• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ôi trời ơi!" Thế nên mới có câu nói: ong vàng độc nhất kim châm, cũng không rắn rết bằng tâm đàn bà. Qua chuyện này, Tần Dương âm thầm hạ quyết tâm, sau này dù bị đánh chết thì mình cũng tuyệt đối không thể đắc tội với nữ nhân a! Cũng coi như Vương Đức Thanh xui xẻo tám đời, đúng là đáng kiếp, không nghĩ tới trong chỗ u minh lại còn có nơi như Khách sạn Luân Hồi, hơn nữa bây giờ còn là do Tần Dương quản lý, lão già kia muốn không chết cũng khó nha.

Sau đó Tần Dương tìm một gian phòng ở bên trong khách sạn Luân Hồi, sắp xếp cho sư mẫu đâu vào đấy rồi mới rời đi.

Tâm nguyện của sư mẫu cũng là nhiệm vụ lần thứ nhất của hắn sau khi trở thành chủ nhân khách sạn, không nhanh chóng hoàn thành trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.

Cũng may sư mẫu đã là quỷ, cũng không cần chăm sóc đặc biệt gì đó, ăn cái gì, uống cái gì cũng không cần quan tâm, thực ra lại bớt đi ít việc.

Lúc đi ra ngoài, Tần Dương còn cố ý hỏi một câu: "Ha ha, sư mẫu, sư mẫu nếu có thể gặp được Hà Tiên Cô, có thể bảo tiên cô ban cho con một ít pháp bảo tiên gia được không, hiện tại việc con làm đều là đại sự, không có một chút đồ vật phòng thân, lão nhân gia ngài chắc cũng không yên tâm nổi!" Đây vốn là một câu nói đùa, ai ngờ sư mẫu vậy mà lại tưởng thật, rất hào phóng mà đồng ý.

"Tiểu Tần, việc này cứ để cho ta làm, lần sau gặp được Nguyệt Lão liền nhờ hắn nói cho tỷ tỷ của ta biết." Tần Dương nhất thời hết ý kiến, xem ra thế giới của thần tiên cũng chẳng khác gì thế giới của mình, có người quen mới dễ làm việc.

Lúc này, Tần Dương nhẹ nhàng chạm vào nhẫn luân hồi, khiến nó biến thành lệnh bài luân hồi, ý nghĩ hơi động một cái, đã nhìn thấy lại là một trận hư không chấn động trước mắt, trong nháy mắt đã trở về trong phòng nhỏ của mình.

Tần Dương vô cùng hưng phấn lập tức cầm ví tiền trên bàn lên, chuyện thứ nhất nghĩ đến là tìm cảnh sát mỹ nữ Trương Thiến, chỉ cần trả ví xong, ngay lập tức sẽ nghĩ biện pháp thu thập tên nguỵ quân tử họ Vương kia.

Về phía San San - loại đàn bà ai cũng có thể làm chồng này, Tần Dương thật đúng là không để nàng vào trong lòng, nếu như tìm nàng tính sổ, vậy chính là làm nhục nhân cách của mình, cho nên nàng bị Tần Dương vô tình bỏ qua.

Sau khi ra cửa, Tần Dương lấy ra biên lai trong ví tiền Trương Thiến, số điện thoại ghi trên đó, sau đó gọi tới.

Tút … tút … tút … Liên tục vang lên năm, sáu lần, mới có người nghe điện thoại, bên trong truyền tới âm thanh vui vẻ của Trương Thiến.

"Tôi là Trương Thiến, xin hỏi … " Làm cảnh sát nên nhịp độ, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, một câu nói nhảm cũng không có, Tần Dương vội vàng báo cáo tên của mình.

"Tôi là Tần Dương, chính là người tên Tần Dương tối hôm qua bị cô một chiêu đánh ngã, sáng nay dậy còn bị cô đánh giá là đối thủ yếu nhất." Phụt, xuỳ! Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khanh khách như chuông bạc, hình như bị lời nói của Tần Dương chọc cười.

Sau đó chỉ nghe thấy Trương Thiến ha ha nói: "Ví tiền của ta đang ở trong tay của ngươi đi!" "Ồ! Không hổ là làm cảnh sát, đầu óc rất nhanh nhạy." Sau khi hai người hàn huyên mấy câu, Trương Thiến nói bản thân đang ở hiện trường một vụ tai nạn giao thông làm nhiệm vụ, sau đó để lại một cái địa chỉ, làm phiền Tần Dương đưa ví qua đó giúp nàng.

Cúp điện thoại, Tần Dương không nhịn được thở dài một cái.

"Ai! Đây chính là mị lực của mỹ nữ đi, cũng không để ý đối phương có đồng ý hay không, liền trực tiếp ra lệnh biến mình thành chân chạy rồi ." Vì vậy Tần Dương đón một chiếc taxi, nhanh chóng đến khu vực ngã tư phía Tây đường Đông Sơn, xa xa đã nhìn thấy bóng người Trương Thiến đang bận bịu chạy qua lại hiện trường vụ tai nạn.

Thấy Tần Dương trình diện, Trương Thiến phía xa ra hiệu cho hắn nghỉ ngơi ở bên cạnh trước, đợi mình làm xong việc thì tới.

Tần Dương cũng không sốt ruột, nhìn thấy xa xa có một cây đại thụ, liền ngồi xổm dưới tàng cây, bật lửa, hút thuốc.

Hắn rất ít khi hút thuốc, nhưng sau khi trải qua sự việc của Vương Đức Thanh, cũng coi như nghĩ thoáng hơn, cảm giác sống tiêu sái một chút rất tốt.

Đang khi tận hưởng cảm giác hút thuốc, bỗng nhiên Tần Dương lại nhìn thấy cách gốc cây không xa có một cô gái đang khóc, nhìn dáng vẻ đoán chừng cũng là một vị tiêu hồn mỹ nữ.

Mỹ nữ đang khóc, là đàn ông thì nên chủ động đi đến hỏi thăm, tuy nhiên đám cảnh sát giao thông xử lý hiện trường kia liên tục đi ngang qua người nàng, ngay cả mắt cũng không thèm liếc qua một cái.

"Con mẹ nó, không có nhân tính, cảnh sát thì ngon sao, cảnh sát thì có thể không cần để ý mỹ nữ ngồi khóc à " Tần Dương dập tắt tàn thuốc, tùy tiện đi tới, hắn là loại người không chịu được con gái rơi nước mắt, hơn nữa còn là mỹ nữ rơi nước mắt.

Sau khi hắn đi tới trước mặt, hỏi nhỏ: "Mỹ nữ, cô làm sao vậy, có phải người tử vong trong vụ tai nạn là người nhà của cô?" Vốn là Tần Dương có ý tốt quan tâm một chút, ai ngờ mỹ nữ kia quay đầu lại, ngước khuôn mặt tái nhợt liếc hắn một cái, vậy mà không để ý khóc lợi hại gấp đôi.

"Hắc! Không đếm xỉa tới ta." Thái độ lần này thật sự chọc cho tính bướng bỉnh của Tần Dương cũng phát tiết.

"Ngay cả chuyện phiền phức của thần tiên cũng tới tay ông đây, còn không giải quyết được một mối tâm sự của nữ nhân." "Nói đi! Nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc thế nào." Nói rồi, Tần Dương giống như quen thân, ngồi xuống cạnh cô gái.

Hỏi cả buổi trời, cuối cùng cô gái cũng ngẩng đầu lên, mang theo thanh âm thê lương lạnh lẽo nói: "Ta, ta, ô ô, hức, hức..." "Khóc cái đầu ngươi a!" Tần Dương nhất thời không biết nói gì, nha đầu khờ này trừ việc khóc ra, hình như gì cũng không biết.

"Ta nói này mỹ nữ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" "Cứ coi bị xâm hại, dù gì cũng phải nói một câu chứ " Sau khi nghe Tần Dương khuyên lần nữa, nữ hài mang theo tiếng khóc nức nở lần nữa ngẩng đầu lên.

"Ô ô..." "Ta, ta, ta chết, ta đã chết." Két! Thời điểm ba chữ: ta đã chết lọt vào tai Tần Dương, hắn lúc này mới phát hiện: vẻ trắng bệch trên mặt nữ hài tuyệt không phải tô son điểm phấn có thể trang điểm thành ra như vậy, đó là một loại trắng nhợt nhạt như da người chết, khiến người sợ hãi và lạnh lẽo Nhất thời một luồng hơi lạnh từ cuối xương sống sống chạy thẳng lên đại não, bốc lên đỉnh đầu, giữa trời nắng chang chang, hắn lại có thể run run cả người.

Sau đó, Tần Dương đã nhìn thấy, xa xa cảnh sát vừa đúng lúc cưa mở cánh cửa xe con bị vỡ nát từ trong xe mang một cô gái ra, nhân viên cấp cứu vội vàng xông tới, bận bịu cấp cứu.

Tần Dương một cái nghiêng mắt nhìn qua đi, nhìn là thật sự rõ ràng, cái đó được mang ra mà tới nữ hài, lại có thể cùng bên người vị này dáng dấp giống nhau như đúc.

"Con bà nó đại gia ngươi, có quỷ a!" Tần Dương lảo đảo một cái ngồi trên đất, sợ đến mức tam hồn không gặp được thất phách, đời này chỉ sợ cũng không có khi nào chật vật như vậy.

Tuy nhiên, làm cho người kỳ quái chính là tên nữ quỷ đó mặc dù cũng có chút sợ hãi, lại có thể hóa thành một cổ khói xanh trôi dạt đến sau gốc cây đại thụ.

Tần Dương vẫn chưa tỉnh táo, ngây người tại chỗ cả buổi trời, cái mông vẫn ngồi ở trên đất, nhiều lần muốn bò dậy, vậy mà không còn khí lực đứng dậy.

Không nghĩ tới ban ngày cũng có thể nhìn gặp quỷ, cái này cũng thật khó tin.

Thần Mục Chi Quang, nhất định là Thần Mục Chi Quang giúp cho mình có thể nhìn thấy nữ quỷ.

Tần Dương rõ ràng nhớ đến lời giới thiệu, Thần Mục Chi Quang tục xưng Thiên Nhãn, có thể nhìn gặp quỷ hồn, phân biệt thần vật...

Đương nhiên, sư mẫu Hà Ngọc Chi cũng là quỷ hồn, nhưng mà lúc đó là ở bên trong khách sạn Luân Hồi, Tần Dương căn bản là không coi sư mẫu là quỷ để nhìn.

Nhìn lấy cấp cứu người hớt ha, hớt hải. Tần Dương không nhịn được hùng hùng , hổ hổ nói: "Còn cấp cứu cái rắm, hồn cũng bị mất, chẳng lẽ muốn cứu ra một tên người thực vật " Nói lấy hắn lấy hết dũng khí, đi tới sau đại thụ, đối với nữ quỷ vừa mới được hình thành: "Đừng sợ, ta có Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy ngươi, nói xem, nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với ngươi, nhìn xem xe này cũng đã bị nát thành cái hộp méo rồi, quá không cẩn thận đi." Ô ô...

Cái kia nữ quỷ lại khóc, trên khuôn mặt xinh đẹp lại thêm chút ít tái nhợt.

Lần này Tần Dương có chuẩn bị tâm lý, đợi đến lúc nàng khóc coi như không sai biệt lắm, mới hỏi: "Còn có cái gì tâm nguyện sao ta có thể giúp ngươi." Cô gái kia nhất thời dừng khóc, chăm chú nhìn một cái vào Tần Dương.

"Đại ca, ngươi phải giúp ta , đây không phải tai nạn xe cô gì, ta là bị giết." Lời vừa nói ra, Tần Dương nhất thời lại là một trận rợn cả tóc gáy.

"Cái gì, án mạng." "Ông nội ngươi, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, ra ngoài không coi ngày sao, chuyện lạ gì cũng để cho ta đụng phải." Sau đó, Tần Dương nghe nữ quỷ kể một lần chuyện chính mình trải qua.

Nguyên lai, nàng họ Tôn, tên đầy đủ là Tôn Mẫn, là khuê nữ của phú hộ ở Giang Thành, trong nhà rất có uy vọng ở Giang Thành.

Chồng nàng vồn là làm thợ sửa xe, được Tôn gia giúp đỡ, sau đó thành lập một cái công ty cũng coi như có tiếng.

Nhưng là không nghĩ tới, sau khi cưới chưa được nửa năm, chồng nàng nuôi bồ nhí ở bên ngoài, lại còn bị Tôn Mẫn vô tình phát hiện .

Tôn Mẫn là một người đối vô cùng nghiêm túc với chuyện tình cảm, không cầu lão công có tiền đồ, chẳng qua là một lòng nghĩ hai người có thể đi đên đầu bạc răng long.

Chồng phản bội khiến cho nàng u uất khó giải, trong cơn tức giận đuổi hắn ra khỏi nhà, sau đó còn náo ly dị.

Lần này thì tốt rồi, đang trong quá trình nháo ly dị, lão công rốt cuộc nhận ra nếu rời khỏi Tôn gia, hắn ngay cả rắm cũng không phải, coi như trở về làm nghề sửa xe cũng không ai dám thuê.

Vì vậy hắn bắt đầu cầu khẩn Tôn Mẫn tha thứ, hơn nữa thề thề không lại phản bội.

Không thể không nói, tâm của phụ nữ như đậu hũ, Tôn Mẫn không nhịn được cầu khẩn, rốt cục vẫn phải tha thứ cho đối phương.

Vốn tưởng rằng sự tình đã qua, tối ngày hôm qua, lão công vô cùng thân thiết giúp nàng bảo dưỡng xe, vậy mà không nghĩ tới hôm nay sau khi ra cửa, tốc độ vừa mới tăng lên, chân phanh liền không nhạy rồi.

Sau khi chết, thông qua sự nhạy cảm của quỷ hồn với chyện trong quá khứ, Tôn Mẫn mới hiểu được, nguyên lai mình lại bị xú nam nhân mưu sát. Hơn nữa tên đàn ông đáng xấu hổ này đã lặng lẽ mua bảo hiểm kếch xù đứng tên nàng.

Nghe xong chuyện đã xảy ra, Tần Dương tức giận mắng to: "Con mẹ nó, thằng cặn bã! Tại sao khắp nơi đều là loại cặn bã này." Mắng xong sau, Tần Dương lần nữa điều động Thần Mục Chi Quang cẩn thận nhìn hồn phách Tôn Mẫn một chút.

Không nghĩ tới vừa liếc một cái, thật đúng là nhìn thấy hy vọng rồi.

Chức năng giám bảo của Thần Mục Chi Quang phát huy tác dụng thần kỳ, vậy mà có thể coi hồn phách Tôn Mẫn là bảo vật phân tích một phen.

Một luồng tin tức truyền vào đầu Tần Dương.

"Sinh hồn, rời đi thân thể không tới nửa giờ, dương khí ngưng tụ không tan, là tuổi thọ bản thể chưa hết, lại chết trong sự việc bất ngờ đặc thù, nếu như dùng Thần Mục Chi Quang bao phủ thân thể, lại lấy luân hồi làm sức mạnh kích thích huyết mạch, có thể khiến cho người chết hoàn dương." "Cái gì, còn có thể cứu " Tần Dương trong nháy mắt liền từ dưới đất bật dậy kêu lên.

"Nhanh, nhanh, Tôn Mẫn, ngươi còn có thể cứu." Nói lấy, hắn trong nháy mắt kéo hồn phách Tôn Mẫn, xông về xe cấp cứu.

Nhưng vào lúc này, xe cấp cứu trên lại truyền đến âm thanh bác sĩ thở dài.

"Ai! Thời gian tử vong, mười một giờ mười ba phút trưa, không cần đưa tới phòng cấp cứu bệnh viện nữa, đưa thẳng đến nhà tang lễ thôi!" Sau khi bác sĩ tuyên bố tử vong, Tần Dương nhanh chóng vọt tới.

"Tránh ra, tránh ra, người chết còn có thể cứu." Nhất thời, mấy cảnh sát liền ngăn cản Tần Dương.

"Làm gì, không nhìn một chút chỗ này là ở đâu, cũng dám kêu la om sòm." Tần Dương kích động kêu, "Để ta đi qua, ta có biện pháp cứu người chết." Một đặc cảnh tức giận đẩy Tần Dương một cái.

"Bị điên rồi, ngươi cũng biết người đã chết, bác sĩ cũng đã tuyên bố, làm sao cứu, ta thấy ngươi chính là cố ý làm loạn." Đang lúc này, Trương Thiến nghe tiếng ồn ào đi tới, nhìn một cái, là Tần Dương đang nháo chuyện, vội vàng tiến lên hỏi thăm.

"Tần Dương, ngươi làm gì, nơi này chính là hiện trường vụ án, không thể làm ẩu." Chỉ thấy Tần Dương thở hỗn hển nói lấy.

"Ta, ta không có gây chuyện, nhanh để cho ta đi qua, người chết kia còn có thể cứu sống."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK