• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như Tần Dương cùng Vương Đức Thanh có tranh chấp trước đó, ông nhất định sẽ đứng về phía Tần Dương.

Tầng đạo lý này Tần Dương trong lòng hiểu rõ, nhưng Vương Đức Thanh lại không hiểu, hơn nữa hắn sau khi mang vào giày tiểu nhân, vận xui trên người cũng càng ngày càng đậm.

Đúng lúc này, Vương Đức Thanh lấy ra một lọ thuốc viên, đúng là Thần Tiên Quả Tần Dương hao phí thời gian hai năm mới nghiên cứu chế tạo ra.

"Tôn tổng, ngài nhìn xem, đây là thuốc của chúng tôi, bệnh nhân dùng qua phản ứng đều rất tốt..."

Khi Vương Đức Thanh vội vàng giới thiệu, Tần Dương bỗng nhiên có một ý tưởng kỳ diệu.

Theo trên lý thuyết mà nói, hiệu quả Thần Tiên Quả do mình nghiên cứu phát triển hẳn là rất tốt, nhưng đó đều là trên số liệu lý thuyết coi như trải qua kiểm nghiệm lâm sàng, nếu như thật sự có vấn đề tuyệt đối không phải có thể phát hiện trong thời gian ngắn.

Cho nên hắn muốn thử dùng Thần mục quang, xem có thể phát hiện vấn đề mới hay không.

Vì thế Tần Dương lặng lẽ kích phát Thần mục chi quang, trong nháy mắt nhắm vào bên trên lọ thuốc.

Rất nhanh, một luồng tin tức phản hồi trở về.

" Dược vật không rõ, công dụng, có thể dùng cho người già đãng trí, người thực vật, kích thích vỏ đại não bệnh nhân, có tỷ lệ rất lớn trong việc hồi thần cho bệnh nhân, nhưng đồng thời gây tổn thương cho nội tạng trong thân thể không thể phục hồi, tác dụng phụ lớn hơn hiệu quả trị liệu, sản phẩm thất bại ."

Vừa nghe tin tức này, Tần Dương trong nháy mắt choáng váng, ngồi ở trên ghế nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.

mình hao phí hai năm gian khổ, cư nhiên vẫn không thể hoàn thiện.

Trong phút chốc, một loại cảm giác mất mát tràn ngập trong đầu Tần Dương, hắn bỗng nhiên cảm giác có một chút mỏi mệt, đó là bởi vì tiếc nuối mà thất vọng mang đến.

Đang lúc Tần Dương trong lòng khó chịu, bỗng nhiên một đạo linh quang tại trong đầu hiện lên, hắn lập tức tỉnh lại.

Hắc, ta thương tâm cái rắm !

Thuốc này đã không thuộc về ta, phế thì phế đi!

Đúng vậy, cái này cũng tốt, như nhân sinh trải qua một hồi bi thương, việc qua rồi thì trở thành ký ức, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.

Cho nên Tần Dương trong nháy mắt đã vượt qua, chuyện này cùng mình không quan hệ.

Nhưng, hắn nhìn ra được Tôn Kiến Quốc rất có hứng thú đối với loại thuốc này, dù sao thuốc có hiệu quả trị liệu như nayf trong nước vẫn còn thiếu, tiềm lực rất lớn.

Tôn gia đối đãi mình không tệ, tuyệt đối không thể nhìn bọn họ bị cuốn vào chuyện này.

Một khi đầu tư, ngày sau phát hiện tác dụng phụ cực lớn, loại tổn thất này là tương đối đáng sợ, cho dù là Tôn gia tài lực hùng hậu cũng sẽ đại thương nguyên khí.

Vì thế, khi Vương Đức thanh cao hứng bừng bừng giới thiệu thuốc này, Tần Dương bỗng nhiên mở miệng.

Ngón tay hắn khẽ gõ gõ mặt bàn, phát ra âm thanh đông, đông.

Người chung quanh đột nhiên nhìn về phía hắn, không biết hắn vì sao làm ra cử động thiếu lễ phép, thiếu tôn trọng như thế.

Chỉ thấy Tần Dương chậm rãi nói: "Quấy rầy một chút, ta cho rằng loại thuốc này không thể đưa vào sản xuất."

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Vương Đức Thanh đại biến, lập tức quát lớn.

“Tần Dương, cậu muốn làm gì? Tôi đang bàn chính sự, cậu không nên quấy rối bừa bãi.”

Tần Dương vẫn không để ý tới, chỉ thản nhiên nói: "Tôi cũng đang bàn chính sự.

Sau đó hắn nói với Tôn Kiến Quốc: " Chú Tôn, loại thuốc này còn có một tác dụng phụ không muốn người khác biết.

"Sau khi dùng, nó sẽ gây ra tổn thương không thể chữa chị, không thể sửa chữa đối với cơ thể con người, đặc biệt là thương tổn rất lớn đối với các cơ quan gan và lá lách, tác dụng phụ của nó vượt xa hiệu quả của thuốc, không phù hợp với các quy định liên quan trong nước và quốc tế."

Tần Dương vừa dứt lời, Vương Đức Thanh liền nhảy dựng lên, hắn đã bị Tần Dương làm cho tức giận nổi trận lôi đình, rốt cuộc không để ý tới hình tượng giáo sư nữa.

“Tần Dương, cậu, ngươi đây là vu hãm, phải trả trách nhiệm pháp lý.”

Nhưng Tôn Kiến Quốc lại không để ý tới Vương Đức Thanh chửi bậy, chỉ là hứng thú nhìn Tần Dương.

Tiểu Tần, làm sao cậu biết?”

“Tần Dương bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, giận dữ

"Bởi vì thuốc này là cháu nghiên cứu ra!"

Cái gì, là thành quả nghiên cứu của cậu.

Trong phút chốc, Tôn Kiến Quốc cùng Tôn Mẫn tựa hồ đều hiểu rõ, vấn đề của Tần Dương cùng Vương Đức Thanh xuất hiện ở bình thuốc này.

Tần Dương tức giận nói: "Mặt người dạ thú, giả nhân giả nghĩa, ngụy quân tử, lợi dụng tín nhiệm của ta để chiếm đoạt thành quả."

"Ha ha, chỉ sợ ngay cả ông trời cũng nhìn không được,sau khi ta bị đuổi đi, lại phát hiện thuốc này có tác dụng phụ phi thường đáng sợ, chỉ tiếc ta rốt cuộc không có cách nào tinh chỉnh, cũng không muốn tinh chỉnh."

Vừa nghe lời này, Vương Đức Thanh liền phát hỏa.

“Khốn nạn, mày, mày......”

Kêu nửa ngày, hắn sững sờ không nói ra lý lẽ.

Nhưng Vương Đức Thanh cáo già lại bắt được một sơ hở khác của Tần Dương.

Hắn xoay người nói với Tôn Kiến Quốc: "Lão Tôn, chúng ta tuy rằng tương giao không sâu, nhưng cũng quen biết nhiều năm, tiểu tử này là học sinh của ta, bởi vì tay chân không sạch sẽ, mới bị ta đuổi ra phòng nghiên cứu, lời của hắn, ngài tuyệt đối không thể tin."

Vương Đức Thanh vừa nói xong, lông mày liễu của Tôn Mẫn lập tức nhếch lên, thập phần không vui hỏi: "Tay chân hắn không sạch sẽ, vậy hắn trộm đồ của ngươi.

"Hắn, hắn vụng trộm tham ô công quỹ, hơn mười vạn, hơn mười vạn a, kinh phí nghiên cứu của chúng ta eo hẹp, hắn lại moi móc kiếm lời, nếu không nể tình thầy trò ngày xưa, ta đã báo cảnh sát bắt hắn."

Nghe xong lời này, miệng Tôn Mẫn nhất thời liền lộ ra vẻ khinh bỉ: "Ông xác định hắn bỏ túi riêng hơn mười vạn sao?"

“Không sai, còn có một ít ta không muốn nói.”

Vương Đức Thanh căn bản cũng không phát hiện, khi hắn vu hãm Tần Dương , sắc mặt Tôn Mẫn đã cực kỳ không vui, nếu theo tính tình ngày thường của đại tiểu thư, đã sớm đuổi bọn họ ra khỏi cửa.

Đúng lúc này, San San cũng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương.

Nữ nhân này thích nhất bỏ đá xuống giếng, lúc này nàng rất rõ ràng, nếu như không hoàn toàn dìm chết Tần Dương, muốn Tôn gia đầu tư, vậy thì quá khó khăn.

Vì thế nàng mang theo vẻ mặt đau thương, giả mù sa mưa nói: "Kỳ thật còn có một chuyện khó mở miệng, nhưng hiện tại cũng không thể không nói.”

Tôn Mẫn tức giận hỏi ngược lại: "Hắn cũng trộm tiền của cô.

San San ra vẻ đáng thương nói: "Ai! Nếu thật sự là tiền, cũng không có gì.

"Kỳ thật vài năm trước ta cùng Vương giáo sư yêu nhau, Vương giáo sư cảm thấy Tần Dương công tác vất vả, liền bảo với ta thường xuyên đưa cơm cho hắn, nhưng, nhưng hắn lại động tay động chân đối với ta, sau khi Vương giáo sư biết, lúc này mới hai tội cùng phạt, đuổi hắn ra phòng nghiên cứu đấy. Hắn ghi hận trong lòng, hôm nay mới lên tiếng vu cáo hãm hại nghiên cứu thuốc của chúng ta."

“Cái gì, ta động tay động chân với ngươi.”

Đôi mắt kinh ngạc của Tần Dương thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Ông nội cô, lão tử cho dù nghẹn chết, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với nữ nhân như ngươi.

Tần Dương trong lòng nhịn không được thở dài nói: "Nữ nhân một khi đã trở nên vô sỉ, da mặt tuyệt đối dày ngay cả đinh cũng không xuyên thủng đi!"

Nhưng hắn không giải thích, bởi vì Vương Đức Thanh còn có lời muốn nói.

“Tôn tổng, thật ra vừa vào cửa tôi đã muốn nói cho anh biết, tài xế như vậy anh tuyệt đối không thể tuyển, trộm nhà khó phòng.”

Tần Dương rốt cục cười khổ ra tiếng.

“Ha ha, chú Tôn, nháy mắt cháu liền biến thành gia tặc, ôi! Thật không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.”

Nghe nói như thế Tôn Kiến Quốc nhịn không được nở nụ cười, Tôn Mẫn cũng nở nụ cười.

Một người vừa mới cự tuyệt tiền công mười triệu, chỉ muốn làm tài xế, sẽ vì mười mấy vạn mà huỷ hoại thanh danh của mình sao?

Tần Dương xưng hô chú Tôn, cũng chọc giận Vương Đức Thanh, còn tưởng rằng tiểu tử này đang muốn lôi kéo làm quen với Tôn gia.

Để Tôn Kiến Quốc hoàn toàn tin tưởng mình, Vương Đức Thanh đã tung ra chiêu tàn nhẫn cuối cùng.

Chỉ thấy hắn hung tợn mà nói: "Tần Dương, đừng hở ra là gọi chú Tôn , ngươi bất quá là một tên tài xế, phải chú ý thân phận của mình.”

:Thân phận Tôn tổng cao quý biết bao, ba chữ Tôn thúc thúc ngươi có thể nói sao!”

Sau đó hắn nhìn về phía Tôn Kiến Quốc, nói:“Tôn tổng, điều tôi nói đều là sự thật, tài xế của tôi có thể làm chứng.”

Vì thế hắn vẫy vẫy tay, bảo hạ nhân gọi tài xế của mình vào.

Mà đúng lúc này, Tôn Mẫn rốt cục nhìn không nổi nữa, nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào vu hãm Tần Dương ở trước mặt mình.

Chỉ thấy nàng chậm rãi đi tới bên người Tần Dương, mang theo một tia ý cười vũ mị kéo cánh tay Tần Dương.

Một màn này xuất hiện, mọi người ở đây sợ ngây người , ngay cả người cha Tôn Kiến Quốc cũng rất kinh ngạc.

Ông biết con gái mình tuy sinh ra trong một gia đình giàu sang, nhưng cũng không phải là một người tùy tiện, cô con gái này rất chân thành đối với tình cảm, nếu không, không có chuyện dưới sự phản đối của gia đình lúc trước, gả cho một thợ sửa xe.

Nếu như bây giờ cô nắm lấy cánh tay của một người đàn ông, vậy chính là ý thích phát ra từ nội tâm.

Vì thế Tôn Kiến Quốc chỉ hiểu ý mỉm cười, cũng không nói lời nào.

Lúc này tài xế đi đến, còn không đợi hắn nói chuyện, Tôn Mẫn chỉ vào tiện nhân San San hỏi lại Tần Dương.

"Tần Dương, anh thật sự từng động tay động chân với cô ta?"

“Cô chủ cảm thấy thế nào?”

Tần Dương hỏi ngược lại.

Tôn Mẫn mỉm cười, dựa sát vào người tần dương , sau đó nói: "Ha ha, nếu quả thật như vậy, vậy ánh mắt của cậu thật đúng là kém, lần sau đổi người tốt một chút đi."

Mẹ nó, người ở đây nhao nhao im lặng, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Tôn Mẫn che chở cho Tần Dương, hơn nữa đưa ra một lời tuyên chiến với nữ nhân vu cáo Tần Dương.

Nàng đang dùng việc thân cận cùng Tần Dương nói cho mọi người, người đàn ông này tuyệt đối có lựa chọn tốt hơn, đó chính là nàng Tôn Mẫn.

San San sao có thể so với Tôn Mẫn ?

Đại gia a, ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, không cùng đẳng cấp !

Tần Dương rất vô tội cười cười, sau đó giải thích một câu.

“Cô ta từng là bạn học của tôi, nhưng tôi không nghĩ cô ta thích lão già.”

Phốc xuy!

Những người hầu Tôn gia xung quanh bàn cơm nhịn không được nở nụ cười, lão già đương nhiên là chỉ Vương Đức Thanh, không nghĩ tới Tần Dương đâm chọc người, mắng chửi người cũng không mang theo một chữ thô tục.

Tôn Mẫn rốt cục nghiêm túc, trong ngữ điệu mang theo khẳng định, cùng ý tứ không thể kháng cự

"Các ngươi nhớ kỹ, Tần Dương không chỉ là tài xế, anh ấy còn là bạn trai của tôi, nếu như tôi nghe được ai nói xấu anh ấy, chính địch của Tôn gia. Ta sẽ xé nát miệng của kẻ đó."

Cái gì, người đàn ông của Tôn Mẫn là Tần Dương!

Lời này vừa nói ra, như một quả bom hạng nặng !

San San nằm mơ cũng không nghĩ tới, nam nhân bị mình bán đứng, thế mà đi tới Giang Thành một cái, đã thành bạn trai mỹ nữ nhà giàu.

Đáng tiếc nàng cũng không biết, cái này là vì Tôn Mẫn muốn theo đuổi Tần Dương, hơn nữa còn bị cự tuyệt, nếu như biết, trời mới biết nàng có thể trực tiếp điên mất hay không .

Khi người bên ngoài rung động, Tần Dương cũng kêu khổ trong lòng.

Yêu tinh a, ngươi không thể, không thể như vậy, ta lúc nào là người của cô, trong sạch của ta, trời ạ, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tâm tư này của hắn, ngay cả thánh nhân cũng phải im lặng, một tên đàn ông, ngươi muốn cái rắm trong sạch.

Sau đó, Tôn Kiến Quốc cũng lên tiếng.

“Đúng rồi, giáo sư Vương, có một chuyện tôi quên nói cho ông biết.”

"Tần Dương vừa mới cự tuyệt mười triệu thù lao của ta, đó là ta cam tâm tình nguyện cho hắn, ta nghĩ, mười mấy vạn hắn hẳn là sẽ không để vào mắt."

Bốp!

Con số mười triệu giống như một cái bạt tai, hung hăng đánh vào mặt Vương Đức Thanh.

Hắn cả đời này cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, không nghĩ tới Tần Dương lại cự tuyệt.

Vương Đức Thanh Vô lực xụi lơ tại chỗ, đệ tử ngày xưa, bị chính mình lừa gạt, Tần Dương lúc này lại đã đứng trên cao, hắn chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, xem ra hai chữ Tôn gia này đã trở thành đôi cánh mạnh mẽ của Tần Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK