• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ, mới vừa rồi mình giống như bị một đạo ngũ lôi oanh đỉnh, bị chấn đến là đầu óc choáng váng, rơi vào trong sương mù, ngay nước trà cũng phun.

"Đáp án của ta là ta không thiếu nữ nhân, ta không coi trọng đối với tình yêu, ngươi nếu là gả cho ta, ta nhiều nhất coi cô là hầu gái."

"Nghe không, là hầu gái, ta rất biến thái, ta là người điên, ta..."

Ai! Không biết nói gì a!

Từ ngữ nghĩ ra được, Tần Dương cơ hồ nói toàn bộ, còn thiếu điều nói mình thành ác ma tội ác tày trời, nhưng Nhã nhi đối diện cũng lộ ra nụ cười, nụ cười vô cùng mất hồn.

"Ha ha, ta biết, cũng nghe rõ ràng, cho nên ta hiện tại bắt đầu là nữ nhân của anh."

Linh Đang thánh nữ một bên cười đắc ý, một mặt nói.

" Tiểu Linh giới chúng ta lấy được thông tin của Thiên Đạo, nói chỉ cần vừa ý anh, đem tên của anh niệm trong lòng, ta liền có thể trở thành nữ nhân của ngươi."

Sau khi nói xong, Linh Đang thánh nữ liền hai tay kết ấn, huyễn hóa ra một đóa hoa sen diêm dúa màu đen, Tần Dương trơ mắt nhìn thấy hoa sen trở nên lớn, tên của mình bị khắc lên.

Sau đó một màn khiến cho người ta khó tin xảy ra.

Chuông trên người Thánh nữ Linh Đang rơi xuống đất, những sợi tợ kim loại trên y phục cũng tuột xuống, đỉnh cô phong tròn tròn ngạo nghễ, tuyệt đối là thể bán cầu tiêu chuẩn nhất thế giới.

Khi Linh Đang thánh nữ không mảnh vải che thân nện bước chân thon dài mỹ cảm đi tới, Tần Dương chảy nước miếng.

Mẹ nhà nó..., câu hồn a!

Quá câu hồn rồi!

Trời ạ..., van ngươi, cứu cứu ta với!

Tần Dương nhắm hai mắt lại, quay người lại lóe lên trong khách sạn Luân Hồi.

"Tại sao, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ lời nói kia của ta nói còn chưa đủ ác sao "

Hắn vội vàng móc ra tơ hồng Nguyệt Lão, dây dưa trên ngón tay, thi triển sức mạnh tơ hồng, dòm ngó thánh nữ Linh Đang.

"Tiểu gia còn thật không tin đấy, chẳng lẽ nàng thật là vừa thấy đã yêu rồi sao "

Không nhìn còn tốt, lần này nhìn một cái, Tần Dương khi đó liền kinh ngạc cái hồn lìa khỏi xác, ngất ngây con gà tây a!

Trên chân của Linh Đang Thánh nữ lại có một sợi tơ đỏ, mà trên đùi của mình vậy mà cũng có tơ hồng, hai sợi dây lại là liền với nhau.

"Không phải đâu, Nguyệt Lão, tơ hồng của ông hỏng rồi, cứu mạng a, giúp ta đổi tơ hồng mới."

Tần Dương kêu thảm gọi điện thoại cho Nguyệt Lão.

Đây chính là sai lầm trí mạng a, mình và Mẫn Nhi có dây tơ hồng là bình thường, nhưng vì cái gì giữa mình cùng tiểu Linh Tiên cũng sinh ra một sợi vậy.

Hơn nữa tơ hồng này còn là nối liền với nhau, thậm chí cả đơn phương tương tư cũng không phải, là nối liền một đường.

Nhưng lần này, Nguyệt Lão không nghe điện thoại, bởi vì điện thoại lại không gọi được, lão già này một lần nữa mất liên lạc.

Tần Dương ngu ngốc, tại sao sẽ như vậy, chẳng lẽ Thiên Đạo vì mọi giá không thể không trừng phạt mình đấy chứ.

Nếu như không trừng phạt chính mình, vậy thì sẽ trừng phạt tiểu yêu tinh Tôn Mẫn.

Tần Dương tình nguyện chính mình đi chết, cũng không muốn Tôn Mẫn bị tổn thương.

Bởi vì một khắc chính mình yêu cô ấy kia liền đã thề, là chồng, là người yêu sẽ bảo vệ cô ấy cả đời, gánh được thì gánh, gánh không được, cũng phải gánh.

Choáng váng thật lâu, Tần Dương rốt cuộc quyết định, phải nói chuyện thật tốt với thặng nữ Tiểu Linh đang kia một chút, không thể vì Tiểu Linh giới không muốn nàng, liền cố gắng nhét cho chính mình đi.

Ai! Lời nói này đi ra ngoài ai tin a, chỉ nói bộ dáng kia của thánh nữ, quả thật chính là nhân gian cực phẩm, Tần Dương cũng chỉ coi như bịt tai trộm chuông, tụ thôi miên mình một chút.

Nàng rất xấu, nàng rất xấu...

Vì vậy Tần Dương quay người lại, lại tiến vào khách sạn Luân Hồi.

Từ sau khi trở thành chủ nhân nơi này, còn chưa từng ra vào khách sạn thường xuyên như hôm nay, xem ra sự tình thực sự rất không ổn.

Thời điểm Tần Dương gặp lại thánh nữ, nàng đã không còn giữ vẻ mặt băng giá, giống như tiểu tức phụ đợi gả, thế mà nhu tình như nước rồi.

Nhìn thấy Tần Dương lại trở lại, thánh nữ ôn nhu vô hạn nói.

" Nam tử Tiểu Linh giới chúng ta, nếu muốn yêu, vậy thì nhất định dám yêu, nếu không yêu, liền nhất định không yêu, lão gia, ngài rõ ràng bị sắc đẹp của ta hấp dẫn, vì sao phải tránh."

"Cái gì, cô kêu ta cái gì "

"!Thế mà kêu ta là lão gia"

Ba ba ba!

Tần Dương ôm lấy cây cột khách sạn, dùng sức đập đầu ba cái.

Trời ạ, ta rất già sao, ta rất già sao

"Ha ha, lão gia, ta là thánh nữ tộc tiểu Linh tiên, dựa theo quy củ Tiểu Linh giới, nữ tử gọi lão gia của mình là trượng phu, ta nếu là nữ nhân của ngài, tự nhiên cần kêu người là lão gia."

"Con mẹ nó, ta không già, ta không già, xin cô đừng gọi."

Bịch bịch!

Kết quả là, bi ai Tần Dương lại ôm lấy cây cột lại dùng sức đập đầu hai cái, cái này đúng thật là làm hắn phải thanh tỉnh thêm mấy lần.

Tần Dương một bên vuốt cái trán bị đập đỏ lên, vừa nói: "Cô, cô trước tiên mặc quần áo vào đi, ta có chuyện muốn nói."

Thánh nữ sao cũng được nói: "Lão gia có lệnh, tự mình tuân theo."

Sau đó nàng đưa tay, một cổ Thanh Phong chợt nổi lên, áo quần cùng chuông nhỏ, toàn bộ quay lại phủ trên người, che lại thân thể tuyệt không thể tả kia.

"Lão gia có lời mời nói."

"Thứ nhất, cô có thể đừng gọi ta lão gia hay không, làm sao ta lại có cảm giác mình giống như lão địa chủ phát tài, cảm giác lạ lạ.”

Thánh nữ hơi biến sắc mặt, âm thanh lại lần nữa băng lạnh.

"Ngài cũng biết nữ tử Tiểu Linh giới đều là chính chuyên một lòng, một khi đem tên của người đàn ông mình yêu khắc trong lòng, tình này liền cả đời không thay đổi, nếu như ngươi ghét bỏ ta, vậy chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ta tự sát, hoặc là giết ngài."

"Tiểu Linh giới đối với ngài còn có việc muốn cầu, cho nên ta không giết ngài, vậy cũng chỉ còn đường tự sát thôi."

Sau khi nói xong, trong tay Thánh nữ bỗng nhiên xuất hiện một cây chủy thủ, ngay lập tức cắm xuống tim mình, tốc độ kia cực nhanh, sắp đến mức Tần Dương cũng thiếu chút nữa phản ứng không kịp.

"Không được, cứu người!"

Tâm tư Tần Dương hoàn toàn rối loạn, tình cảnh cũng dường như càng ngày càng không chịu khống chế.

Hắn theo chưa từng nghĩ cõi đời này ngoại trừ thần tiên, lại có thể còn có Tiểu Linh giới gì đó, hơn nữa còn chạy ra một vị thánh nữ cương liệt như thế, động một chút là muốn gả cho mình, còn động một chút là tự sát.

Ai! Thật là hỗn loạn a.

Cũng may Tần Dương là chưởng quỹ khách sạn Luân Hồi, nắm trong tay hết thảy sức mạnh chỗ này.

Trong lòng của hắn mới vừa vừa nghĩ đến cứu người, con sông Hoàng Tuyền bên ngoài liền gào thét hình thành một mũi thuỷ tiễn, bắn về phía thánh nữ.

Ba!

Dao găm bị đánh rơi, Tần Dương toát ra một thân mồ hôi lạnh.

"Được rồi, đừng tự sát, muốn gọi lão gia thì kêu lão gia đi! Đại gia ngươi, lão tử là nam nhân, ngược lại không lỗ, thích kêu thế nào thì kêu thế đó đi.”

Thật là không biết nói gì a, thế đạo này, nam nhân lại cũng có thể cũng có thể bị buộc đến nước này, thật con mẹ nó kỳ lạ.

Thấy Tần Dương không phản đối nữa, thánh nữ rốt cuộc thư thái hơn nhiều, trên mặt cũng lại lần nữa khôi phục một nụ cười châm biếm.

Nụ cười kia, thật là hoa nhường nguyệt thẹn, bách mị sinh. Nhìn một cái Tần Dương thoáng sửng sốt.

Nhưng hắn chỉ không rõ, thánh nữ vừa mới muốn tự sát này, vì sao tâm tình chuyển hóa nhanh như vậy, thật sự là không thể dùng lẽ thường lý luận !

Ai! Hay là trực tiếp tiến vào chính đề đi!

Vì vậy Tần Dương hỏi: "Đầu tiên, ta không có thói quen kêu cô là thánh nữ, cứ dựa theo Tiểu Linh giới gọi chung cô là tiểu Linh tiên đi, nhìn ngươi một thân Linh Đang, rất khả ái."

Thánh nữ nghe thấy Tần Dương đang khen chính mình đáng yêu, liền đáp ứng rồi.

"Thật ra thì khi còn bé mẹ cũng gọi ta Nhã nhi, nhưng nếu lão gia nói là tiểu Linh tiên, vậy sau này liền kêu tiểu Linh tiên đi!"

"Nhã nhi, thật là dễ nghe, đều được."

Tần Dương sau khi mặc mặc niệm hai lần "Nhã nhi", còn nói.

"Ta hỏi cô, tại sao ta và cô hiện tại đều có dây tơ hồng của Nguyệt lão kết nối, nói thật, ta trong lòng cũng không có..."

Tần Dương muốn nói, ta cũng không nhớ thương cô, nhưng này nói dĩ nhiên nói không ra lời, e sợ lại khiến Nhã nhi xoay người lại lại đi tự sát rồi.

Nhã nhi nói: "Lão gia có tơ hồng Nguyệt Lão "

"Đúng ! Muốn nhìn một chút sao "

Vì vậy Tần Dương đem dây tơ hồng ném cho nàng.

Nha đầu này sau khi nhận lấy, dựa theo Tần Dương phương pháp truyền thụ cho nhìn một chút, liền lộ ra vẻ vui mừng.

"Xem ra Thiên Đạo nói không sai, ta cùng lão gia có thể trở thành vợ chồng."

Tại sao lại liên quan tới Thiên Đạo rồi, đối với cái này Tần Dương vô cùng không hiểu.

Thấy Tần Dương nghi ngờ, Nhã nhi lại nói: "Lão gia không cần đa nghi, bởi vì giữa ngài và ta là nhân duyên mà Thiên Đạo chủ trì, có dây tơ hồng kết nối cũng không kỳ quái."

"Hôm nay, thiên địa làm mối, ta nếu quyết định xuất giá, lão gia muốn làm sao, Nhã nhi cũng sẽ không phản đối."

Ý kia chính là nói ta đã là người của ngươi rồi, ngài muốn thì làm, ta vốn là hẳn là hầu hạ phu quân..

Ai, nói đến mức này, Tần Dương thực sự không lời chống đỡ.

Sau đó, nàng còn đưa ra mong muốn cùng Tần Dương cùng nhau tiến vào phàm trần, không nghĩ tới, liền thần tiên cũng không đi được phàm giới, nàng lại có thể đến, hơn nữa đây cũng là Thiên Đạo đặc biệt cho phép.

Nguyên lai, chưởng quỹ khách sạn Luân Hồi còn có một cái đặc quyền, bất kể là tiểu Linh tiên, hay là thần tiên, chỉ cần trở thành nữ nhân của Tần Dương, ở dưới sự cho phép của hắn, liền có thể tiến vào phàm trần.

Nhưng mà Tần Dương đánh chết cũng không dám mang nàng đi a, bên cạnh mình nếu bỗng nhiên ra nhiều một mỹ nữ, yêu tinh Tôn Mẫn kia có thể bỏ qua cho chính mình à.

Không thể, tuyệt đối không thể, chính mình sẽ chết rất khó nhìn.

Cho nên Tần Dương vẫn là để tiểu Linh tiên ở lại khách sạn, một mình về phàm giới, không đi nữa, hắn chỉ sợ cũng không nhịn được sự cực độ dụ dỗ kia.

Mẹ, người ta vì tìm một cô nương xinh đẹp làm vợ, đó là nghĩ trăm phương ngàn kế lừa gạt, mình thì ngược đời, có sẵn đưa tới cửa, nhưng mà vô phúc hưởng thụ.

Buổi tối, nhớ tới cái sự việc này ly kỳ, Tần Dương vẫn thở dài, không biết cất giấu tiểu Linh tiên, có tính kim ốc tàng kiều hay không.

Chính mình thật đúng là một tên nam nhân bi thảm, hơn nữa bi thương tới cực điểm, thật không biết bước kế tiếp Thiên Đạo muốn dùng mình giải trí như thế nào, sớm biết còn không bằng dứt khoát, đưa ngũ lôi oanh đến cho thống khoái.

Trở lại trên thực tế, sau khi tiếp tục phát tiết một trận bực tức, Tần Dương lại điện thoại lại cho Nguyệt Lão, lão già này vẫn là mất liên lạc, điện thoại căn bản là không gọi được, phỏng chừng bận bịu luyện chế Tiên Khí Uyên Ương Khấu đi.

Sau đó mấy ngày, Tần Dương không dám lại đi khách sạn Luân Hồi, chỉ sợ cái cô tiểu Linh tiên đó cuốn lấy mình, ở trước khi Nguyệt Lão đưa cho mình Uyên Ương Khấu được luyện chế xong, vẫn là ít gặp nàng thì tốt hơn.

Rất nhanh, lại đến thời gian phát tiền lương, Tôn gia còn không quên người tài xế này, đúng ba chục ngàn đúng hạn vào tài khoản, sau đó Tôn Mẫn còn gọi điện thoại tới đùa giỡn một phen, hại chính hắn lập tức phải phóng đi tắm nước lạnh.

Tần Dương cực độ buồn bực rốt cuộc nhớ tới số điện thoại lão hiệu trưởng lưu lại.

Thầm nghĩ trong lòng: "Được rồi, hay là tìm chút chuyện làm đi! Nếu không một ngày nào đó chắc sẽ bị hai nữ nhân này làm điên."

Vì vậy hắn gọi đến điện thoại lão hiệu trưởng, hẹn xong buổi tối ăn chung bữa cơm.

Buổi tối, lão hiệu trưởng đúng lúc dự tiệc, thật không nghĩ đến ông ấy còn mang theo một người.

Đến gần bên, Tần Dương mới phát hiện, lại là người quen a!

Hắc! Lại là thằng nhóc làm chuyển phát nhanh cho Nguyệt lão!

"Là cậu "

Tần Dương kinh ngạc nhìn tên tiểu tử này.

Lão giáo cười dài nói: "Làm sao, các ngươi quen biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK