• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cha, vậy ý của của cha là..."

"Hừ, vốn muốn cưới Tôn Mẫn vào Đỗ gia thì tài sản Tôn gia sớm muộn đều là của chúng ta, thật không nghĩ đến nửa đường nhảy ra một tên Tần Dương."

"Nếu Tôn Kiến Quốc không biết điều, vậy chúng ta cũng chỉ có thể cướp lấy Tôn gia vào tay từ thị trường chứng khoán vậy."

Sau khi nói xong, Đỗ lão đại mang theo thủ hạ rời đi, Đỗ Tuấn ở lại cười âm hiểm cầm điện thoại lên, bấm một số điện thoại, phân phó nói:

"Nghe cho kỹ, đẩy nhanh tốc độ kế hoạch thu mua cổ phiếu Tôn gia, nhớ kỹ, không tiếc bất cứ giá nào, phải nhanh."

Nói xong, hắn cười càng thêm âm hiểm.

"Tôn Mẫn, tiện nhân, chờ đi , sớm muộn bắt ngươi nằm trên giường của ta , khi đó thân thể cô liền không nằm trong tay mình rồi.”

Dạ tiệc kết thúc, một mình Thích Tam Thúc cùng Tần Dương trò truyện mấy câu.

"Cháu thật thành một đôi cùng nha đầu Tôn Mẫn kia rồi?"

Tần Dương xấu hổ cười một tiếng: "Thích Tam Thúc ngay cả diệu dụng của ngọc bội cũng có thể nhìn ra, chút chuyện này cháu còn có thể giấu diếm được người sao?"

"Ai! Đáng tiếc a, Thiến nhi còn rất mông lung đối với chuyện tình cảm, không có quý trọng cháu, khiến cho ta uổng công đánh mất một người con rể tốt."

Không nghĩ tới lão gia hỏa mở miệng liền nói việc này, Tần Dương đành phải ngậm miệng không đáp.

Nhưng lão gia hỏa bỗng nhiên lại nói: "Tiểu tử thối, có rảnh đi tới thị trường đồ cổ dạo chơi, tìm cho chú ba một khối ngọc bội như thế."

Xấu hổ a! Lão gia hỏa thế mà còn nhớ thương ngọc bội, xem ra đồ vật của thần tiên, vẫn nên ít cầm ra làm quà tặng thì tốt hơn.

Sau khi tiễn Thích Tam Thúc, Tôn Mẫn rúc vào bên người cha, đứng xa xa nhìn Tần Dương đang cười.

Tôn Kiến Quốc vuốt ve ngọc bội, vui vẻ nói ra: "Tần Dương, đứa con gái điêu ngoa này coi như giao cho con."

"Vâng! Chú yên tâm đi, cháu sẽ đối tốt với cô ấy"

"Tiểu tử thúi, chỉ mỗi tốt còn không được, tranh thủ thời gian sinh cho chú một tiểu tử mập mạp, chú vẫn chờ làm ông ngoại lâu lắm rồi!"

“A!”

Không phải chứ, cha vợ thế mà ám chỉ mình làm chuyện mập mờ với con gái, chúng ta còn chưa thành hôn đâu, khiến cho Tần Dương là á khẩu không biết trả lời như thế nào!

Mặc dù hai người sớm đã ở chung, cũng quyển quyển, xoa xoa(1) vô số lần nhưng lời này nói ra từ trong miệng cha vợ, cũng quá cấp tiến đi!

(1) : Quyển quyển, xoa xoa – tròn tròn, chéo chéo: tiếng lóng bên Trung ý nói là quan hệ tình dục.

Tôn Mẫn sắc mặt ửng đỏ, dùng sức dậm chân: "Cha, người nói bậy cái gì đó!"

Sau khi tách khỏi Tôn Kiến Quốc, hai người dạo bước với trong bóng đêm.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Tần Dương thế mới biết, Tôn Mẫn quanh quẩn ăn không ngồi rồi ở Loa Thành được mấy ngày buồn chán, thế là đi tìm việc, mấy ngày nữa thì đi làm.

Tin tức này thật đúng là khiến cho Tần Dương lấy làm kinh hãi, nhà nàng giàu như thế, Mẫn nhi còn cần làm việc sao?

