Thế là Tần Dương mang theo bộ dạng tự tin nói: "Ha ha, không dám nhận, cô hỏi tiếp đi."
Trương Thiến dùng bàn tay chống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh nến vụt tắt, vụt sáng trước khuôn mặt nàng, mười phần lãng mạn.
Mà lúc này Trương Thiến trong bầu không khí ấm áp lộ ra một tia sắc mặt nghịch ngợm của tiểu nữ nhân.
Chỉ thấy cô hỏi: "Tú sắc khả xan(*), cái câu này nên giải thích như nào."
(*): Sắc đẹp có thể làm no bụng.
Ta, mẹ nó, không phải đâu, đây coi là vấn đề gì vậy!
Tần Dương lập tức kịp phản ứng, nha đầu này rõ ràng chính là đang cười mình nhìn nàng, nhìn ngẩn người, quên cả ăn cơm.
Thấy Tần Dương không nói lời nào, Trương Thiến lại cầm lấy bộ đồ ăn, bắt đầu tiếp tục ăn, sau khi ăn xong thấy Tần Dương còn đang vì vấn đề xấu hổ vừa rồi, lập tức để xuống cái nĩa, nói thêm một câu khiến Tần Dương càng thêm lúng túng.
"Được rồi, anh không cần giải thích, tôi hiểu được, sắc đẹp hoàn toàn chính xác có thể ăn được, cho nên anh không cần ăn bò bít tết, nhìn tôi ăn là được."
Khi cô gái mỹ lệ trước mặt này nói xong câu nói đùa này, nàng lộ ra một nụ cười mỉm mê người, tựa hồ đang cố ý làm cho Tần Dương nhìn.
Sau đó cô nàng đứng dậy bưng phần bò bít tết mỹ vị trước mặt Tần Dương đi, đồng thời đặt ở trước mặt mình, miệng nhỏ bắt đầu ăn, ăn đặc biệt mỹ cảm.
Sau khi ăn xong, thấy Tần Dương còn trợn mắt hốc mồm nhìn xem mình, nàng vẫn không quên trêu chọc hỏi: "Sắc đẹp của tôi hình như rất ngon miệng đi, anh ăn no chưa!"
Thần ơi, Tần Dương thật sự đơ luôn rồi, hắn lần thứ nhất nếm được mùi vị “tú xắc khả san”, đó chính là mắt thì may mắn ăn no, chỉ khổ cái bụng a.
Bữa tối kết thúc, nên thanh toán.
Tần Dương vẫn đang xấu hổ bên trong móc ví ra, kết quả một việc để hắn càng thêm lúng túng xuất hiện.
Không thể nào, không có tiền.
Khi nhân viên phục vụ liên tục trả về ba tấm thẻ Tần Dương, hắn hận không thể dấu đầu dưới mặt bàn.
Ông nội ngươi, trước khi ăn cơm làm sao lại không nhìn tình trạng ví tiền mình đi.
Đột nhiên Tần Dương cảm thấy mình thật không nên đá bay ba tháng tiền lương Vương Đức thanh nện vào mặt mình, hắn mấy ngày nay liên hệ với thần tiên, cơ hồ quên đi mình vẫn là tên phàm nhân, là cần dùng tiền ăn cơm.
Quá bựa, thật sự là quá bựa rồi, bây giờ nên làm gì?
Trương Thiến là cô gái cơ linh, lúc nhìn thấy Tần Dương xấu hổ, lập tức liền hiểu.
Chỉ thấy cô hào phóng móc ra ví tiến xinh xắn của mình, sau đó cười nói với nhân viên phục vụ: "Không phải đã nói hôm nay em mời sao, sao lại tranh trả tiền."
Sau đó cô thế mà ở trước mặt nhân viên phục vụ, thoải mái đi đến trước mặt Tần Dương, sau đó hôn lên trán Tần Dương một cái trong ánh nến mê người.
"Ông xã, hôm nay em trả tiền."
Két, cái gì gọi là hóa đá, cái gì gọi là im lặng, cái gì lại gọi nhân họa đắc phúc a!
Cái này ba loại cảm giác trong chốc lát loé lên trăn mặt Tần Dương, Trương Thiến vì không để cho mình mất mặt, thế mà hô một tiếng ông xã.
Không sai, nàng làm một chút cũng không sai, nếu như nàng chủ động thanh toán, phục vụ viên sẽ coi Tần Dương là ăn bám, cái nhà hàng này hắn sẽ không có mặt mũi quay lại.
Nhưng Trương Thiến nếu như thật là lão bà của mình, vậy hắn nhiều nhất bị coi như là bị vợ quản nghiêm tiền trên người bị lão bà xinh đẹp trông coi, người khác hâm mộ còn không kịp chứ.
Quả nhiên, phục vụ viên hâm mộ nhận lấy thẻ Trương Thiến, sau đó tán dương: "Tiên sinh, vợ anh thật xinh đẹp."
Tần Dương say.
Nhưng phục vụ viên lại nói một câu khiến hắn kém chút cuồng bạo nói.
"Ngài phải học một chút cách ăn mặc và chăm sóc của vợ mới được, mặt của cô ấy thật giống như hài nhi, làn da thật tốt, toàn thân trên dưới mang theo hơi thở thanh xuân, năng động, nhìn qua không khác sinh viên năm thứ nhất lắm.”
Ta nhổ vào, lời này nói ngược lại, vậy mình chẳng phải là cùng cấp bậc với loại như tên giảng viên Vương Đức Thanh kia, tuyệt đối thuộc về phạm vi già đến mức bỏ đi
Tần Dương kém chút liền bạo tẩu, Trương Thiến lại hết sức hưởng thụ vươn một cái tay, khoác lên đầu vai hắn.
Một cái khoác tay này, Tần Dương lập tức cảm thấy giống tảng đá ngàn cân đè lên người mình, muốn cuồng bạo, lại sửng sốt không có đứng lên.
"Trời ạ, số ta làm sao lại khổ như thế a!"
Sau khi triệt để trấn áp Tần Dương đang lên cơn kích động, Trương Thiến lại kéo cánh tay của hắn đi ra phòng ăn, hôm nay cô nàng này vậy mà cho mình đủ thể diện, ngay cả Tần Dương cũng thật bất ngờ.=.
Về tới trên xe, Trương Thiến buông cánh tay Tần Dương ra, cũng nhịn không được buồn cười đã che dấu từ lâu, che miệng cười vui vẻ, cười ngay cả bờ eo thon cũng không thẳng lên được.
Một bên cười, một bên nha đầu này còn đùa Tần Dương.
"Thầy giáo già, thầy xuân tâm rục rịch như vậy , thế mà dám động tâm với sinh viên trẻ như em, thế nào, thầy ly hôn đi, ly hôn em liền gả cho anh."
Tần Dương bó tay rồi, muốn ly hôn mình thì trước tiên cũng phải tìm được lão bà mới ly được nha!
Giờ này khắc này, trên thân nha đầu Trương Thiến này không còn khí chất thục nữ nào, ngược lại thêm ra mười phần buông thả.
Tần Dương rốt cục khống chế không nổi lửa giận nội tâm, bỗng nhiên nhô người từ chỗ ghế lái phụ.
Động tác như thiểm điện, hắn hôn lên môi đỏ của Trương Thiến.
Hai người tại thời khắc này ngưng đọng lại.
Cặp con ngươi xinh đẹp của Trương Thiến mở to, toàn thân lực đạo trong lúc này tĩnh lặng như hồ nước ngày xuân, cô ngoan ngoãn nhắm lại hai con ngươi.
Thời gian mỹ diệu trôi qua rất nhanh.
Đột nhiên, người qua đường trông thấy chiếc kia xe nhỏ màu lam dễ thương kia rung động mãnh liệt, một chút người nhiều chuyện dừng lại quan sát.
Không thể nào, chẳng lẽ trên đường cái cũng dám kịch liệt như thế, người tuổi trẻ bây giờ cũng quá lớn mật đi!
