• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chú ba, con đã điều tra qua cái tên này, từng nghiên cứu qua về điều chế dược phẩm, nhưng cũng không phải là bác sĩ, để cho hắn khám bệnh cho người, con, con không yên tâm."

"Hừ! Chính ta cũng không sợ, con sợ cái gì, chẳng lẽ nhất định phải cưa đứt chân của ta con mới hài lòng."

Thích Tam Thúc rốt cuộc phát hỏa, lời đã nói vô cùng rõ ràng, Thích Thiếu Đông muốn cưa chân của hắn, hẳn là có mục đích.

Thấy chú ba đã nói toạc ra rồi, Thích Thiếu Đông rốt cuộc không dám tiếp tục nói gì nữa, yên lặng lui ra.

Tần Dương tiến lên, trong tay âm thầm nắm đồng hồ vàng, trước khi tới hắn đã dùng điện thoại di động gọi điện thoại cho Nguyệt Lão, thần tiên ở Luân hồi giới đã chuẩn bị thỏa đáng.

Có thể nói là mọi việc đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.

"Ta đây giúp chú ba nhìn một chút."

"Từ đã, trước tiên nói một chút về yêu cầu của cậu."

Thích Tam Thúc chuyển đề tài, lời nói trở nên cứng rắn.

"Yêu cầu? "

"Yêu cầu gì "

"Tiểu Tần, cậu biết, nhà họ Thích là đại tộc, tuyệt đối không thể để cho Thiến nhi làm vợ bé cho cậu, càng không cho phép cậu đồng thời lấy hai người phụ nữ."

"Cho nên không cần biết cậu có thể trị hết bệnh của ta hay không, thù lao này đều phải nói rõ trước, nếu như cậu muốn dựa vào việc chữa bệnh, đưa ra yêu cầu cưỡng ép Thiến Nhi làm vợ nhỏ, ta đây ngay lập tức sẽ giết cậu."

Lời còn chưa dứt, một cổ sát khí liền phong tỏa Tần Dương, sát khí là lão bộc phát ra.

Lão bộc này không nói nhiều, nhưng phối hợp với Thích Tam thúc hết sức ăn ý, bất kể chú ba nói cái gì, ông ta đều thời khắc chuẩn bị, cho nên khi chú ba vừa mới đề cập đến giết Tần Dương, sát cơ của hắn ngay lập tức phong tỏa Tần Dương.

Lão giả rất sắc bén, đây là một sát thủ giết người không chớp mắt, nhưng Tần Dương không có có sợ hãi, hắn bỏ qua uy hiếp từ lão quản gia.

"Được, vậy cháu đây liền nói một chút yêu cầu."

"Cháu thật tâm thích Thiến nhi, cho nên chưa từng nghĩ đến chuyện cưỡng bức cô ấy làm việc gì, chuyện giúp chú chữa bệnh này là cháu thiếu cô ấy một món nợ nhân tình.”

"Ngoài ra, quyền phổ bộ mỹ nhân túy bộ này là tuyệt học của Hà tiên cô trong Túy bát tiên, thích hợp nữ hài tu luyện, đây là bản sao cháu đã chép xuống, chú giao cho cô ấy đi, có lẽ sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa."

Sau khi nói xong Tần Dương đem bộ pháp đã sao chép hoàn hảo để xuống tay của chú ba.

Chú ba lật một chút, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bản thân hắn là cao thủ, liếc mắt có thể phân biệt quyển quyền phổ này là thật hay giả.

Cổ quyền pháp, đối với bất kỳ một gia tộc cường đại nào mà nói đều là trân phẩm hiếm có, có tiền cũng không mua được.

Mặc dù bây giờ thịnh hành súng đạn, dựa vào nắm đấm giết người đã không thấy nhiều, nhưng nếu như có thể tu luyện cổ quyền pháp đến cực hạn, bản chất mà nói cũng không kém súng đạn, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.

Mỗi một đại gia tộc đều sẽ đem hết toàn lực che giấu cổ quyền pháp, chỉ tiếc loại vật này thật sự là không thấy nhiều, cổ quyền phổ cao cấp giống như mỹ nhân túy bộ, càng là bảo vật vô giá.

Nhưng Tần Dương lại đưa cho Thiến nhi, ngay cả Thích Tam Thúc cũng cảm thấy rung động.

"Nói như vậy, cậu không cần tiền công."

"Không, cháu làm việc nhất định phải có tiền công."

Đùa à, quy tắc của ông chủ Tần chính là có thể không làm, nhưng đã làm thì tuyệt không miễn phí, đối với thần tiên còn như vậy, huống chi là người phàm.

Nhưng Tần Dương lại nói: "Lần này là cháu nợ cô ấy, cháu tới trả nợ, chú ba cứ yên tâm đi."

Sau khi đưa ra đáp án âm vang hữu lực, Tần Dương đi thẳng đến nắm lấy tay chú ba, không để người trong phòng phản ứng lại, hắn đã mở ra đồng hồ vàng, lần này liên tục hao phí năm cơ hội tạm ngưng thời gian rồi.

Két!

Trong nháy mắt, thời gian ngừng lại, cùng lúc đó hắn không khí bên người bắt đầu biến hóa thành sương mù.

Sau đó, một bóng người già nua từ trong sương mù đi ra, mặc dù chưa từng thấy, nhưng Tần Dương biết, đó chính là thần y Biển Thước.

Biển Thước vừa bước ra, liền hướng về phía Tần Dương nói một câu: "Ông chủ Tần, ngài nợ ta một món nợ ân tình."

Mẹ nó!

Tần Dương lập tức lảo đảo một cái !

Bà nội nó, chỉ có mười giây thôi, lão già Biển Thước này nói câu đầu tiên thế mà không hỏi bệnh tình, mà là nói mình nợ hắn một món nợ nhân tình.

Món nợ này có phải tính sai rồi hay không hả, thiếu nợ cũng là Thần Tài nợ ông mới đúng chứ, người mời vị Biển thần y trước mặt này tới xem bệnh tình cũng là Thần Tài mà!

Tần Dương không có trả lời, lão đầu vậy mà lại đứng bất động, dường như đang chờ Tần Dương đồng ý thiếu mình một món nợ nhân tình.

Trong phút chốc, thời gian đã vượt qua ba giây, Tần Dương nóng nảy.

"Mẹ nhà ông, lão tử nhận thua, chẳng phải là một món nợ nhân tình thôi à, thiếu nợ, thiếu nợ, mau xem bệnh."

Lúc thấy Tần Dương vội vã thúc giục, lão đầu được xưng là Biển Thước chỉ thoáng liếc nhìn chú ba, sau đó vung tay lên, không khí chung quanh trong nháy mắt ngưng tụ, diễn hóa thành một tờ đơn thuốc, bay tới trong tay Tần Dương.

Sau khi làm xong hết thảy mọi thứ, ông ta lại tự mình lại trở về trong sương mù, biến mất vô ảnh vô tung.

Mười giây, một giây không nhiều, một giây không ít.

Trong nháy mắt Biển Thước biến mất, tách một tiếng, đồng hồ vàng hơi nhúc nhích một chút, thời gian lại khôi phục bình thường.

Tần Dương đứng tại chỗ không động, hắn sớm đã giấu cái tờ đơn thuốc kia vào trong ngực.

Nếu như không thu về mà nói, dưới sự giám thị của cặp mắt sắc bén ở nơi này, trong tay mình tự dưng nhiều hơn một trang giấy, há không phải không cách nào giải thích à.

Chuyện còn lại, cũng chỉ là làm dáng rồi.

Vì vậy, Tần Dương một hồi gõ chân chú ba một cái, một hồi lại bắt mạch cho chú ba, lát sau lại sờ trán người ta một cái.

Ai! Mọi người chỉ cảm thấy trong nháy mắt không biết nói gì.

Người ta là chân bị thương, cũng không phải là lên cơn sốt, cảm lạnh, ngươi mò lên trán làm cái chó gì!

Quả nhiên, người lão bộc kia người bắt đầu không hài lòng, hắn chính là cái lão giang hồ, liếc mắt liền nhìn ra Tần Dương căn bản là không biết y thuật.

Nhưng người thứ nhất không kìm được chính là danh y đến từ châu Âu, bác sĩ Pasteur.

Hắn đi về phía trước hai bước, mang theo thắc mắc, dùng Hán ngữ mang âm hưởng châu Âu nói: "Vị Tần tiên sinh này, ta có một biết hiểu biết về Trung y của các ngài, phương pháp ngài bắt mạch hình như không đúng lắm!"

"Ông biết cái gì! Công phu do lão tổ tông lưu lại này nếu bị ngoại nhân hiểu rõ, ta còn có cái gì để nói sao."

Pasteur là người của Thích Thiếu Đông, Tần Dương tự nhiên không có thái độ tốt với hắn, cũng không để ý cái gọi là lễ nghi quốc tế, dù sao mình cũng chỉ là người bình thường, mắng thì mắng thôi.

"Tần tiên sinh, cậu, cậu quá thô lỗ, Trung y chú trọng..."

Ai! Người ngoại quốc này a, ánh mắt đúng là có vấn đề, chẳng lẽ hắn không nhìn ra, mình căn bản không quan tâm đến hắn à.

Vì vậy, Tần Dương không để ý Pasteur lải nhải nữa, cụp hai tai lại, làm dáng giả vờ giả vịt một hồi.

Một lát sau, hắn hướng về phía lão bộc đưa tay, nói: "Bút, giấy!"

Lão bộc vội vàng chỉ chỉ thư phòng, "Ở bên trong, đã chuẩn bị xong."

Tần Dương nhanh chân đi về phía thư phòng, vừa đi vừa nói: "Ta đến thư phòng viết đơn thuốc, nhớ kỹ, không để ai quấy rầy, ta cần phải nghiên cứu đơn thuốc."

"Cậu, cậu định dùng Trung y chữa trị cho chú ba."

Thích Thiếu Đông kinh ngạc nhìn Tần Dương.

"Làm sao, chẳng lẽ nhất định phải dùng phương pháp của khoa ngoại Tây y, chặt cho chú ba hai đao, biến thành người què ngươi mới hài lòng."

Vừa nghĩ tới sau khi sự tình kết thúc sẽ phải rời khỏi, có thể cả đời này không được nhìn thấy Thiến Nhi nữa, trong lòng Tần Dương nhất thời nổi lên từng cơn khó chịu.

Thích Thiếu Đông vào lúc này tiếp lời mình, quả thật là chính là không có chuyện gì, tự rước lấy bực a!

Sau khi bị Tần Dương chế giễu, Thích Thiếu Đông hung tợn nói: "Mạnh miệng, danh gia Trung y toàn quốc đều được mời qua rồi, ngược lại ta muốn nhìn một chút ngươi còn có thể làm ra cái trò trống gì."

Làm Tần Dương đi vào thư phòng, thời điểm phát hiện lão bộc chuẩn bị cho chính mình lại là bút lông, nhất thời liền ngu người.

"Con bà nó, đại gia ngươi, cái này không phải làm khó lão tử sao "

"Bút lông, lông tổ tông nhà ông(*), tiểu gia ngay cả cây lông trên bút máy cũng không biết có mấy cây, dùng như thế nào cái đồ chơi này."

(*) Nguyên gốc câu này là lông ngươi tổ tông đại đầu quỷ - một cách chửi phổ biến ở Quảng Châu và Thượng Hải

Thật ra thì Tần Dương cũng chỉ nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng của hắn cũng biết, bất kể là ai, sợ rằng cũng không biết phía trên có mấy cây lông.

Ai! Đây chính là đàn ông lúc tức giận, nói không được người ta, lại chửi ngược mình mà.

Thấy bốn bề vắng lặng, Tần Dương vội vàng móc ra phương thuốc Biển thần y để lại nhìn qua, sau khi nhìn một cái lại trợn mắt há mồm.

Phía trên lại thế mà chỉ viết tám chữ —— "Mưu lược ngập trời, đây là kiêu hùng."

"Ồ, có ý gì "

Tần Dương có chút không hiểu.

Sau khi suy nghĩ cả buổi trời, hắn bỗng nhiên vỗ đầu một cái, đột nhiên tỉnh ngộ.

"Chẳng lẽ chú ba đang giả bộ bệnh "

Không sai, ý của tờ đơn thuốc này nhất định muốn nói đến chú ba giả bệnh.

Cái gọi là mưu lược ngút trời, là chỉ hắn giả bộ ba năm lâm bệnh, nhất định có ẩn tình, hơn nữa còn đang lập mưu kế gì đó.

Đây là kiêu hùng là chỉ chú ba là người hùng tài đại lược, có thể coi là nhân vật số má.

Sau khi cẩn thận lý giải nghi hoặc, lại liên tưởng một ít chuyện trước kia, Tần Dương nhất thời liền hiểu.

Đúng rồi! Không ai sẽ coi hai chân trọng yếu hơn mạng sống.

Chú ba này thà chết vẫn muốn giữ lại hai chân, chỉ có một lý do, chân của hắn vẫn bình thường.

Tây y cắt chân ông ấy, vậy dĩ nhiên bài xích Tây y rồi.

Chẳng qua chú ba cũng thật là lợi hại, người xem bệnh cho ông ấy mấy năm nay bất kể là người trong nhà phái tới, hay là kẻ thù phái đến, lại không ai nhìn ra ông ấy đang giả bệnh, thủ đoạn này này thật bá đạo nha!

Nói cho cùng, chuyện này thật đúng là nhờ có Biển Thước, không hổ là Biển thần y am hiểu Vọng, Văn, Vấn, Thiết, liếc mắt liền nhìn ra chỗ căn bản của vấn đề, nếu đổi thành người khác, sợ rằng mười giây đồng hồ còn không đủ hắn chẩn đoán.

Hiểu rõ hết thảy, lòng đùa nghịch của Tần Dương nổi lên, nhất thời nắm bút lông viết bốn chữ lớn xiên xẹo trên giấy làm quà đáp lễ Thích Tam Thúc.

Viết xong, hắn nhét tờ giấy vào trong phong thư, che miệng, sau đó sãi bước đi đi ra ngoài.

"Tiểu Tần, đơn thuốc của cậu viết xong rồi?."

"Đơn thuốc kê hoàn hảo rồi!"

"Về phần có thể chữa khỏi bệnh hay không, vậy phải nhìn tâm tình chú ba rồi."

Tần Dương ha ha cười nói.

Thích Tam Thúc không hiểu hỏi: "Cái này còn cần nhìn tâm tình của ta, dám hỏi giải thích thế nào."

Tần Dương lừa bịp nói: "Dĩ nhiên cần nhìn tâm tình của ngài rồi, tâm tình tốt, bệnh đương nhiên sẽ khỏi nhanh."

Nói xong hắn nhét phong thư vào trong tay lão quản gia, sau đó học kiểu mẫu của người giang hồ nói: "Bệnh đã khám, tiểu tử này cáo từ ở đây."

Sau đó Tần Dương quay người lại, bước nhanh mà bỏ đi.

Lần này hắn là thực sự đi khỏi nhà họ Thích, cũng không chào tạm biệt Trương Thiến, nếu đã không có duyên phận, cần gì phải làm xáo trộn sự bình yên của cô ấy nữa.

Nhìn lấy Tần Dương rời khỏi, Thích Thiếu Đông cũng mang theo bác sĩ Pasteur lui ra khỏi phòng.

Lúc này, lão bộc mới chậm rãi mở ra phong thư Tần Dương để lại, giũ ra tờ giấy nhìn một cái, thời điểm phong thư lộ ra ánh sáng, gương mặt già nua kia lộ ra thần sắc cổ quái.

Thích Tam Thúc nhận ra được khác thường, đưa tay, nói: "Đem ra ta xem một chút."

Khi hắn nhận lấy đơn thuốc, nhìn một cái bên dưới, nhất thời liền cười lên ha hả.

"Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử , quả nhiên là nam nhân Thiến nhi nhìn trúng, quả thực bất phàm."

Nguyên lai, Tần Dương viết xuống bốn chữ trên đơn thuốc —— "Không ốm mà rên "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK