu tư một chút sản nghiệp, công xưởng, đem chở những loại lâm sản này ra ngoài bán, làm như vậy các cậu cũng có thể vượt qua quãng thời gian nghèo đói này."
Đại Ngưu đại hỉ, bỗng chốc lại quỳ xuống dưới chân Tần Dương.
Ai! Đúng là người dân sống ở trên núi, hơi một tý là
Tần Dương cũng không thích bị người quỳ lạy, đỡ Đại Ngưu dậy, hắn nói: "Họ Đỗ không đáng tin, coi như đầu tư, đoán chừng các người cũng không tìm được chỗ tốt, việc này vẫn là phải nhờ rõ , chờ tin tức của ta."
Rời đi nhà Trương lão cha, Tần Dương tìm được lão hiệu trưởng, đoàn người chỉ còn chờ một mình Tần Dương đến là có thể xuất phát.
Lần này, Tần Dương gọi lão hiệu trưởng lên trên xe của mình, sau đó nói ra sự tình đoàn người xem phong thuỷ hai tháng trước cực có khả năng là người nhà họ Đỗ, kể chi tiết cho lão hiệu trưởng nghe.
Sau đó hắn cẩn thận hỏi: "Lão hiệu trưởng, địa đồ trong tay ông là cho cho Đỗ gia nhìn lúc nào."
Đây mới là trọng điểm Tần Dương chú ý.
Nếu như là hai tháng trước lão hiệu trưởng cho Đỗ gia xem địa đồ, vậy Đỗ gia rất hiển nhiên đã âm thầm phục chế, đồng thời giả trang thầy phong thủy tới một lần, bởi vì bọn hắn tìm không thấy cái gọi là thế ngoại đào nguyên, sau khi trở về mới làm bộ đáp ứng yêu cầu của lão hiệu trưởng, gây dựng đội ngũ thám hiểm.
Nói cho cùng, bọn hắn là muốn cho lão hiệu trưởng giúp bọn hắn tìm kiếm thế ngoại đào nguyên, sau đó chiếm làm của mình.
Dụng tâm hiểm ác, người Đỗ gia quả nhiên không có một ai tốt.
Nghe xong Tần Dương phân tích, lão hiệu trưởng đã sớm tức đến trợn mắt thở phì phò.
"Ta, ta đưa cho bọn hắn xem địa đồ chính là vào khoảng thời gian hai tháng trước, đám người không có chữ tín này, đúng là khinh người quá đáng."
"Tiểu Tần, cậu nói chúng ta nên làm cái gì."
Chuyện này chỉ sợ chỉ có một mình Tần Dương minh bạch, thế ngoại đào nguyên chính là Âm Sơn, nhưng nơi này đám người lão hiệu trưởng căn bản không có khả năng tìm được, bởi vì bọn hắn vừa không quen biết Tiểu Linh tiên, vừa không có lệnh bài, chuyến này vốn là phí công dã tràng.
Nhưng dù cho như thế, lại không thể làm lợi cho Đỗ tiểu tử kia.
Tần Dương lạnh lùng nói: "Người không phạm ta ta không phạm người."