• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dương chỉ cảm thấy một trận mê muội, nhất thời té xỉu xuống đất.

Ngay sau đó lôi điện biến mất, mây đen tản đi, thời gian ngưng đọng lại khôi phục bình thường.

Vị Cảnh hoa(1) mỹ nữ áp chế Tần Dương tinhr lại từ trong thời gian ngưng đọng, vừa lúc nhìn thấy Tần Dương té xỉu, còn tưởng rằng là chính mình dùng sức quá mạnh tạo thành.

Chỉ có lão đầu coi bói nhẹ cất tẩu thuốc đi, ở một chỗ hẻo lánh không ai chú ý, lặng lẽ biến mất ở trong khói mù, chỉ để lại một mảnh trời đêm mờ ảo.

Không biết qua bao lâu, Tần Dương cảm giác cả người đau buốt, bàn tay mông lung hình như đang cầm thứ gì, nhất thời liền siết chặt, giống như một người chết đuối bắt được phao cấp cứu.

"Khó chịu, thật khó chịu!" Hắn một mặt rên rỉ, một mặt dùng sức lôi kéo, dãy dụa, muốn chuyển hoá thống khổ toàn thân thành khí lực trút hết ra ngoài.

Bỗng nhiên, a một tiếng truyền tới, là tiếng rên rỉ thống khổ của con gái, đánh thức Tần Dương từ trong sương mù.

Hơi hơi hé mắt nhìn một cái, mình thế mà lại có thể nằm ở trên giường trong nhà, một cô gái vô cùng mỹ lệ xinh đẹp đứng ở bên giường.

Lần đầu tiên nhìn cô gái này, Tần Dương liền khẳng định chắc chắn ràng nàng có một dáng người cô cùng ma quỷ, so với người mẫu còn ma mị hơn, chỉ là mình trong lúc hôn mê, không cẩn thận nắm được tay của nữ hài người ta, dường như bóp nàng đau đớn, hơn nữa bây giờ còn chưa lỏng ra.

Nữ hài đỏ mặt rút tay về, ôn hoà hỏi một câu.

"Nhìn đủ chưa " "A! Ta, ta không phải cố ý." Tần Dương vội vàng nhắm mắt.

"Hừ, nếu ngươi cố ý, hiện tại ít nhất đã chết mười bảy mười tám lần rồi." Sau khi nói xong, nữ hài xoa xoa tay nhỏ, sau đó đi vào trong phòng.

Tần Dương lúc này mới phát hiện, bản thân mình lại có thể nằm trên giường trong nhà mình, nhưng mà vì sao lại có nữ hài trong nhà mình đây, còn là em gái tuyệt đẹp như thế.

Một lát sau, giọng cô gái lại truyền tới từ phòng bếp.

"Đã thoải mái hơn chưa? " "Đỡ mệt thì ăn chút cơm đi, ta nấu một ít cháo cho ngươi đấy." Sau đó Tần Dương nhìn thấy nữ hài đi ra từ trong phòng bếp.

Nhưng lần này nàng thế mà đã đổi váy, thay bằng một thân mặc cảnh phục.

Nữ hài tuổi xuân, còn là một vị cảnh hoa, trời ạ, nàng rốt cuộc là ai Trong nháy mắt, ánh mắt của Tần Dương đờ đẫn rồi.

Đẹp, thật là đẹp, như lá đoá sen buổi sớm, mang theo hạt sương trong suốt, tươi mát mà thoát tục.

Nữ hài mặc dù mặc đồng phục cảnh sát, nhưng bộ cảnh phục cũng không thể che giấu thân thể mềm mại hoàn mỹ, thân hình man diệu tuyệt vời nương theo bộ cảnh phục thoải mái, phần gấu áo hơi để hở, vòng eo mê người trong bộ cảnh phục nhẹ nhàng lay động trong khoảng không, theo bước chân, chậm rãi mà đi tới .

Tần Dương không nhịn được than thở, không nghĩ tới thế gian còn có mỹ nữ như thế, hơn nữa còn là cảnh hoa tư thế hiên ngang, cân quắc tu mi(2) mà không mất đi nhu tình.

Khi cô bé đi tới gần bên, Tần Dương đột nhiên phản ứng lại.

Nguyên lai là nàng! Cảnh hoa dùng một chiêu cầm nã thủ, khoá trái mình tối hôm qua.

Cô gái bưng một chén cháo loãng, đặt ở trên bàn, lạnh nhạt nói: "Yên tâm đi, tối hôm qua tôi cũng không làm gì cậu " Tần Dương lập tức bó tay rồi, không phải lời này nên để con trai nói với con gái à.

Nữ hoa khôi cảnh sát xin lỗi tựa như cười cười, nói: "Ngày hôm qua tôi ra tay hơi nặng, sau khi cậu té xỉu, tôi liền đưa vào bệnh viện." "Sau đó, ừm … nên tôi đã đánh giá một chút toàn bộ sự việc. Nếu như không có đoán sai, cậu mới thật sự là người bị hại, nhưng là từ góc độ pháp lý mà nói, cậu đánh người, trên đầu giáo viên hướng dẫn của cậu có bảy, tám vết khâu, cho nên về mặt pháp lý, hắn mới là người được xác nhận là người bị hại ." "Cũng may hắn đoạt thành quả của cậu, không muốn làm lớn chuyện này, liền không có ý định truy cứu, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Sau khi nói xong nữ hài liền dự định rời đi.

Nàng chính trang lại cảnh phục một chút, thắt lại đai lưng cảnh sat, cái vóc dáng kia càng thêm rõ ràng, duyên dáng yêu kiều.

Đến cửa phòng, nàng dường như lại nghĩ tới cái gì, quay đầu khẽ mỉm cười, nói: "Tần tiên sinh, cậu hẳn là tăng cường rèn luyện, tôi làm cảnh sát mấy năm nay, trong số những người bị chế phục trong tay ta, anh là yếu nhất." Loảng xoảng! Miễn cưỡng gắng gượng chống đỡ thân thể, mắt nhìn đưa nữ hài rời đi Tần Dương bị trượt một cái, cánh tay mềm nhũn, trực tiếp vô lực ngã xuống giường.

Câm lặng a, ta làm sao lại là yếu nhất đây, dầu gì ta cũng là một nam nhân đi! Sau khi cô gái dời đi, Tần Dương vô cùng xấu hổ, trong lòng trong nháy mắt xuất hiện ba chữ.

Nữ hán tử! Cô gái này chẳng những là nữ hán tử, hơn nữa còn được xếp vào loại nữ hán tử vô cùng xinh đẹp.

Trong phòng lại khôi phục yên lặng, lúc này Tần Dương mới nhớ tới, chính mình còn chưa hỏi xin tên của nàng, người ta giúp mình, nhưng ngay cả cảm ơn cũng không nói một tiếng.

Từ trên giường bò dậy, Tần Dương lấy cháo loãng uống, phát hiện trên bàn để một cái ví tiền kiểu nữ giới vô cùng tinh xảo.

Mở ra xem, một tấm hình để ở bên trong, là một tấm ảnh chụp chung, trên ảnh là một nam tử tuấn tú toả ra ánh dương ấm áp, một bên là cảnh sát hoa khôi, còn có một tờ biên lai, trên tờ đơn viết hai chữ Trương Thiến.

"Tên là Trương Thiến, thật xinh đẹp, chẳng qua cũng quá vô tâm đi , ngay cả ví tiền cũng không cầm." Vì vậy Tần Dương đứng dậy bước vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt rồi mang ví tiền đi trả cho người ta.

Nhưng ngay khi hắn đi vào phòng tắm, đối mặt cái kia một mặt cũng không quá lớn gương thời điểm, cả người bỗng nhiên kinh trụ.

Hình xăm, trước ngực của mình lại có thể nhiều hơn một bức hình xăm.

Tại sao có thể như vậy Trong lúc ngạc nhiên, Tần Dương nhanh chóng cởi áo, hình xăm trên bộ ngực hoàn toàn phô bày ra, sau khi nhìn kỹ, hắn lần nữa lâm vào trong rung động.

Trời ạ! Hình xăm in trên ngực hắn lại chính là một màn mình thấy vào tối hôm qua.

Đó là một cái khách sạn màu u lam cổ kính, một con sông uốn lượn bao quanh, trên sông còn có một cây cầu đá, một trong hai đầu cầu ẩn tàng trong sông Hoàng Tuyền mông lung lơ lửng trong sương khói, mây trời. Khách sạn Luân Hồi! Sông Hoàng Tuyền! Cầu Nại Hà! Chúa ơi..., toàn bộ những kiến trúc như mộng như ảo kia đều khắc ở trước ngực mình, tạo thành một bức đồ án cực kỳ tinh mỹ, thật giống như được in vào, trông rất sống động.

Ngay thời khắc Tần Dương vuốt ve hình xăm trước ngực mình, bỗng nhiên trong đầu vang lên một giọng già nua.

"Tiểu hoả tử, có thể nói ra câu 'Mạng không do mình, không tính là cũng được' loại lời nói có thể nói toạc thiên cơ này, cho thấy ngươi thực ra là người khoáng đạt, nếu có thể nhìn thấu tầng ý nghĩa của nhân quả này, ta liền để cho ngươi khống chế lực lượng luân hồi, nhớ kỹ: trên đường luân hồi nhiều lận đận, mang theo thiện chí giúp người đời." "Ai, ngươi là ai " Nhưng không có người trả lời hắn.

Tần Dương phát điên, chung quanh rõ ràng không có ai, nhưng hắn lại nghe thấy được âm thanh.

Còn có đêm qua, rõ ràng chính mình bị sét đánh, tại sao không có chết Sét đánh! Nghĩ đến sự kiện này, Tần Dương vội vàng cầm điện thoại di động lên, mở dự báo thời tiết ra.

Khi hắn mở xem thời tiết Giang Thành ngày hôm qua, nhất thời ngẩn ra.

Trong ba ngày gần đây, Giang Thành có thể nói là bầu trời trong trẻo, đừng nói sét đánh, coi như là một đám mây cũng không nhìn thấy.

"Trời ạ, ta, ta đây là thế nào? " Chẳng lẽ, mình bởi vì bị giáo viên hướng dẫn lừa dối, bị bạn tốt phản bội, thế cho nên tinh thần thất thường, tạo thành ảo giác sao.

Ngay khoảnh khắc Tần Dương cảm thấy không thể tưởng tượng được, hình xăm trước ngực bỗng nhiên phát ra một luồng điện cực nóng, Tần Dương chỉ cảm thấy cả người nóng lên, không gian trước mắt nhoáng lên, đảo lộn, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước một gian trạch viên cổ phác.

"Căn nhà cổ này thật quen thuộc nha!" Tần Dương chưa tỉnh hồn theo bản năng ngẩng đầu nhìn, nhất thời há to mồm, cũng không khép lại được.

Luân Hồi khách sạn! Trên cửa lớn của căn trạch viện vậy mà lại viết bốn chữ lớn: Khách sạn Luân hồi.

Mà chung quanh nó đang còn có một con sông vàng vàng cam cam uốn lượn, bao bọc, trên sông là một cây cầu, chính là thứ để cho người sống sợ hãi, tử hồn vỡ mật - cầu Nại Hà.

Trời ạ, sông Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà! Hình xăm ở bộ ngực lại có thể xuất hiện ở trước mặt mình rõ như ban ngày.

Tần Dương lấy can đảm đi vào khách sạn, nhất thời một màn ánh sáng đối diện rũ xuống, một màn trướng xuất hiện, xuất hiện hàng chữ phía trên.

"Tần Dương, bởi vì nhìn thấu vận mệnh, giành được luân hồi lệnh, đảm nhiệm chức vụ chủ nhân khách sạn." Thế là, từ trong màn sáng bay ra một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa, tản ra khí tức âm u, tĩnh mịch.

Chiếc nhẫn kia không để cho Tần Dương kịp phản ứng, liền tự động đeo trên ngón tay của hắn, Tần Dương kinh hãi, vội vàng muốn gỡ xuống, lại phát hiện một khi cái nhẫn này được đeo vào, thế mà vẫn không nhúc nhích chút nào, cuối cùng không thể tháo ra được.

Sau đó trong màn sáng liền xuất hiện một cái thông tin khác.

"Tần Dương, giành được cơ hội Thiên Lôi quán đỉnh, đạt được năng lực Thần Mục Chi Quang , chưởng quản luân hồi lệnh thành công." Tần Dương sững sờ, thầm nói: "Thiên Lôi quán đỉnh là có ý gì " "Chẳng lẽ là việc tối hôm qua mình bị sét đánh trúng sao, nguyên lai đó chính là Thiên Lôi quán đỉnh, chẳng trách mình không có chết, lại còn là một chuyện tốt." Chẳng qua "Thần Mục Chi Quang" thì là cái năng lực gì.

Mới vừa nghĩ tới vấn đề này, trong màn sáng lại hiển hiện ra một đoạn văn tự.

"Thần Mục Chi Quang tục xưng Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy quỷ hồn, phân biệt thần vật. Mỗi khi Khách sạn Luân Hồi xuất hiện, lúc mà khách nhân vào nghỉ, khách nhân nhất định phải lấy đồ vật quý báu nhất trong cả đời, Thần Mục Chi Quang có thể dùng để phân biện những vật phẩm này." Sau khi xem xong, Tần Dương nhất thời liền hiểu, thì ra Thần Mục Chi Quang chính là Thiên Nhãn giám bảo a! Không đợi Tần Dương nghĩ thêm điều gì, bên trong màn sáng lại lại chuyển sang một bức đồ hình khác Trên viết: "Trống Chiêu hồn chấn động, tiếp đón khách nhân." "Cái gì, thật ta đi tiếp khách " "Tiên sư mi, đây rốt cuộc là thứ quỷ gì a " Nhưng mà ngay tại thời điểm Tần Dương suy nghĩ hỗn loạn, màn sáng kia đã biến mất, hắn cũng bị thuấn di ra khỏi khách sạn, xuất hiện ở ngoài cửa lớn, bên cạnh trống Chiêu hồn.

Nhập gia tuỳ tục, Tần Dương cũng không đếm xỉa đến, vung dùi trống lên, đùng, đùng, đùng, gõ liền ba phát.

Trong nháy mắt đó, tiếng trống vang động, nước sông Hoàng Tuyền bỗng nhiên liền quay cuồng, cuộn lên từng đợt sóng ngập trời, thật giống như Hà Thần nổi giận đang gầm thét.

Sau đó cái kia một đám sương mù vờn quanh trên cầu nại hà bỗng nhiên cũng truyền ra tiếng bước chân bịch bịch.

Rất nhanh, một ông lão vể mặt hồng hào phúc hậu, đi ra từ một bên đầu cầu Nại Hà ẩn trong sương mù, trong tay còn cầm một sợi chỉ đỏ Thời điểm nhìn thấy Tần Dương, hắn hết sức hưng phấn, cách thật xa liền hét lên.

"Yêu! Ngài chính là ông chủ Tần đấy ư!" Phù phù! Tần Dương không kịp chuẩn bị tâm lý, bị té lộn mèo một cái, một lúc sau mới phản ứng được.

Ông chủ Tần! Thật giống như nói chính là mình đi, ông chủ Khách sạn Luân Hồi.

"Ngài là " Tần Dương còn chưa tìm tòi rõ đầu đuôi, cẩn thận thử hỏi dò câu.

"Ồ! Lão phu lỗ mãng, còn không có tự giới thiệu mình." Nói lấy, lão đầu liền móc ra một tấm danh thiếp từ trong lòng ngực, đưa tới.

"Ha ha! Ta là Nguyệt Lão, dưới quyền quản hạt của Thiên Đạo, ta trông nom việc nhân duyên ." Két!!! Mặt của Tần Dương trong nháy mắt hóa đá, hai chữ Nguyệt Lão này làm cho hắn nửa ngày còn chưa hồi thần lại được.

Thần tiên, Nguyệt Lão, khách sạn Luân Hồi! Cái này là cái gì với cái quái quỷ gì vậy a! Hơn nữa Nguyệt Lão còn mang theo danh thiếp trong người.

Cái này, cái này cũng thật là quỷ dị đi.

Tần Dương dùng sức lắc lắc đầu, để chứng thực mình phải chăng còn thanh tỉnh hay không.

"Đại gia ngươi, ta rốt cuộc thế nào a, coi như bị bệnh tâm thần, cũng không nên có ảo tưởng hoang đường như này a!" Không đợi Tần Dương nói chuyện, Nguyệt Lão liền nhanh chóng quơ quơ giấy đỏ trong tay.

"Ha ha, Ông chủ, muốn mời ngươi thu nhận người khách, ngươi nhìn một chút xem có thể giúp đỡ một cái không." "Ồ! Cái sợi tơ hồng đó chính là " Khi Tần Dương chú ý tới sợi tơ đỏ trong tay đối phương, lúc muốn xem cho rõ ràng, trong đầu nhất thời liền truyền ra một luồng tin tức.

Thần Mục Chi Quang khởi động.

Bạch! Tần Dương trong nháy mắt cảm giác được bên trong hai mắt xuất hiện một đạo điện mang vô hình, vù vù một cái bám vào cái kia bên trên sợi tơ đỏ, ngay sau đó trong đầu liền hiện ra tin tức liên quan tới tơ đỏ "Tơ hồng Nguyệt Lão, Tiên Khí cấp thấp." Cảnh hoa: Hoa khôi cảnh sát Cân quắc tu mi hay Cân quắc bất nhượng tu mi: là thành ngữ Trung Quốc chỉ người phụ nữ có tài thao lược không kém đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK