• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổ bà nó, là Thiên Đạo, nhất định là Thiên Đạo đang giở trò quỷ, tuyệt đối là nó làm cho Tôn Mẫn mơ giấc mộng này.

Tần Dương bắt đầu cảm giác thần kinh mình có chút suy nhược rồi, tiếp tục như vậy mà nói, chính mình sẽ không còn là chủ nhân của Luân Hồi khách sạn, mà là giám đốc bệnh viện thần kinh Luân Hồi mất.

Lên dây cót tinh thần, trấn an Tôn Mẫn một hồi, tiểu yêu tinh rốt cuộc thỏa mãn cúp điện thoại, mà bên này Tần Dương, lập tức lắc mình tiến vào khách sạn Luân Hồi.

Vừa đi vào khách sạn, trước mắt nhất thời hiện lên một khung cảnh hoan hỉ, Tần Dương hoàn toàn bối rối.

Trời đất..., lại là phòng tân hôn, tiểu Linh tiên thế mà đem cái phòng của bản thân nàng trong khách sạn biến thành phòng tân hôn rồi, còn trang trí thành bộ dáng phòng tân hôn.

Nến đỏ cổ xưa, chữ Hỷ cắt thủ công, còn có chăn lớn màu đỏ, mũ phượng tân nương.

Hết thảy mọi thứ vô cùng ấm áp, Tần Dương không biết nha đầu này làm như thế nào mà hoàn thành được, nhưng nàng thân là thánh nữ tiểu Linh tiên, chắc hẳn cũng có chút thủ đoạn, đối với chuyện trang trí này Tần Dương cũng không giật mình, giật mình là Tần Dương nhìn ra, quyết tâm muốn gả của Nhã nhi đối với mình là vô cùng cứng rắn.

Lần này coi như là lãnh giáo được rồi, ngay cả khách sạn Luân Hồi đều bị biến thành phòng tân hôn, nếu như mình dám nói không lập gia đình với nàng, Tần Dương không nghi ngờ chút nào, cô nàng này nhất định sẽ tự sát, hoặc là trước tiên xẹt xẹt mình vài cái rồi tự sát.

Mẹ nó, dù sao để cho mình không có kết quả tốt là được.

"Lão gia, ngươi rốt cuộc trở lại, Nhã nhi hầu hạ lão gia nghỉ ngơi."

Bỗng nhiên, một cái tay ôn nhu vươn ra, không nói thêm lời nào giúp Tần Dương cởi áo nới dây lưng, sau đó còn bưng nước ấm tới.

Nhã nhi đưa ra tay nhỏ trơn mềm, giúp Tần Dương cởi ra tất chân đã lâu chưa giặt rửa, sau đó nàng, tiểu linh vậy mà trực tiếp dùng tay để rửa chân cho Tần Dương.

Trời ạ! Quá hiền huệ, Tần Dương đột nhiên ngây dại, là một người hiện đại, hưởng thụ giống như thổ hào như thế, liền nằm mộng cũng không dám nghĩ tới!

Tiểu yêu tinh Tôn Mẫn mặc dù tốt, nhưng tuyệt đối không phải là người tuân theo phép tắc xưa cũ, càng không biết giúp mình rửa chân, nếu như thấy chân mình dơ bẩn, nhiều nhất một cước đem toàn bộ người đá vào phòng tắm là tốt lắm rồi.

Ai, nữ hài hiện tại, chắc cũng không có ai ôn nhủ tỉ mỉ như Nhã nhi hiện tại như vậy, nàng chẳng những nhẹ nhàng giúp mình rửa chân, còn xoa bóp huyệt vị.

Nhìn thấy Nhã nhi một thân hồng trang, vào giờ phút này, Tần Dương đã hơi hơi rung động.

Hắn đưa tay ra, vuốt nhẹ lên cằm nhỏ mịn màng, đôi mắt xanh lam của Nhã nhi sâu thẳm như biển khơi khẽ rung rinh, không nhịn được, Tần Dương liền khom người muốn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn.

Ngay lúc Tần Dương muốn hôn hôn Nhã nhi, bỗng nhiên trong đầu thoáng qua tiếng khóc thương tâm của Tôn Mẫn.

"Dương Tử, em gặp ác mộng, ác mộng, anh không còn yêu em nữa, trong giấc mộng đó có anh có người khác còn gọi người đó là tiểu yêu tinh, …”

"Không, đó là của xưng hô của em, anh không thể gọi người khác như vậy”

Két!

Tần Dương đột nhiên thanh tỉnh, dùng sức lắc đầu, tức giận nói: "Nhã nhi, cô, cô mới vừa rồi thi triển mị thuật với ta.”

Nhã nhi ôn nhu như cũ, trong đôi mắt mang theo phong tình vạn chủng.

"Đúng vậy, lão gia, tiểu Linh tiên chúng ta lúc chăm sóc nam nhân của mình, nhất định sẽ thi triển toàn bộ thủ đoạn, để cho bọn họ tận hứng, nếu như nếu không thể làm được điểm này, đối với chúng ta mà nói là rất mất mặt."

Nhã nhi mang theo vẻ lo âu giải thích, nàng không hiểu, Tần Dương vốn là đã dần dần vào cảnh vong tình, mắt thấy muốn cùng mình cá nước chi hoan, cộng phó vu sơn, nhưng hắn tại sao bỗng nhiên rút lui.

Tần Dương vội vàng nhâc chân trong chậu ra, sau đó đè Nhã nhi trên ghế, giúp nàng cởi giày, lộ ra chân nhỏ tinh xảo.

"Tiếp thu, ngươi mới vừa rồi giúp ta rửa chân, hiện tại ta giúp ngươi rửa, hai ta ai cũng không nợ ai."

Bạch!

Nhã nhi sắc mặt trắng bệch, vội vàng đem chân nhỏ rút khỏi chậu nước, tránh khỏi tay của Tần Dương.

"Lão gia, ngươi làm cái này là vì sao, chẳng lẽ Nhã nhi làm việc có chỗ nào khiến lão gia không hài lòng?”

Ở trong mắt Tần Dương, thánh nữ có nhiệm vụ cấp bậc công chúa, ở trên quyền lực hẳn là hắn còn cao hơn công chúa, nếu không cũng không thể kêu là thánh nữ, Nhã nhi càng tốt với mình, bản thân mình lại càng áy náy!

Hắn do dự một chút, rốt cục vẫn phải quyết định nói rõ ràng cùng với nha đầu này.

"Nhã nhi, cô có biết tại sao Thiên Đạo muốn ám chỉ cô gả cho ta không "

Nhã nhi xấu hổ gật đầu nói: "Biết, bởi vì thiếp từ nhỏ đã có một chút năng lực cảm giác, dự đoán thiên uy, đã sớm cảm giác được lão Thiên sẽ an bài cho ta một vị như ý lang quân, hẳn chính là lão gia rồi."

"Không, không phải như vậy, ta nói là cấp độ nguyên nhân càng sâu xa hơn, hy vọng sau khi ta nói ra, cô không nên nháo tự sát."

Nhã nhi trầm tư, miệng nhỏ sau đó khẽ đáp ứng nói: "Được, lão gia ngươi nói, chỉ cần không đuổi Nhã nhi đi là được."

Tần Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Thật ra thì ta đã có một nữ nhân làm quyến thuộc, nhưng bởi vì rình coi tiên mộ, Thiên Đạo phải trừng phạt ta, các thần tiên tính ra, kiếp nạn mà thiên đạo trừng phạt chính là tình kiếp, mà cô chính là ta phải người ứng kiếp "

"Lão gia, người liền muốn nói cái này với thiếp sao "

"Thiếp đã sớm biết rồi, ở Tiểu linh tiên tộc suy tính mà nói, chuyện này rất đơn giản, ngài không thích nàng, thích ta là được, bàn về thực lực, bản thân ta là thánh nữ tiểu Linh tiên tộc mạnh hơn nhiều so với người gọi là Tôn Mẫn đó, bàn về dung mạo cũng không thua gì nàng, tương lai, khả năng trợ giúp của thiếp với chuyện của lão gia chắc hẳn cũng lớn hơn nàng nhiều lắm."

"Cái gì, ý của cô là nói ta không để ý sống chết của cô ấy, cứ tiếp tục ở bên cô là được.”

Nhã nhi gật đầu một cái, nói: " Tiểu Linh tiên tộc chúng ta chính là như vậy, chỉ cần có người nam nhân mình thích, liền không sợ tranh cướp với người khác, theo đuổi tình cảm chân thành, chẳng lẽ không đúng sao."

Vô ngôn, Tần Dương hoàn toàn hết ý kiến, khó trách mâu thuẫn quốc tế, mâu thuẫn dân tộc không thể giải quyết, chỉ riêng giải quyết cái tín ngưỡng này, cái dân phong này cũng đã là việc khó hàng đầu.

Tiểu Linh tiên đi theo con đường liều lĩnh đấu tranh, giành về hạnh phúc, mà Tôn Mẫn lại...

Thôi bỏ đi, nàng phỏng chừng không có cái tín ngưỡng gì, ít nhất nàng không biết bên người mình đã nhiều ra một vị tiểu Linh tiên.

Tần Dương cười khổ, nói: "Thế giới của chúng ta cùng Tiểu Linh giới của cô không giống nhau, ít nhất ta không giống nhau, ta cảm thấy yêu một người, liền không thể tùy tiện vứt bỏ. Ngày ấy, vấn đề cô hỏi ta, ta thật ra đã trả lời ngược rồi, không nghĩ tới cô cũng rất thích câu trả lời như vậy, thật là … thật xin lỗi."

"Hì hì, ai nói em thích trả lời như vậy, em đã sớm biết lời kia là lừa gạt, nhưng ngài càng nói như thế càng cho thấy ngài không dễ dàng để nữ nhân khác tuỳ tiện làm cho mê muội, cho nên ta mới quyết định gả cho ngài."

Két!

Nghe xong lời này, Tần Dương hoàn toàn ngu, trong lòng không ngừng gào thét bi thương.

Cái gì gọi là khéo quá hoá vụng, cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được, mình con mẹ nhà nó chính là làm bậy kiểu mẫu, còn là kiểu mẫu trong kiểu mẫu.

Cuối cùng, Tần Dương thận trọng hỏi: "Nếu như ta đáp ứng làm việc cho tiểu Linh tiên tộc, có phải cô có thể ra đi hay không, yên tâm, ta nói chuyện nhất định giữ lời."

Bạch!

Sắc mặt của Nhã nhi lần nữa trắng bệch vô cùng, nàng yên lặng giơ tay lên, vẻ mặt thâm tình trở nên lạnh như băng.

"Nguyên lai lão gia vẫn không muốn muốn ta, vậy cũng tốt, ta rời đi là được."

Thời điểm nói ra hai chữ “rời đi”, cô nàng lần nữa móc ra dao găm.

Vừa nhìn thấy chủy thủ kia, Tần Dương lúc này lại kinh hãi, nhảy dựng lên xuất thủ đoạt lấy

"Được rồi, ta hiểu rồi, mẹ, ta không đuổi cô đi."

"Nhưng thế giới của chúng ta cũng giảng giải thứ tự trước sau, Tôn Mẫn quen biết ta trước so với cô, cho nên ta sẽ không vứt bỏ cô ấy, mà cô cũng không cần luôn nghĩ đến hầu hạ ta, cô hẳn nên nghĩ như thế này, ta ngày hôm nay có thể vứt bỏ Tôn Mẫn, về sau khi chán ngán khi ở cùng với cô, có phải cũng sẽ bởi vì người khác mà vứt bỏ cô thì sao, đúng hay không."

Nhã nhi hơi sửng sờ, chỗ hiểu chỗ không gật đầu nói: "Lão gia nói thật giống như rất có đạo lý, vậy ta sau này sẽ không bức ngài nữa, nhưng ngài phải thừa nhận ta là thê tử của ngài, là nữ nhân của ngài."

Mẹ nó..., đây là cái chó gì vậy!

Tần Dương thật sợ nha đầu này vừa quay người lại tự sát, mình vừa tiếp nhận hai khách hàng, thế mà đều là tự sát, hắn thật sự không muốn tự tay tạo ra một khách hàng như thế nữa, cho nên đành phải hàm hồ gật đầu một cái.

"Được rồi, cứ như vậy đi!"

"Vậy thì lão gia ngồi xuống, để cho Nhã nhi giúp người rửa chân, lại hầu hạ người đi ngủ."

"Không phải đâu, còn muốn tiếp tục sao."

Tần Dương nhất thời không lời chống đỡ.

Thời điểm Nhã nhi lần nữa ngồi xổm người xuống giúp hắn rửa chân, Tần Dương cầm lấy thanh chủy thủ kia vuốt vuốt chốc lát, liền thu vào không gian Luân Hồi lệnh của chính mình.

"Nhã nhi, chủy thủ này ta thu trước, tránh cho cô không có việc gì làm bậy."

"Hì hì! Lão gia thích thì lấy đi đi, loại vật này, ta còn nhiều mà "

Ầm!

Sét đánh ngang tai, chỉ bất quá cái luồng sét này là đánh vào trong lòng Tần Dương, lời nói của Nhã nhi luôn là khiến hắn hãi hùng nửa chết nửa sống.

"Ai, thôi cứ để như vậy đi, chỉ cần mình không đuổi nàng đi, chắc hẳn nhất thời nửa khắc cũng không xảy ra chuyện."

Rửa chân xong, Nhã nhi hầu hạ Tần Dương lên giường, đến sau khi Tần Dương nằm xuống, nàng vậy mà cũng nằm xuống bên cạnh.

Mặc dù hai người trung quy trung củ, coi như trên người nàng có mấy sợi kim ti giống như y phục đi biển…

Ai! Quá trí mạng, vật kia giống như băng nhũ ngoài lạnh trong lại nóng rực, khiến cho người ta có thể song trọng cảm thụ khoái hoạt cùng đau khổ.

Cũng may nha đầu này nói chuyện coi như cân nhắc, không tiếp tục cám dỗ Tần Dương, chẳng qua là nhẹ nhàng tựa vào đầu vai của hắn, rất nhanh liền phát ra tiếng thở đều đều, rất bình tĩnh, cũng rất hạnh phúc, hiển nhiên là bộ dáng của cô vợ nhỏ bên chồng.

Kết quả là, Tần Dương nằm sát một vị tiểu Linh tiên tuyệt sắc, tại sự kích thích mạnh mẽ của hoocmon sinh dục, vượt qua một đêm khó chịu đựng.

Nếu như không phải là Thiên Đạo trừng phạt đặt ở trước mặt, Tần Dương bảo đảm tối nay mình tuyệt đối không nhịn được.

Lại nói lúc trời sáng, Nhã nhi tỉnh lại, mở mắt to nhìn Tần Dương, người lại nhẹ nhàng rúc vào bên người vô cùng nhu thuận.

"Hắc! Cô, cô đây là làm cái gì."

Tần Dương cảnh giác, nàng chẳng lẽ lại muốn thi triển tuyệt chiêu đặc biệt gì đó của tiểu Linh tiên đối với lão gia mang tính đặc thù nào đó à.

Nhã nhi xấu hổ mà nói: "Em, em sợ ta nhuyễn giáp quá cứng rắn, lão gia không thoải mái."

Nghe nói như vậy, Tần Dương nội tâm bỗng nhiên dâng lên từng tầng cảm động.

Gia gia, thật sự là tiểu Linh tiên a, cái lời nói này sao dụ dỗ người ta phạm tội như vậy đây, so với Tôn Mẫn cũng không kém bao nhiêu.

Mình đã có một cái tiểu yêu tinh rồi, hiện tại mẹ nó nghich đảo rồi, lại tới thêm một vị tiểu Linh tiên, thời gian này không có cách nào yên ổn trôi qua rồi.

Tần Dương vỗ nhè nhẹ cái mông Nhã nhi một cái, cười mắng: "Không sao, sau này mặc như vậyngủ đi!"

Lời này Quỷ mới tin, trời cũng biết, hắn là sợ chính mình không nhịn được, phạm vào sai lầm không thể vãn hồi, có mấy món y phục tơ kim loại lạnh như băng, luôn có thể tăng thêm chút tác dụng hạ nhiệt đi.

Nhã nhi quả thực khéo tay, mấy ngày không thấy, trên đất trống khách sạn ở bên ngoài, được nàng trồng thêm rất nhiều cây cối, hoa cỏ, cây ăn quả.

Khoa trương nhất là, những thứ kia cây ăn quả lại có thể kết quả.

Lúc này mới bao nhiêu ngày á..., lại có thể liền đã kết quả rồi, Tần Dương tò mò hái xuống một loại quả, cắn một cái, nước trái cây nhất thời chảy vào trong họng

"Ồ! Rất ngọt, Nhã nhi, đây là quả gì "

Nhã nhi đắc ý nói: "Đây là tất cả đều là Thánh Nữ quả đặc hữu của Tiểu Linh giới, trong thiên hạ, chỉ có tiểu Linh tiên thánh nữ mới có thể bồi dưỡng, hình thái khác nhau, mùi vị bất đồng, chỉ có người đàn ông của em mới có thể ăn được nha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK