Khá lắm, bốn chữ “không ốm mà rên” này hình dung vừa đúng tình hình của Thích Tam thúc.
Hạ bút thành văn, một câu gọn gàng, lưu loát, liền con mẹ nó dấu chấm câu cũng không chấm một cái. Chỉ tiếc một điều là Tần Dương không quá biết dùng bút lông, thế là viết ra cái kiểu chữ thậtq quá khó coi này.
Sau khi bị Tần Dương vạch trần, ngay đêm đó Thích Tam Thúc liền đứng lên khỏi xe lăn, còn triệu tập hội nghị gia tộc, từ trên xuống dưới nhà họ Thích vô cùng rung động.
Ngày thứ hai, nhà họ Thích dùng khí thế sấm rền gió cuốn tiến hành rất nhiều điều chỉnh lớn, cũng tiến hành rất nhiều hành động vượt quá tưởng tượng của người khác. Một dải Giang Nam ngay sau đó nhấc lên một cuộc khủng hoảng tài chính, mà thế lực dẫn đầu cuộc khủng hoảng này chính là nhà họ Thích.
Ở trong bão tố, một số tập đoàn thế lực âm thầm đối nghịch với Thích gia bị tan rã, nhiều người trong nhà nhân lúc chú ba bị bệnh cố gắng biển thủ, nhấm nuốt tài sản nhà họ Thích cũng biến mất một đám lớn.
Một tuần sau, thời sự đưa tin một vài sự kiến lớn trong giới tài chính, nhà họ Thích xông pha đi đầu, chiếm lấy tiêu đề.
Khi phóng viên phỏng vấn chu ba, hỏi ông ấy vì sao có thể nhanh chóng bình phục từ trong trọng bệnh, ông ta chẳng qua chỉ cười không đáp.
Sau đó có người âm thầm biết được, một vị thần y bí ẩn trong buổi đêm đi vào nhà họ Thích, chỉ trong sớm tối liền chữa hết bệnh dữ của hắn.
Chuyện này bị truyền thông truyền bá sôi sùng sục, thậm chí có người liệt kê rất nhiều bậc thầy thuốc Trung y ẩn thế , đoán rằng là bọn họ giúp Thích Tam Thúc chữa hết bệnh.
Đối với chuyện này, Thích gia luôn không trả lời thẳng, giữ bí mật tuyệt đối với việc chữa bệnh này.
Cơn lốc tin tức này vẫn có xu hướng tiếp tục, Tần Dương tin tưởng, chú ba giả bộ bệnh ba năm, có thể nói là mười năm mài một kiếm, chờ chính là thời khắc này, ông ấy nhất định có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Những đối thủ kia vẫn cho là hắn bệnh nặng, trong hoàn cảnh không có sự chuẩn bị, đề phòng nào, tuyệt đối không ngăn được thế tiến công như sóng thần của nhà họ Thích, uy danh Thích gia Giang Nam sẽ đại chấn a.
Quay trở về đêm hôm đó, sau khi rời đi Thích gia, Tần Dương cũng không trở về Giang Thành.
Hắn tìm một căn phòng nghỉ giá rẻ ở nông thôn ở tạm, gọi lại cho Tôn Mẫn một cuộc, báo một tiếng bình an.
Bắt đầu từ lúc đó, mình là tài xế của Tôn Mẫn, cũng là người đàn ông của cô ấy rồi, báo cáo bình an chẳng qua chỉ để cho nữ nhân của mình an lòng mà thôi.
Ở chốn thôn quê tâm tình rất thoải mái, Tần Dương không có việc gì lại giúp đồng hương chăn thả dê, nhổ cỏ trong đất, thời gian còn lại thì thả mình trên con dốc, nằm phơi nắng.
Trong lúc đó, Nguyệt Lão nhiều lần gọi điện thoại tới, Tần Dương cũng không tiếp, thật vất vả mới được rảnh rỗi một hồi, thế nào cũng phải thả lỏng bản thân một chút mới được.
Hàng xóm trong thôn đều cho rằng hắn là người thành phố tới trải nghiệm cuộc sống, dần dần bọn họ cũng thoải mái sinh hoạt với nhau.
"Ơ! Chú Chu, hôm nay lại vào thành phố bán thức ăn à."
Nếu không bận việc gì, Tần Dương thích ngồi dưới gốc cây đầu thôn đánh cờ, uống chút trà, dần dần cũng làm quen với chú Chu cũng có thói quen tương tự.
