"Bà mẹ nhà nó, không phải chứ!"
Trong lúc hoảng loạn, thế mà không tiêu hủy sạch sẽ chứng cớ.
Cũng may Tần Dương nhanh trí, ha ha cười nói: "Lúc cuối cùng, để lưu lại chứng tích lịch sử, ta ôm người giữ cửa một cái, đất vàng trên mặt hắn dính vào trên mặt ta rồi
"Cái gì, ngươi nói là vệt bùn vàng này là bùn vàng ở trong thế ngoại đào nguyên!"
Vương Trân mừng rỡ, móc ra một cái túi zip, chạy thẳng tới chỗ Tần Dương.
"Đây chính là đồ vật trong không gian thứ nguyên khác đấy, quá quý hiểm, ta phải mang trở về phân tích thành phần một lần."
"Cái gì, còn muốn phân tích, đừng đùa, phân tích cái này chẳng phải là lộ hết sao "
Tần Dương nóng nảy, một bên lui về phía sau, một bên liền hô: "Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng đụng vào em, em tự làm, em tự làm là được."
Ai ngờ trong Vương Trân kích động kiên quyết tự làm.
"Tần Dương đừng động, đừng làm rơi."
Lời còn chưa dứt, phù phù một tiếng truyền tới.
Nguyên lai Tần Dương lùi lại đến bờ sông nhỏ, vừa khéo rơi xuống nước.
Chờ tiểu tử này ở trong nước giày vò nửa ngày mới bò dậy, đừng nói đất vàng trên mặt, ngay cả quần áo bẩn mấy ngày chưa giặt cũng được dọn sạch sẽ.
Đám người Vương Trân, cùng với Triệu Thiên, lão hiệu trưởng chạy tới sau lưng, cứ như vậy ngây ngốc trừng mắt nhìn Tần Dương, người người trợn mắt hốc mồm, không một ai đưa tay kéo hắn lên bờ.
Sau khi Tần Dương bò dậy từ trong nước sông, hắn bị hung hăng thoá mạ một trận, một chút đất vàng đó chính là đồ vật duy nhất bọn họ mang theo về từ thế ngoại đào nguyên a, chỉ có một chút như vậy, bây giờ đã không còn.
Sau khi tiếc nuối, bốn người rốt cuộc cất bước lên đường về.
Dọc theo đường đi, ba người vẫn còn tiếp tục lải nhải thảo luận, nhưng Tần Dương lại không dám tiếp tục tham gia vào câu chuyện, ai bảo hắn hủy diệt kỷ niệm duy nhất đây.
Đương nhiên, ba người còn có một nghi vấn, ngay cả Tần Dương cũng không giải quyết được.
Bọn họ rất nghi ngờ, người giữ cửa tại sao phải bôi đất vàng lên mặt!
Cái vấn đề này quá khó hiểu, cuối cùng vẫn là Vương Trân dùng một câu nói nhắc nhở mọi người.
"Ta đoán, bọn họ có phải hay không cũng thích đắp mặt nạ không, cũng giống như chúng ta dùng bùn biển sâu ở Châu Phi để thoa lên mặt."
Bội phục, Tần Dương phục sát đất đối với suy đoán lớn mật của Vương Trân, nữ nhân này thật sự là vô cùng đáng yêu.
"Ha ha ha, không sai, chính là mặt nạ dưỡng da, người giữ cửa hẳn là đang làm mặt nạ dưỡng da."
Lời giải thích gây sốc nha!
Cả đám bốn người trở lại địa điểm xuât phát lúc đầu, cũng chính là địa phương cùng đám người Đỗ Tuấn tách ra, đã sớm mệt đến tình trạng sức cùng lực kiệt.
Thế nhưng đúng lúc này, bốn người nhớ tới bọn họ đã có xích mích cùng Đỗ Tuấn, Đỗ Tuấn tuyệt đối không có khả năng đợi nơi này chờ bọn họ trở lại.
Cho nên bây giờ lại đối diện một vấn đề phi thường nghiêm trọng, đó chính là bọn họ đã không còn xe để đi, người ta đã sớm lái xe đi rồi.
Chẳng lẽ phải đi bộ trở về
"Ai! Ta đi không nổi, Tần Dương, cậu trở về tìm chiếc xe tới đón chị đi!"
Vương Trân đặt mông ngồi trên đất, cũng không bò dậy nổi.
Lão hiệu trưởng cũng nằm xuống, sự tình nhìn thấy thế ngoại đào nguyên làm cho hắn hưng phấn quá mức, thể lực cũng xuất nhiều hơn nhập.
Chỉ có Triệu Thiên còn có chút sức lực, nhưng hắn cũng tỏ vẻ đi không nổi, mà lúc đi xe tới đây đã mất hơn nửa ngày, giờ quay chở về không mất hai đến ba ngày là không thể nào, đánh chết cũng không muốn động.
Lúc mọi người ở đây đều tỏ vẻ cần nghỉ ngơi, Triệu Thiên lại đã phát hiện một chuyện càng phiền phức, nguyên lai lương thực đều đã hết.
Tuyệt vọng, quá tuyệt vọng.
Sức cùng lực kiệt, đội thám hiểm đến mức độ sơn cùng thủy tận, chẳng lẽ bọn họ thật muốn gặm vỏ cây, nhai rễ cỏ để duy trì sinh mạng à.
"Trời ạ, mạng của ta vì sao lại khổ như vậy a!"
Tần Dương cũng cắm đầu xuống, ngã trên đất, hắn tuyệt đối không thể nhìn những người này chết đói, bởi vậy, cuối cùng hắn còn phải nghĩ cách kiếm chút đồ ăn cho bọn họ.
Thật ra thì kiếm đồ ăn cũng rất đơn giản, trong khách sạn Luân Hồi liền có số lớn đồ ăn sẵn, đều do Tần Dương chuẩn bị chu toàn trước đó, nhưng vấn đề là chính là phải giải thích nguồn thức ăn thế nào.
Chẳng lẽ nói Đỗ Tuấn sợ bọn họ chết đói, có lòng tốt lưu lại à.
"Ai! Xem ra bịp người cũng là việc đòi hỏi kỹ thuật, thực sự không dễ dàng."
Ngay lúc Tần Dương bó tay hết cách, bỗng nhiên trên đường mòn truyền đến âm thanh của lục lạc, Tần Dương nhìn cổ tay một chút, Linh Đang Nhã nhi đưa cho mình đâu có kêu.
Thời điểm đang nghi ngờ, ở khúc quanh con đường xuất hiện một cái đầu trâu, con trâu kéo theo một cái xe ba gác, một cái xe cải tiến có thể trở năm đến bảy người, trên xe một tên tiểu tử thật thà đang ngồi.
"Trời ạ, Đại Ngưu, là Đại Ngưu."
Tần Dương nhảy cẫng lên, vui vẻ xông lên trước ôm lấy Đại Ngưu.
Nếu như hắn không xuất hiện, chính mình thật không biết nên làm gì bây giờ.
Đại Ngưu ha ha cười ngây ngô: "Tần đại ca, em đến rất đúng lúc đi!"
"Quá kịp thời, quá kịp thời, đúng rồi, cậu làm sao biết mà tới nơi này."
"Hắc hắc, em nhìn thấy họ Đỗ lái ba chiếc xe rời khỏi thôn của Thần tiên, lại không nhìn thấy anh, em nghĩ tên hư hỏng này nhất định bỏ anh lại rồi, cho nên em liền tìm một chiếc xe trâu, thuận theo vết bánh xe oto một đường tìm tới."
Ha ha ha, trời không tuyệt đường người a!
Tần Dương vui vẻ lắc người mà trèo lên, nằm ở trên xe trâu, trong lòng hô to một tiếng, thoải mái, rất thư thái.
Xe trâu lảo đảo chạy một ngày mới về đến trong thôn, đây còn là bởi vì Đại Ngưu là người miền núi, biết đường gần, nếu không dựa theo tốc độ xe trâu, thật đúng là phải đi hết một hai ngày mới có thể về đến nơi.
Lần này Tần Dương coi như là cảm nhận được hàm nghĩa câu trâu già kéo vỡ xe.
Sau khi trở lại trong thôn, ăn một bữa, Tần Dương thoải mái nằm ngủ một chút.
Trong mơ hắn đã mơ thấy Tôn Mẫn, tiểu yêu tinh kia lại câu dẫn mình, ai, trong cảm giác ngực ôm lấy mỹ nhân thật là thoải mái.
Bốn người nghỉ ngơi ba ngày ở trong thôn, thể lực lão hiệu trưởng rốt cuộc phục hồi như cũ, hắn dự định quay về, Vương Trân cùng Triệu Thiên đều muốn đi, Tần Dương lại dự định lưu lại.
Bởi vì hắn đã đáp ứng Đại Ngưu, muốn giúp những sơn dân này tìm một con đường làm giàu, cho nên muốn tiếp tục quan sát một chút sản vật rừng núi ở nơi này.
Đương nhiên, đây là lý do trên mặt nổi, ẩn dưới nó còn có chuyện khác, đó chính là mang tiểu Linh Tiên Nhã nhi đi một chuyến Âm sơn, truy tìm đồ vật mà tổ tiên các nàng bỏ lại.
Sau khi đám người lão hiệu trưởng rời đi, Tần Dương sai Đại Ngưu thu thập danh sách sản vật núi rừng mang tới cho mình xem, chuẩn bị dùng điện thoại di động gửi cho Tôn Mẫn.
Lần này hắn chuẩn bị làm một chuyện lớn, để cho Tôn gia bỏ vốn, cùng thôn nhỏ mưu đồ một cục diện hai bên cùng thắng.
"A lô! Đại Ngưu, cái thôn này tên là gì!"
Đại Ngưu một bên vận chuyển sản vật núi rừng, một bên cao giọng trả lời: " thôn Thần Tiên, bởi vì ở nơi này của bọn em từng có thần tiên xuất sơn, nên từ xưa đến nay đều gọi là thôn Thần tiên.”
"Ha ha, thôn Thần Tiên, có chút thú vị, lúc trước thực ra là có tiểu Linh tiên ở tại bên trong Âm sơn, bất quá tiểu Linh tiên cũng không phải thần tiên."
Rắc rắc! Rắc rắc!
Tần Dương cầm điện thoại di động chụp ảnh liên tiếp, đem sản vật núi rừng đều lưu lại, sau đó gửi cho Tôn Mẫn. Một thoáng sau đó, tiểu yêu tinh liền gọi lại cho hắn.”
"Dương Tử, lá gan càng lúc càng lớn nha, ở sau lưng em âm thầm hợp tác với Đỗ Gia, mấy ngày nay liền điện thoại cũng không gọi được, anh cố ý nghĩ làm em sốt ruột đến chết sao.”
Nghe thanh âm lo lắng của Tôn Mẫn, Tần Dương lúc này mới nhớ, mình lại có thể quên nói cho Tôn Mẫn một tiếng, lần này thì xong rồi, khiến cho cô ấy uổng công lo lắng lâu như vậy.
"Ha ha, thật xin lỗi, anh thật là bận rộn quên mất, anh bảo đảm, tuyệt đối sẽ không nếu có lần sau nữa."
Sau khi an ủi một phen, Tôn Mẫn lúc này mới tha Tần Dương, nhưng vẫn lần nữa nhấn mạnh không cho hợp tác với Đỗ gia, dù sao Đỗ gia hận thấu xương đối với Tần Dương, rất có thể sẽ hạ độc thủ hại hắn.
Sau đó, Tần Dương đem chuyện mình muốn trợ giúp thôn Thần Tiên nói cho Tôn Mẫn.
Nha đầu này nghe qua là chuyện trên phương diện làm ăn, thế là chỉ nói một câu, liền đẩy hắn sang cho người khác.
"Dương Tử, nói với cha em đi, nếu như đề nghị khả thi, ông ấy chắc chắn sẽ không cự tuyệt anh."
Trong lòng Tần Dương hiểu rõ, Tôn Mẫn đang sáng tạo cơ hội biểu hiện cho mình.
Nếu như kiến nghị thật sự có thể làm kiến nghị chuyển từ việc đơn thuần là giúp hộ nghèo, biến thành cục diện Tôn gia và thôn Thần Tiên cả hai bên đều có lợi, Tôn Kiến Quốc sẽ càng thêm coi trọng mình, Tôn Mẫn cũng sẽ cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Vì vậy Tần Dương lại gọi điện thoại cho Tôn Kiến Quốc.
"Chú Tôn, mấy ngày qua cháu đến thôn Thần Tiên khảo sát, phát hiện nơi này có rất nhiều đặc sản địa phương, cháu dự định mở một mối làm ăn ở nơi này, mang sản vật trong núi rừng tới thành thị để bán.”
Tần Dương nói một qua ý tưởng của mình, sau đó chỉ nghe thấy Tôn Kiến Quốc cười vui vẻ.
"Tiểu tử con nha, có phải muốn ta đầu tư hay không, muốn thì cứ việc nói thẳng, tiền của chú sau này còn không phải thành tiền của con và tiểu Mẫn sao?”
Tần Dương lập tức hết ý kiến , Tôn Kiến Quốc này hoàn toàn coi mình thành con rể, cái này cũng quá không khách khí rồi đi, làm cho mình cũng ngượng ngùng rồi.
Đương nhiên, trong lòng Tần Dương vẫn là hơi vui vẻ, nhưng hắn vẫn mời Tôn Kiến Quốc cẩn thận suy xét một chút kế hoạch của mình, nhìn một chút có chỗ sơ hở nào hay không.
Dù sao mình mời cha vợ tương lai đầu tư, đây chính là đi kiếm tiền, nếu như do mình không hiểu buôn bán, không cẩn thận thua lỗ, vậy coi như mất thể diện.
Tôn Kiến Quốc dường như rất bận rộn, sau khi im lặng một lát, ông nói dứt khoát: "Như vậy, tiểu Tần, chú phái cho cháu một chuyên gia, cháu đem kế hoạch đều nói hết cho người này, có thể kiếm tiền hay không, hắn có thể nói rõ ràng cho cháu biết, bên này chú còn có chút chuyện, cháu xem..."
Tần Dương nhất thời phản ứng lại, xem ra Tôn Kiến Quốc cũng không có hứng thú quá lớn đối với kế hoạch của mình.
Ông ấy có thể tính khí nhẫn nại nghe mình nói xong, một là bởi vì mình là con rể tương lai của Tôn gia, hơn nữa là có thiện cảm đối với chính mình.
Hai là bởi vì hắn thực sự không thiếu chút tiền này, doanh số bán hàng của sản vật núi rừng thì kiếm được bao nhiêu tiền, cái dự án kiếm chút tiền như vậy mà cũng để Tôn Kiến Quốc tính, vậy dù là thần tiên cũng sẽ bị mệt chết, cho nên dứt khoát phái một người tới cho Tần Dương, có vấn đề gì đều giải quyết với người đó.
Khoảng cách giữa Giang Thành và thôn Thần Tiên cũng không phải quá xa, ước chừng đợi ba ngày, bốn chiếc xe việt dã lái vào thôn Thần Tiên.
Một người trung niên mập mạp đeo mắt kiếng thò đầu lộ ra cửa xe, mở miệng liền hỏi nơi ở của anh bạn trẻ Tần Dương.
Rất nhanh, bọn họ dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của thôn dân, tìm được Tần Dương đang ở tạm nhà Đại Ngưu.
"Tần tiên sinh, kẻ hèn này họ Ngô, hiện đảm nhiệm trưởng phòng quản lí kế hoạch thị trường của tập đoàn Tôn thị, còn chưa thỉnh giáo quý danh của anh."
Thấy Ngô quản lý không biết mình, Tần Dương nhất thời đã minh bạch, Tôn Kiến Quốc không có nói cho hắn quan hệ của mình và Tôn Mẫn, bất quá như vậy tốt hơn, không có ai nịnh hót, cả người đều tự tại hơn nhiều
Vì vậy Tần Dương ha ha cười nói: "Tôi cũng là nhân viên chủ tịch Tôn phái ra giải quyết việc công thôi, không chức vị, chính là điều tra một lần tình huống tiêu thụ nông lâm sản thôi, đánh giá xem có thể thiết lập một dây chuyền sản xuất, tiêu thụ hay không."
"Ồ! Là như vậy à, tôi đây coi như nói thật, sau khi chúng tôi tiến vào thôn, một mực quan sát hoàn cảnh chung quanh, nói thật, cá nhân tôi cảm thấy con đường này không có lợi nhuận gì."
Vừa nghe nói Tần Dương chẳng qua là nhân viên quèn Tôn Kiến Quốc phái ra, Quản lý Ngô vốn đang khiêm tốn đứng thẳng lên, không đợi Tần Dương giới thiệu tình huống, liền phủ định hoàn toàn kế hoạch.
Tần Dương chân mày cũng nhíu lại, giọng cũng trở nên ôn hoà hơn.
"Quản lý Ngô, ngài còn chưa nhìn thấy cái gì, liền bác bỏ thành quả mấy ngày của ta."