Còn không đợi người qua đường lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, chỉ nghe thấy trong xe phát ra một thanh âm vang lên, kêu thảm thấu thiên triệt địa.
Sau đó đã nhìn thấy một người trẻ tuổi che lấy cánh tay chạy ra khỏi xe lam màu cam, trên môi còn mang theo một vệt máu, tựa hồ vật gì đó bị dã thú cắn chật.
Một bên chạy người này còn một bên cường từ đoạt lý kêu: "Vì cái gì cô có thể hôn ta, mà ta lại không thể hôn cô."
Người qua đường chỉ cảm thấy một trận cuồng loạn, tên đàn ông này không phải là loại đầu vừa bị cửa kẹp chứ, loại lời nói ngớ ngẩn thế này cũng nói ra khỏi miệng được.
Sau đó, xe con màu lam lái đi, đi ngang qua bên người Tần Dương vẫn đang ôm cánh tay, người trong xe ném ra một cái áo khoác của nam.
Ai cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, giữa bọn họ nhất định phát sinh việc gì đó.
Khi Tần Dương về đến nhà, phát hiện một bình dầu hoa hồng đặt ở trước cửa, bên cạnh còn đặt một suất cơm hộp mĩ vị.
Rất nhanh, điện thoại di động của hắn liền nhận được một tin nhắn.
"Đồ lưu manh, cho anh ăn bể bụng."
Sau đó lại là một cái tin nhắn gửi đến.
"Nhớ kỹ, anh nợ tôi một món nợ ân tình, ba ngày sau tôi sẽ xin nghỉ phép, dẫn anh đi xem bệnh nhân tôi từng nói kia, chẳng qua không có thù lao cho anh đâu."
Sau tin nhắn thứ hai còn có một dấu ngoặc gửi đến, trong đó có một câu.
"Cái này cũng do anh nợ tôi."
Tim Tần Dương hoàn toàn loạn nhịp rồi, cuối cùng việc hôm nay là đúng hay là không? Trong lòng của hắn đến một mẫu số để tham khảo cũng không có.
Trở lại trong phòng, hắn không còn dám nghĩ đến cánh môi mê người của Trương Thiến, đành phải ép buộc mình bắt đầu suy tư vấn đề sinh tồn.
Cổ ngữ có nói, một phân tiền làm khó anh hùng.
Lúc trong phòng nghiên cứu hắn căn bản không nghĩ đến vấn đề tiền bạc, vỗn cho rằng sau khi đưa dược phẩm vào sản xuất, sẽ không cần tất bật vì tiền bạc, nhưng hôm nay, Tần Dương lần thứ nhất cảm nhận được buồn rầu khi không có tiền.
Làm công, nhất định phải ra ngoài làm công, cho dù mình là chủ nhân khách sạn Luân Hồi, nhưng cũng không thể so với thần tiên, bởi vì người luôn luôn cần ăn cơm.
Vào lúc ban đêm, hắn lật xem tất cả quảng cáo, thông báo tuyển dụng có thể tìm tới, nhưng rất không vừa ý.
Cuối cùng từ trên một cái web tuyển dụng, Tần Dương nhìn thấy một mẩu thông báo tuyển dụng lái xe tư nhân.
Vị trí tuyển dụng trên thông báo này có tiền lương khá hậu hĩnh, tiền lương thế mà đạt tới hơn năm ngàn, hơn nữa còn là lương cơ bản, nói cách khác làm tốt còn có thể được hoa hồng.
Năm ngàn, ở nơi như Giang Thành này đã thuộc về dạng thoát nghèo rồi.
Mặc dù Tần Dương không có xe, nhưng cũng biết lái xe, chẳng qua kỹ thuật cũng rất bình thường.
Sau khi hắn suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đi thử xem, bất kể như thế nào, người muốn tồn tại, thì nhất định phải làm việc, cũng không thể mỗi lần ăn cơm đều để nữ nhân trả tiền đi!
Ngày thứ hai, Tần Dương dựa theo địa chỉ trên web tuyển dụng, chạy tới, nơi cần tới là một chỗ bên trong khu biệt thự.
Từ xa nhìn lại, thế mà một mảnh đen nghịt, xem ra cái tiền lương năm ngàn này vẫn rất hấp dẫn người khác.
Sau khi đến gần, Tần Dương lại trông thấy một tràng diện cái mười phần cổ quái, hôm nay đến nhận phỏng vấn làm lái xe thế mà không có một ai là người trẻ tuổi, không đâu là không phải tài xế già nhiều năm kinh nghiệm.
Đứng ở giữa đám người này, Tần Dương cảm giác thật giống như đi vào viện dưỡng lão.
Những lão tài xế kia lúc nhìn thấy Tần Dương, đều lộ ra thần thái chẳng thèm ngó tới, thậm chí còn có cái một người hơn bốn mươi, chủ động đi tới, hảo tâm khuyên bảo lên Tần Dương:
"Tiểu huynh đệ, tôi nếu là cậu, thì sẽ không lãng phí thời gian ở nơi này."
"Ồ! Đây là vì cái gì, chẳng lẽ không phải thông báo tuyển dụng sao?"
Lão tài xế cười ha hả nói: "Đương nhiên là thông báo tuyển dụng, chẳng qua gia chủ này là người rất có danh vọng tại Giang Thành, có cô cong gái cũng mười phần mỹ lệ, nghe nói lần thông báo tuyển dụng lái xe này chính là tuyển cho con gái của bọn họ.”
"Trước đó có rất nhiều người trẻ tuổi mười phần anh tuấn cũng tới, chẳng qua đã nhanh chóng bị đào thải."
"Đương nhiên, ta minh bạch, loại người tuổi trẻ giống các cậu này đều muốn trèo lên cành cao, nếu như trèo lên cành cây cao, ha ha, chí ít bớt đi mười năm phấn đấu."
"Không, có lẽ phấn đấu cả một đời cũng không đuổi kịp con rể vàng nhà người ta đi!”
Lão tài xế nói đến đây cười ha hả đánh giá Tần Dương, sau đó lắc đầu.
"Đừng trách ta không biết nói chuyện, nhìn bộ dáng này của cậu, luận soái khí, thật sự kém xa so với bọn hắn, cho nên không có hi vọng."
Phiền muộn, Tần Dương cực độ phiền muộn, phiền muộn đến nỗi xúc động muốn đập đầu xuống đất chết quách cho rồi.
Hôm qua bởi vì trong túi không có tiền, bị phục vụ viên khinh bỉ một phem, hôm nay lại bị lão tài xế xem như tên mặt trắng(*) ăn bám, chẳng lẽ tướng mạo mình thua kém như vậy à.
Nếu như Thần Mục Chi Quang có thể trông thấy mình, Tần Dương thật muốn phân tích tỉ mỉ một chút, nhìn xem tướng mạo mình có phải xảy ra vấn đề ở bộ vị nào rồi hay không
Hoặc là mặt mình trắng thật, không nên nha!
(*): Tên mặt trắng: tiếng lóng chỉ đàn ông ăn bám của phụ nữ.
Lão tài xế nói một tràng, Tần Dương vẫn không bỏ đi, vẫn xếp hàng ở cửa biệt thự.
Qua một hồi lâu, cánh cổng biệt thự mở ra.
Bước ra là một lão đầu , chắc khoảng sáu mươi tuổi, bộ dáng giống như quản gia.
Ở cổng mấy người làm vườn tu bổ hoa hoa cỏ cỏ lập tức ân cần hỏi thăm, nói: "Lão quản gia, lại tiếp tục tuyển người sao?"
Lão quản gia mặt mũi hiền lành nhẹ gật đầu, sau đó hướng tới những người kia xếp hàng chờ đợi, ra hiệu bọn hắn đều đến bên trong đại sảnh phỏng vấn.
Đúng lúc này, lão tài xế thuyết phục Tần Dương rời đi kia bỗng nhiên vẫy tay một cái về phía xa, từ bên cạnh góc tường đi ra một chàng trai trẻ.