Xa xa nhìn thấy hắn trở lại, Tần Dương gân giọng liền lên tiếng chào.
Nhưng hôm nay chú Chu có chút khác với ngày thường, thời điểm nhìn thấy Tần Dương, thậm chí ngay cả một tiếng đáp lại cũng không có, vội vã đi thẳng một đường, vượt qua hắn.
Chú Chu rời đi không bao lâu, một vị bác gái trong thôn cũng tới đến dưới tàng cây khâu đế giày.
Một bên làm công việc, một bên còn tán dóc với Tần Dương.
Tần Dương hỏi: "Bác gái, lão Chu hôm nay làm sao thế, không bán được đồ ăn à, gương mặt nhìn có khác gì quả cà không."
Vừa nhắc tới lão Chu, bác gái nhất thời liền thở dài.
"Ai! Hài tử số khổ!"
"Ồ! Đây là thế nào, cháu hỏi chuyện của chú Chu mà, thím than thở cái gì !"
Bác gái nói: "Tiểu Tần, cháu không biết, chú Chu chiều hôm qua vừa vào thành, hắn có một người con trai làm công trong thành phố, mấy năm qua, làm mệt gần chết, thật vất vả mới kiếm được một khoản tiền, đúng lúc mấu chốt sửa phòng tân hôn, cưới cô con dâu cho nó, kết quả cuối cùng mất hết vì giá cổ phiếu.”
"Thị trường chứng khoán!"
Vừa nhắc tới chuyện này, Tần Dương cũng nhớ tới chuyện Thần Tài bị Thiên Đạo xử phạt kia, giống như cũng là vấn đề do giá cổ phiếu gây ra.
Xem ra chính mình thật đúng là có số vất vả, muốn ẩn cư sống thanh thản một chút cũng không được, chuyện hư hỏng như giá cổ phiếu kia vậy mà cũng một đường đuổi theo sau mông mình mà đến.
Vì vậy Tần Dương móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Nguyệt Lão, đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm lo lắng của Nguyệt Lão.
"Ôi, ông chủ Tần của ta! Làm sao cậu không nghe điện thoại vậy!"
Tần Dương cười nói: "Ta không phải chủ động gọi cho ông sao, ông cũng biết, ta là người phàm, không giống thần tiên các ông, nếu làm ta mệt chết, không biết Thiên Đạo có thể trừng phạt các ông không đây"
"Ha ha, cái này, cái này ta cũng không biết a!"
Nguyệt Lão không thể làm gì, cười khổ, sau đó Tần Dương hỏi: "Đem tên dượng nhỏ gì đó đến đi, tôi chờ ở khách sạn Luân Hồi đấy."
"Quản lý Tần, không phải là dượng nhỏ, là Tiêu Nhất Hổ." (1)
(1): Tiểu di phu – dượng nhỏ - phiên âm: Xiǎo yífū, còn Tiêu Nhất Hổ phiên âm là Xiāo yī hǔ – đọc gần giống nhau.
Rắc rắc!
Tần Dương cúp điện thoại, quay người lại liền lách vào khách sạn Luân Hồi.
Ngay sau khi đến khách sạn, trên cầu Nại Hà nổi lên từng cơn âm phong, Hoàng Tuyền nhấp nhô, sau đó đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Nguyệt Lão, mang theo một cái quỷ hồn bộ dáng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, xuất hiện.
Tần Dương cười nói: "Đến đây đi, vào trong khách sạn rồi nói."
"Ha ha, ông chủ, ngài không gõ trống Chiêu Hồn, ta cũng không vào được a! Lần trước vẫn là trao quyền sư mẫu của ngài được trao quyền có thể gõ trống, ta mới có thể tự do ra vào."
"Ồ! Xem trí nhớ của ta này, hình như là có việc này thật, vậy ngài trước hết chờ một chút, ta đi gõ trống."
Nói xong Tần Dương liền chạy đến trước trống Chiêu Hồn, lần thứ hai gõ trống Chiêu Hồn.
Đùng đùng đùng!
Theo ba tiếng trống tiếng vang lên, nước sông Hoàng Tuyền nhất thời lăn tăn, Nguyệt Lão trên cầu Nại Hà vội vàng đi vào bên trong phạm vi khách sạn Luân Hồi.
"Ông chủ, đây chính là Tiêu Nhất Hổ, hồn ta liền giao cho ngài, tâm nguyện của hắn ngài cũng biết, chuyện còn lại, ngài sớm làm đi, thời gian còn dư lại của Thần Tài không nhiều lắm."
Tần Dương không đếm xỉa tới hỏi: "Còn bao lâu."
"Một tháng, nếu như trong vòng một tháng không xử lý xong chuyện này, vậy hắn sẽ bị phạt, xin cậu thương xót cho hắn chút đi, gấp rút giúp hắn sớm kết lại chuyện này đi."
Tần Dương vỗ đùi nói: "Được rồi! Nói cho Thần Tài, ta sẽ mau chóng giải quyết, nhưng lão Chu ở Chu gia thôn có một đứa con trai, nghe nói là thất bát trên thị trường chứng khoán, đây chính là người đàng hoàng, cực khổ cả đời, ngài nói cho Thần Tài nhờ ông ấy nghĩ một số biện pháp, có đường tắt nào giúp hắn kiếm lại tiền từ thị trường chứng khoán đi."
"Hắn lỗ rất nhiều tiền sao? "
Nguyệt Lão cả ngày đàm đạo cùng Thần Tài ở chung một chỗ, dường như cũng biết một chút đối với nghiệp vụ của Thần Tài, mở miệng liền hỏi một ít chi tiết thay Thần Tài.
"Không biết, nhưng tiền gửi ngân hàng của một người nhà quê muốn cưới vợ, có thể có bao nhiêu "
"Ha ha, chỉ cần không phải quá nhiều, vậy thì dễ nói, chuyện này ta thay Thần Tài đáp ứng với cậu."
"Đến lúc đó ta hỏi Thần Tài một chút, cổ phiếu nào sắp lên giá, sau đó nhắn cho cậu một cái tin nhắn là được."
"Nhưng là có một số việc phải nhớ kỹ, chỉ có thể nói cho một mình hắn mua, hơn nữa sau khi thu hồi vốn nhất định phải rút lui khỏi thị trường, nếu như có người thứ hai biết, hoặc là hắn quá tham lam, coi như ta đây cũng không gánh vác nổi đâu."
Lời nói xong Nguyệt Lão liền đi, sau khi lão đầu này đi, Tần Dương còn bán tín bán nghi lẩm bẩm: "Ông nội nó, thần tiên thật đúng là có thể khống chế thị trường chứng khoán, quá tà môn!"
Tiễn chân Nguyệt Lão, cái tên kêu Tiêu Nhất Hổ hồn một mực rất cung kính đứng ở một bên, thở cũng không dám thở mạnh một cái.
Đương nhiên, hắn là hồn, cũng không thể thờ ra không khí, chỉ bất quá, cái tên này một mực đang nghĩ, người được gọi là ông chủ Tần này rốt cuộc là người nào, tại sao ngay cả thần tiên cũng phải cầu cạnh người này.
Tần Dương vỗ bàn khách sạn hét hét lên một tiếng: "Dượng nhỏ, qua tới ngồi nói chuyện."
"Vâng, quản lý!"
Tiêu Nhất Hổ vội vàng, nhẹ nhàng đi qua, rất cung kính ngối ở phía đối diện Tần Dương.
"Dượng nhỏ, nghe nói ngươi có hai cái yêu cầu."
"Ha ha, quản lý, không sai, tôi thật ra muốn gặp lại thấy em dâu, còn nữa chính là lấy lại tiền còn thiếu của tôi, chuyển thành tiền trợ cấp đưa cho cô ấy, làm được như vậy thì tâm nguyện của tôi coi như hoàn thành rồi."
"Vậy thì nói cho ta nghe một chút tình huống trong nhà anh đi, còn có chuyện đã xảy ra."
Vì vậy Tiêu Nhất Hổ ngồi ở trong khách sạn, kể lại sự tình một lần từ đầu đến cuối, trong cả sự kiện, hắn liên tục nhắc đi nhắc lại về một người đàn ông, nghe thì cảm giác đây là một người đàn ông khá nữ tính.
Theo hắn nhớ lại, mình chơi chứng khoán là do tên đàn ông âm nhu này dụ dỗ, nói là nhất định sẽ kiếm lời.
Nhưng cho đến sau khi chết, dựa vào sự nhạy bén đối với chuyện lúc sinh thời, hắn mới phát hiện tên đàn ông âm nhu này có ý đồ với em dâu của hắn, chuyện đầu tư chứng khoán này căn bản là một cái bẫy, dù Thần Tài không phạm sai lầm, hắn vẫn sẽ chịu thiệt hại.
Nhưng phiền toái duy nhất là, hắn không biết tên âm nhu nam tử này tên gọi là gì, chỉ biết mọi người đều gọi hắn là "Bỉnh ca" .
Sau khi nghe xong, Tần Dương yêu cầu địa chỉ của em dâu hắn, sau đó đi ra khỏi Luân Hồi khách sạn.
Chuyện này làm cho hắn có chút hồ đồ, Tiêu Nhất Hổ nói có người hãm hại hắn, cho dù là Thần Tài không tính sai vụ thị trường chứng khoán này, khả năng cao là hắn vẫn sẽ chịu thất bại.
Nhưng Thần Tài bên kia lại nói, toàn bộ sự việc là sai lầm do lúc làm việc gây nên, bề ngoài dường như có chút mâu thuẫn.
Rốt cuộc là quyết định của Thần Tài là chủ đạo, hay là âm mưu thế gian chiếm chủ đạo, chuyện rắc rối lần này đúng là rối não.
Ngồi ở trong sân nông gia, Tần Dương lần nữa gọi đến số điện thoại của Nguyệt Lão, nói ra nghi vấn của mình.
Ai ngờ Nguyệt Lão dửng dưng giải thích nói: "Ông chủ Tần, có đôi lời ngài hẳn là biết, người đang làm, trời đang nhìn."
"Ồ! Quá cao thâm, làm phiền ngài nói hiểu một chút."
Lần này, Tần Dương là thật tâm khiêm tốn thỉnh giáo.
"Được!
Là như vầy, Tiêu Nhất Hổ nói không sai, dù cho Thần Tài không phạm sai lầm, hắn cũng có khả năng lớn là thất bại, khoản tiền mà Thần Tài tính toán nhất định sẽ do Tiêu Nhất Hổ kiếm, nhưng nếu là âm mưu của người khác gài bẫy khiến hắn thất bại, đó chính là vi phạm Thiên Đạo, người làm chuyện xấu sẽ xui xẻo, mà Tiêu Nhất Hổ mặc dù mất tiền, nhưng sẽ nhanh chóng được hồi báo theo cách khác đầy đủ cả vốn lẫn lãi, dĩ nhiên loại hồi báo này liền không nhất định là tiền, khả năng lớn có thể là cảm tình, hoặc là cái gì khác."
"Những những người hại đời hắn kia, chẳng những làm rối loạn an bài của Thiên Đạo mà còn làm tăng gánh nặng công việc của thần tiên chúng ta, quả thật là chính là nhân thần công phẫn, đó là sẽ tạo báo ứng. Chúng ta sẽ dùng hình phạt đương nhiên không vượt qua phạm vi Thiên Đạo cho phép, nhưng tuyệt đối là nặng nhất giáo huấn bọn họ."
Nói tới chỗ này, Nguyệt Lão cười đắc ý nói: "Đây chính là giải nghĩa câu người đang làm, trời đang nhìn. Ông chủ Tần, ngài hiểu chưa "
"Bà mẹ nó, ông đây là lạm dụng tư hình mà!"
Tần Dương bị lời nói của Nguyệt Lão làm hoàn toàn rung động, nguyên lai đám rùa già thần tiên này chính là hành hạ phàm nhân như vậy.
Nghe xong lời nói của Tần Dương, Nguyệt Lão cũng không tức giận, cười ha hả nói: " Chưa nói tới lạm dụng tư hình, dùng câu: công đạo tự ở lòng người, để hình dung vẫn là hợp lý nhất."
Tút!
Điện thoại cúp.
Tần Dương chạy thẳng tới chỗ nhà chú Chu, đến cánh cửa, xa xa chỉ nghe thấy âm thanh than thở trong phòng lão Chu.
"Ơ! Chú Chu, ngài không có việc gì than thở làm gì!"
Lão Chú tức giận trừng mắt một cái Tần Dương, nói: "Tiểu Tần, cậu muốn trêu chọc ta lúc này, đừng trách ông đây trở mặt."
Tần Dương cười nói: "Ha ha, cháu bảo đảm chú lật không được mặt, bởi vì cháu mang đến cho chú một cái tin tốt."
"Cái gì, tin tức tốt, cậu lại định trêu chọc ta à!"
Lão Chu nghi ngờ, tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán đều thua lỗ đến như vậy, còn có thể có tin tức tốt gì đây!