Nhưng Tôn Mẫn hoàn toàn chính xác phải đi làm, công ty mà nàng sắp đi làm còn không phải là công ty dưới trướng của cha vợ.

Từ miệng cô khai báo, vài ngày trước rải mấy cái hồ sơ ứng tuyển, Tìm được một vị trí quản lý ở một công ty có liên quan đến nước ngoài, Hình như có liên quan đến thiết kế hình ảnh và liên quan tới truyền thông

Nữ nhân không thể không có công việc, cái này không có quan hệ với tiền bạc.

Theo quan niệm về tiền bạc của Tôn Mẫn, cô cho là phụ nữ mà chỉ đẹp không thôi thì khác gì một bình hoa di động, không có chút giá trị nào, cho nên nàng thỉnh thoảng chọn cho mình một ít sự tình mình thích làm.

Đương nhiên, nữ nhân nhà giàu cũng có đặc quyền của mình, đó chính là hứng thì tới làm, mệt mỏi liền từ chức nghỉ ngơi.

Tôn Kiến Quốc đương nhiên sẽ không quản lý cách sống của con gái, cho nên tùy ý cho con gái đi làm, chẳng những chưa từng nói qua chuyện này, thậm chí chưa từng cung cấp trợ giúp gì cho con gái.

Biết Tôn Mẫn muốn đi, hai người mười phần trân quý thời gian trước mắt, lập tức quấn quýt cùng một chỗ.

Trở lại khách sạn, còn chưa bước vào phòng ngủ, hai người đã sít sao dính vào nhau, quần áo xộc xệch, một đường đồ đạc bừa bãi.

Vứt thứ cuối cùng xuống, Tần Dương liền chỉ còn lại một chiếc cà vạt đeo trên cổ, bị Tôn Mẫn dắt như chó con, kéo tới cửa sổ sát đất trên ghế salon.

Tần Dương hung tợn nói: "Yêu tinh, không ở nhà làm hiền thê, cả ngày chơi đùa, hôm nay ngay ở chỗ này tiếp nhận trừng phạt của ta đi !"

Yêu tinh tự nhiên có yêu tính, Tôn Mẫn lập tức yêu tính đại phát, nắm chặt cà vạt Tần Dương, âm thanh mềm nhũn, giọng dịu dàng mị tiếu.

"Đồ ngốc, còn chưa biết ai trừng phạt ai đây!"

Ba! Ghế sô pha lập tức co dãn mấy lần.

“Đùng! Cái ghế sô pha số khổ nha, Số mệnh hẳn là phải tan ra thành tửng mảnh đi!”

Hoa nở hoa tàn, xuân tới xuân đi!

Sau mấy vòng xuân sắc dập dờn, trời tối, trong phòng truyền đến âm thanh Tần Dương kêu cứu.

"Cứu mạng a! Cứu mạng a! đối đầu với yêu tinh, anh sai rồi, là anh sai rồi.”

Ba!

Mới vừa từ trên ghế sa lon thò đầu ra, Tần Dương muốn thoát đi, kết quả là cà vạt trên cổ bị kéo một cái , lại bị vô tình kéo trở về.

Ngược lại là cái thanh âm cứu mạng kia ở trong màn đêm truyền rất xa, lại cô tịch không người để ý tới.

Bỗng nhiên, trong bóng đêm truyền đến một tiếng thở dài, mông lung, như có như không.

"Ai, ông chủ Tần cũng biết chuyện nam hoan nữ ái nha!"

Tần Dương bị đè xuống ghế sa lon nhất thời ngẩn ra, lại là thanh âm Nguyệt lão, hắn lập tức chửi ầm lên ở trong lòng: "Riêng tư, ta cần riêng tư ta thật muốn chém lũ thân tiên này, một đám gia hỏa vô sỉ."

Sáng sớm!

Điện thoại rung rung, nhận được một tin nhắn, Tần Dương hững hờ mở ra, lại là Nguyệt lão gửi tới.

Nội dung tin nhắn lại là một chuỗi số hiệu, cứ cho như không có kinh nghiệm về thị trường chứng khoán, nhưng Tần Dương vẫn nhận ra, đó chính là mã chứng khoán.

“Nha! Thời điểm giúp tiểu nhi tử của chú Chu gỡ rối đển rồi.”

Tần Dương không để ý tới Tôn Mẫn ở bên cạnh mơ màng buồn ngủ, đứng lên liền bấm số điện thoại gọiTiểu Chu.

"Tần đại ca, anh cuối cùng gọi điện thoại, nhanh giúp đỡ em đi! Đó là mồ hôi và máu của em ."

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vội vàng của Tiểu Chu.

Tần Dương không nói hai lời, đem mã cổ phiếu Nguyệt lão gửi tới nói cho Tiểu Chu, rồi mới trịnh trọng căn dặn.

"Tiểu Chu, tuyệt đối đừng nói cho người thứ hai biết, một khi lấy lại vốn, lập tức rút khỏi thị trường."

Điện thoại một đầu khác Tiểu Chu đáp ứng giống như thề thốt , Tần Dương thở dài một hơi, cuối cùng lợi dụng quyền lực thần tiên làm việc tư một lần, cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy mình như chúa cứu thế.

Sau khi Tôn Mẫn ngủ say tỉnh lại, cùng Tần Dương ở Loa thành điên cuồng mua sắm, lần này Tần Dương lại lần nữa cảm nhận được sự khủng bố của phụ nữ.

Tôn Mẫn mua đồ vật không nhất định là đồ tây đắt đỏ, nhưng số lượng này thật kinh khủng, Tần Dương mệt mỏi xách bao lớn bao nhỏ đi theo phía sau, bộ dạng chật vật không thể nói nên lời!

Liên tục ở Loa thành đùa nghịch vài ngày, mua quần áo, thế mà đại đa số là chuẩn bị cho Tần Dương.

Bởi vì Tôn Mẫn thật muốn rời đi, do mối quan hệ mới của hai người mặc cho thời gian cuối cùng sắp tới, cô nàng là một người phụ nữ thời thượng, tự nhiên không thể để cho bạn trai của mình quá mức quê mùa, cho nên điên cuồng mua một đống lớn.

Trong phi trường trước khi chia tay, Tôn Mẫn lưu luyến không rời.

Trong lòng cô minh bạch, muốn trói chặt một người nam nhân, ngoại trừ quan tâm, còn cần cho anh ta không gian, cho nên mặc dù không nỡ, nhưng vẫn là dự định rời đi.

Cuối cùng thời gian soát vé đã đến, tiểu yêu tinh mắt đỏ, nhỏ giọng uy hiếp Tần Dương.

"Không cho phép tìm phụ nữ khác."

"Ừm!"

"Không cho phép bị những tiểu yêu tinh khác dụ hoặc, ngoại trừ em ai cũng không thể câu dẫn anh."

"Ừm!"

"Vậy … cũng không cho phép đi đến nơi nào nhiều phụ nữ."

"Ừm!"

Tần Dương rất hạnh phúc nhẹ gật đầu, lần nữa ừ một tiếng.

"Chán ghét, vừa nhìn liền biết anh ước gì em đi nhanh một chút."

"Cái gì vậy, anh..."

Ai! Nói gì nghe đấy, Tần Dương hoàn toàn hết ý kiến.

Cuối cùng trước lúc lên phi cơ, Tôn Mẫn dùng sức bóp hắn một chút.

"Nếu quả thật nhịn không được, cho anh hai lựa chọn, hoặc là tới tìm em, nếu không thì..."

Bạch!

Tần Dương hai mắt sáng lên, chẳng lẽ tiểu yêu tinh sẽ còn cho mình lựa chọn phương án thứ hai.

Ngay tại lúc hắn mong đợi, Tôn Mẫn âm u nói: "Nếu không anh liền nhịn."

Loảng xoảng!

Em đùa anh à, Tần Dương kém chút lảo đảo ngã xuống đất.

"Yêu tinh a, không có ai hành hạ người khác như em, nhịn thì nhịn thôi, cần phải liên tục nhấn mạnh sao?"

Sau khi thấy Tôn Mẫn được hướng dẫn lên máy bay, Tần Dương cuối cùng thở dài một hơi.

Cảm giác bị dặn dò tựa hồ rất hạnh phúc, nhưng hắn tựa hồ cảm giác được một câu cuối cùng của Tôn Mẫn không nói thật, trong mắt của nàng giống như lộ ra cái bóng Trương Thiến.

Chẳng lẽ cô ấy muốn nói với mình, thực sự nhịn không được có thể đi tìm Thiến nhi sao?

Dùng sức lắc đầu, Tần Dương mắng mình một câu ngớ ngẩn, nữ nhân đều có thể rộng lượng ở những mặt khác, duy chỉ có ở chỗ khống chế đàn ông, tuyệt đối rộng lượng không nổi.

Đem người yêu đẩy vào trong ngực tình địch, trừ khi đầu óc có vấn đề.

Sau khi đưa tiễn tiểu yêu tinh, Tần Dương trả phòng, một người thực sự không cần ở gian phòng lớn như thế, vả lại tiền lương mình ba vạn , có vẻ như cũng ở không nổi.

"Được rồi, nên làm việc."

Thân là ông chủ Khách sạn Luân Hồi, nhi nữ tình trường vài ngày, vẫn là phải làm một chút chính sự mới được.

Tần Dương tìm một bức ảnh của Đỗ Tuấn, đi thẳng vào Khách sạn Luân Hồi, nếu như người hại Dượng nhỏ thật là Đỗ Tuấn, vậy mình cần phải tranh thủ thời gian động thủ.

Không vì cái gì khác, chỉ vì khoảng thời gian tới lúc Thần tài bị Thiên Đạo trừng phạt không còn nhiều nữa rồi.

Nhìn thấy Tiêu Nhất Hổ, Tần Dương mở điện thoại, nhấp vào hình ảnh Đỗ Tuấn.

"Chính là hắn, chính là hắn hại ta, ông chủ lớn, van cậu, nhất định phải giúp tôi.”

Sau khi nhìn thấy ảnh chụp Đỗ Tuấn, Tiêu Nhất Hổ đột nhiên quỳ trên mặt đất.

Tần Dương đỡ hắn lên, một mặt tức giận nói: "Ông chủ đây làm chính là sự tình trừ gian diệt ác, ngươi yên tâm đi!"

Trấn an Tiêu Nhất Hổ, Tần Dương lại rời đi khách sạn, thẳng đến nhà cô em dâu mà đi.

Việc này vẫn là phải cùng cô em dâu thương lượng một chút, dù sao Đỗ Tuấn nảy sinh ý đồ với cô nàng, nói không chừng có thể tìm được manh mối từ trên người cô ấy.

Đi trên đường cái, Tần Dương ngoài ý muốn phát hiện, anh hai ẻo lả của nhà họ Thích chẳng biết lúc nào lại đi theo phía sau mình.

"Ha ha, thật là có chút thú vị, gia hỏa này đến cùng muốn làm cái gì?"

Luận về đánh nhau, mình có thần tiên hậu thuẫn, căn bản không sợ.

Luận về giở trò, từ sau việc với Vương Đức Thanh, Tần Dương đã trưởng thành rất nhiều ở mặt này, Khả năng chơi ám chiêu của hắn phải gọi là tăng nhanh như gió, hiển nhiên là một vị âm mưu gia, tên anh hai ẻo lả kia cũng không phải đối thủ.

Đã như vậy, gia hỏa này vì cái gì muốn đi theo mình?

Lúc đi đến dưới lầu nhà cô em dâu, Tần Dương bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Nếu như lần thứ nhất Thích thiếu theo dõi, là muốn vụng trộm đánh cho mình một trận cho hả giận, vậy thì lần thứ hai theo dõi, đừng nói là hắn đang lo mình sẽ câu dẫn em vợ Tiêu Nhất Hổ ??

Kỳ thực, đúng là bị Tần Dương đoán trúng, lần trước Thích gia nhị thiếu phát hiện Tần Dương đi ra từ nhà cô em dâu, trong lòng lập tức liền dâng lên một cỗ ghen tuông.

Trước kia hắn theo đuổi Trương Thiến, là bởi vì vi phía sau có gia tộc trưởng bối sai sử, không đi không được, nhưng hắn chân chính thích lại là cô em dâu.

Mặc dù người ta cũng không để ý, nhưng hắn lại một mực thầm mến vị em dâu hiền lương thục đức này.

Thế là Tần Dương móc ra tơ hồng Nguyệt lão, yên lặng nhìn một chút, lại không phát hiện thứ gì như tơ hồng trên chân Thích thiếu.

"Hắc hắc! Không đúng lắm nha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK