Mặc dù nhìn thấy núi lớn trập trùng, cũng nhìn thấy thôn trang, hơn nữa ngay tại cách đó không xa, nhưng hắn lại không tìm được đường đi đến đó.
Đang lúc này, một con rắn từ trong bụi cỏ bò qua, Tần Dương linh cơ nhất động, thoáng lắc linh đang trên cổ tay.
Leng keng leng keng...
Tiếng chuông thanh thuý truyền ra.
Tần Dương lấy giọng ra lệnh nói: "Tiểu xà, dẫn ta vào trong thôn."
Ha ha, không thể không bội phục mình, thật sự là thiên tài.
Con rắn nhỏ ở chỗ này ở không biết bao nhiêu năm, mình không biết đường, nó khẳng định quen đường đi.
Con rắn nhỏ dưới sự khống chế của Linh Đang, quả nhiên rất nghe lời, xoay người lại mang theo Tần Dương lên đường.
Bước đi , Tần Dương tâm tình từ hưng phấn, trông ngóng, từ từ trở nên bình thản, lại một lát sau, hắn rốt cuộc bắt đầu nổi giận.
Con rắn nhỏ đúng là hố cha, ngươi có thể đi nhanh một chút hay không, với cái tốc độ này, có bò hai ngày cũng không đến gần thôn trang thêm một tấc a.
Tần Dương tức giận giậm chân, nhưng con rắn nhỏ vẫn là khoan thai, chậm rãi bò.
Lại đi một hồi, Tần Dương bỗng nhiên ngừng lại, một màn trước mắt trực tiếp khiến cho hắn trợn mắt hốc mồm, ngây ngốc không biết nói gì!
Trời ạ, đây cũng là đường sao!
Con rắn nhỏ đáng chết lại có thể mang Tần Dương tới một cái thác nước, thác nước kia thực sự rất đẹp, nhưng Tần Dương quả thực không có nhã hứng thưởng thức cái phong cảnh này.
Cổ ngữ có nói, rắn có đường rắn, chuột có đường chuột.
Quả nhiên, con tiểu xà đáng chết này thế mà lại dẫn mình đi đường của rắn, nó khoan thai chậm rãi bò lên cây cối mọc chìa ra trên vách đá, sau đó trườn xuống vách núi.
Mà Tần Dương đứng ở trên vách đá, gió rét lạnh thấu xương hai chân phát run, nếu té xuống từ đây, đừng nói tan xương nát thịt, sợ rằng trực tiếp nhuyễn như bột rồi.
"Đại gia ngươi, hôm nay thật là nhờ vả sai người rồi."
"Không, hẳn là nhờ vả sai rắn mới đúng."
Hung hăng khinh bỉ nhìn con rắn nhỏ một cái, Tần Dương xoay người liền đi trở về.
Nhưng trong sát na hắn xoay người, dưới chân thế mà trượt một cái.
Trên thác nước mọc đầy rêu xanh, chắc chắn là rất trơn nhẵn, nhưng Tần Dương quả thật không nghĩ đến điều này, cái ngã này …
Ai!
Đúng là người thê thảm..., Tần Dương giống như diều đứt dây, rơi thẳng một đường theo thác nước xuống dưới.
A...
Cứu mạng a!
Tần Dương trong lòng áo não không thôi, thân là chủ nhân khách sạn Luân Hồi, trông coi mấy chuyện rắc rối trên đường luân hồi, nói thế nào cũng tính được là nhân vật số má, thế mà không nghĩ tới hôm nay lại bị một con rắn nhỏ đưa vào luân hồi.
Cao như vậy té xuống, chết chắc, tuyệt đối chết chắc.
Ngay lúc hắn áo não không thôi, đang ôm lòng liều chết, bỗng nhiên trong đầu giống như có gì đó lay động
Phù phù!
Nước vào rồi.
Tần Dương theo bản năng phát hiện, chính mình không té chết, bởi vì rơi vào trong nước, chẳng qua là uống mấy ngụm nước mà thôi.
Phì, phì!
Tần Dương chỉ có thể bơi chó, gắng sức huy động tứ chi, nổi lên mặt nước, sau đó lắc lắc đầu, vẩy nước, mở hai mắt ra.
Nhưng thời khắc này, hắn lại như đóng băng tại chỗ.
Trước mắt, ngoại trừ một cái đầm nước sóng xanh dập dờn, lại còn có một vị nữ hài như tinh linh cũng ở trong nước, còn khoác trên người trang phục nội y cổ xưa.
Sau khi nhìn kỹ, Tần Dương không nhịn được kêu lên tiếng: "Nhã nhi, lại là Nhã nhi."
Nguyên lai nàng sau khi hoá thành cơn gió bay đi đã đến đây tắm mát rồi.
Đẹp, theo chưa từng nghĩ Nhã nhi ngâm mình trong nước đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Tần Dương đột nhiên cảm giác được chính mình không cách nào khống chế tâm tình, nhịp tim tăng tốc rất nhanh, hô hấp gấp gáp, mấu chốt nhất là hắn có chút không kìm lòng được rồi.
"Trời ạ..., chết thì chết đi, cái gì Thiên Đạo trừng phạt toàn bộ không để ý tới."
Hắn nhẹ nhàng ông lấy Nhã nhi giống như hoa sen mới hé nở, đi về phía bên bờ.
Nhã nhi kinh ngạc nhìn Tần Dương, trong miệng nhẹ giọng gọi: "Lão gia, người..."
Không nói thêm lời nào, Tần Dương biết rõ mình thân là nam nhân phàm trần, một lần nữa hoàn toàn thất bại cho trước mắt tiểu Linh tiên.
Vong tình ôm nhau, đủ loại chỗ tốt của Nhã nhi trước đây đều trào dâng trong đầu, Tần Dương không cách nào tự kềm chế, rốt cuộc hắn vẫn bị Thiên Đạo sắp xếp, thành nam nhân của vị Tiểu linh tiên thánh nữ xinh đẹp nhất này.
Nhã nhi thật không có kháng cự, giống như lời nàng nói trước đây, nếu tâm sớm đã thuộc về Tần Dương, vậy thì hẳn nên làm chuyện của một người vợ nên làm.
Thời điểm Tần Dương hưởng thụ một khắc đêm xuân, từ trong nước sông chung quanh một đoá hắc liên lặng lẽ dâng lên, từng tầng hoa sen một tách ra, bao bọc Tần Dương và Nhã nhi vào trong.
Đài sen như giường gấm mềm mại, hương thơm khiến cho người say mê, liền ngay cả nước sông cũng cảm nhận được sóng tình của hai người dâng trào, thế mà nước hồ như thuỷ triều dâng lên, Hắc Liên được thuỷ lưu trong veo nâng đỡ, theo dòng chảy trôi về phía xa.
Ai! Vài đợt mộng thần tiên không còn dấu vết, mặc cho hoa sen tắm trong gió xuân.
Bỗng nhiên, Tần Dương cảm giác được Nhã nhi có chút không được tự nhiên, nhất thời hắn đau lòng.
Trời ạ, thế mà quên mất, nàng vẫn là một xử nữ.
Nhẹ nhàng hôn một cái người đẹp trong ngực, Tần Dương không nhịn được vờ vịt than nhẹ: : "Gió xuân trong màn mưa, hồng mai đẫm sương đêm, mỹ nhân trong ngực ngượng ngùng, giọt lệ ướt đẫm trong lòng người thương.”
Thở dài một tiếng, hắn cứ như vậy ôm lấy thân thể tiểu Linh tiên khiến người ta yêu thương, không còn đòi hỏi.
Nhã nhi cảm ơn khẽ gọi một tiếng "Lão gia ", đầu khẽ rúc vào trong ngực Tần Dương, ngượng ngùng không nói nữa.
Rất nhanh, hai người chìm đắm trong giấc mơ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, Hắc Liên đã không dừng lại, dường như dừng ở bên bờ, Tần Dương ngây ngốc nhìn người con gái kiều mị bên người, trong lòng từng đợt bối rối.
"Không nghĩ tới mình vẫn không kháng cự được.”
"Làm sao bây giờ, ta cùng Nhã nhi đã làm chuyện vợ chồng, Thiên Phạt trong tương lai, Mẫn Nhi nên gì đây, tại sao ta không thể khống chế được.”
Thiên Đạo, Thiên Đạo a!
Trong lòng Tần Dương yên lặng gọi, sau đó cái mông trần đột nhiên nhảy cỡn lên.
"Thiên Đạo, ta mặc kệ tổ tiên nhà ngươi.”
"Đến đây đi, ta tiếp nhận Thiên Phạt, không có quan hệ gì với Mẫn Nhi, kệ ngươi ngũ lôi oanh đỉnh, cứ đánh xuống đầu ta đi.”
Thời khắc này, Tần Dương rốt cuộc bộc phát, Thiên Đạo tình kiếp sớm có định số, mình cuối cùng vẫn không thoát được.
Thân là nam nhân, vốn nên đầu óc rõ ràng, nếu mình làm chuyện không nên làm, vậy hãy để cho bản thân mình tiếp nhận trừng phạt, hết thảy không có quan hệ với Mẫn nhi.
Khi Tần Dương đứng ở trong Hắc Liên, nhảy nhìn trời chửi mắng Thiên Đạo, Nhã nhi lại độ mặc vào trang phục như đồ bơi, che miệng ha ha cười trộm.
"Đừng cười."
Tần Dương tức giận nói: "Biết không, ta là một tên đàn ông vô trách nhiệm, ta thật xin lỗi Mẫn Nhi, cũng có lỗi với cô, cho nên cứ để Thiên Đạo đánh chết ta như vậy đi.”
Mắng nửa ngày sau, Tần Dương khô miệng khô lưỡi, nhưng Thiên Đạo lại một chút phản ứng cũng không có.
Nhã nhi từ trên cánh hoa Hắc Liên tách ra một giọt nước, ngậm trong miệng, dùng cái miệng nhỏ của chính mình nhẹ nhàng mớm vào miệng Tần Dương.
Vốn tưởng rằng chỉ là hạt sương, ai ngờ sau khi uống, bỗng nhiên cảm giác được trong nội tâm lại thế mà trở nên vô cùng sáng suốt, trong phút chốc, liền phát hiện từng tia quy tắc Thiên Đạo lơ lửng xung quanh người.
Nhã nhi nói: "Lão gia, em đã cho người uống Hắc liên lộ, có thể tạm thời cảm ngộ sự tồn tại của Thiên Đạo, người có thể cảm nhận được một chút, phải chăng người đã minh bạch.”
Tần Dương tĩnh tâm cảm nhận những quy tắc hư ảo bên người, bỗng nhiên mừng rỡ, sau đó liền cười lên ha hả.
"Ha ha ha ha, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy !"
Nguyệt Lão từng nói, Thiên Đạo trừng phạt, luôn lưu lại cho kẻ bị trừng trị một con đường sống.
Bản thân mình đối mặt tình kiếp, phương pháp duy nhất chính là dùng ái tình, chân tâm đánh tan tình kiếp giáng xuống.
Mới vừa rồi chính mình không sợ sinh tử, lộ ra chân tình, lấy bản thể bản thân chịu xử phạt của tình kiếp, ai ngờ, lại có thể liền vô hình trung hóa giải tình kiếp.
"Ha ha ha ha, thật cao hứng, ta thật cao hứng, Thiên Đạo trừng phạt cũng không gì hơn cái này."
Tần Dương dường như có chút đắc ý vênh váo, cánh tay trần ngửa mặt lên trời cười to không thôi.
Bỗng nhiên bên trên Hắc Liên ngưng tụ thành một mảnh hơi nước sương mù màu đen, sau đó lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai hóa thành tia chớp, bổ vào trên cái mông Tần Dương.
A!
"Đại gia ngươi, Thiên Phạt không phải là qua rồi sao, đại gia ngươi, nói chuyện không giữ lời gì hết."
Cái mông Tần Dương bị đánh đen thui, tựa hồ cũng bốc khói, đau đến mức hắn rú một nhảy ra khỏi Hắc Liên, rơi thẳng vào trong nước sông.
Thật lâu sau, hắn mới được Nhã nhi đứng trên Hắc liên cười to đỡ lên, nhìn lại cái cái mông kia.
Ai!
Xấu hổ, ngay từ đầu là đen, sau khi ngâm nước sông, thế mà thành đỏ ứng, như là đít khỉ.
Nhã nhi vui vẻ che miệng cười, cười đến cuối cùng liền thắt lưng cũng không thẳng lên được rồi.
Tần Dương tức giận mặc quần vào, mắng: "Cười cái gì, cái mông lão gia đều bị nướng chín, em còn cười không biết ngại.”
"Ha ha, ai bảo lão gia bất kính với Thiên Đạo, chẳng qua là bổ người một cái, coi như là nhẹ."
Sau đó Nhã nhi để cho Tần Dương nằm trên chân mình, nhẹ nhàng dùng một loại cao bôi trên mông hắn, một trận mát lạnh rõ ràng truyền tới, cực kỳ thoải mái.
Sau khi chữa thưa cho cái mông, Tần Dương nói ra một vấn đề khiến hắn nghi ngờ lớn nhất bấy lâu nay.
"Nhã nhi, tại sao em lại tắm tron thác nước, tại sao lúc anh gặp đượ em, bỗng nhiên không kìm lòng được, một khắc kia quên hết mọi thứ, quả thật là không cách nào khống chế cảm xúc, dục vọng."
Tần Dương cảm thấy định lực của mình không nên kém như vậy, nhưng thời điểm rơi xuống nước, hắn thực sự không kìm lòng được, cho nên cảm tháy trong chuyện này có chút miêu nị.
Nhã nhi nói: "Bởi vì, em cảm ứng được bảo vật tiểu Linh tiên cất giấu ở Âm sơn, thật ra chính là thánh nữ liên tâm, lấy được thánh nữ liên tâm cũng không phải là một chuyện dễ dàng, trước khi Thánh nữ tìm được nam nhân mà mình có tình ý, không ai có thể lấy được thánh nữ liên tâm.”
"Không thể nào, liền vì cái này, em liền dùng sức mạnh với anh rồi.”
Nhã nhi xấu hổ mỉm cười, điểm cái trán Tần Dương một cái: "Anh nha, đây là tự chuốc lấy."
Sau đó nàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn, thế mà ngân nga một đoạn ca dao ngắn.
"Lòng em vốn là sen, tên anh khắc trên lá, cùng uống tâm liên lộ, cùng kết hạ lương duyên.”
Hát xong Nhã nhi nói: "Anh có hiểu hay không."
Tần Dương cười nói: "Đã rõ, ý nói Tâm sen thánh nữ giấu ở trong nước sông, trong lòng em sớm có anh, thời điểm khi anh rơi vào trong nước, sức mạnh tâm sen phát ra, hai ta dĩ nhiên là muốn kết thành lương duyên, thành làm phu thê."
Nhã nhi gật đầu một cái, nói: "Dưới tình huống này, đừng nói anh kháng cự không được, liền ngay cả thân là thánh nữ như em cũng kháng cự không được, một khắc kia nhìn thấy anh từ trên trời hạ xuống, Nhã nhi liền biết, hôm nay sẽ trở thành phu thê với người rồi.”
Hiểu được chân tướng sự tình, Tần Dương dùng sức hôn Nhã nhi một cái, nha đầu này quả thực vô cùng đáng yêu.
Sau chuyện này, Tần Dương giải thích rõ ràng một chân tướng, khiến cho hắn vô cùng cảm động.
Nhã nhi thân là thánh nữ, nắm giữ cảm ngộ đặc biệt đối với Thiên Đạo, nàng thật ra thì đã sớm biết phương pháp giải trừ tình kiếp, lại không thể nói, chỉ có thể từng bước một dẫn dắt Tần Dương đi làm.
Nói thật, ban đầu nàng là bị tình cảm của Tần Dương dành cho Tôn Mẫn làm cho động tâm, cho nên mới quyết một lòng giúp hắn trải qua cửa ải khó, hơn nữa muốn gả cho hắn.
Sự tình dưới thác nước tuyệt đối là tình cờ, nhưng dù cho Tần Dương hôm nay không đến, sau này Nhã nhi cũng nhất định sẽ dẫn hắn đi.
Nếu như Tần Dương sau khi chiếm được nàng, quả quyết bỏ rơi Tôn Mẫn, vậy thì Tôn Mẫn thật sự sẽ chết.
Cũng may hắn lần này rất đàn ông, lại mắng cho lão Thiên một trận, dễ dàng hoá giải tình kiếp.