Cướp thuốc lá của Tần Dương, Vương Trân lần đầu tiên đỡ lời giúp cho Đỗ Tuấn:
"Tần Dương, nếu như cậu thật sự có thể giải độc, nên nói cho chúng ta biết một tiếng, không ai muốn phương pháp bí truyền của cậu, chúng ta chỉ cầu một cái đáp án an tâm."
Ai, đám người này a, thật đúng là chưa tới Hoàng Hà chưa chết tâm.
Tần Dương không có cách nào cũng chỉ đành sử dụng ra một chiêu đập nồi dìm thuyền.
Hắn đứng dậy nói: "Như vậy đi, ta để cho các ngươi lục soát người, nếu như có thể từ trên người ta, và trong hành lý tìm đến bất kỳ loại dược phẩm nào, bất kể nó có phải phương pháp bí truyền hay không tôi đưa hết cho các ngươi."
Chuyện này...
Vương Trân cười khanh khách không nói gì, Đỗ Tuấn cũng mang theo tâm tình thất vọng bỏ đi.
Lại đến buổi tối, Tần Dương dành thời gian tiến vào khách sạn Luân Hồi, đem sự việc rắn độc tập kích bàn luận một hồi cùng tiểu Linh Tiên Nhã nhi.
Nhã nhi sau khi nghe xong, vậy mà rất bình tĩnh nói: "Lão gia, vốn em nghĩ là ngài biết, hoá ra ngài chẳng biết gì à!"
"Biết cái gì "
Tần Dương đột nhiên phấn chấn tinh thần, xem ra câu trả lời mà mình phải vắt trán suy nghĩ thì Nhã nhi có thể nói với mình.
Mẹ, sao mình không nghĩ đến chuyện hỏi nàng sớm một chút nhỉ.
Nhã nhi cười nói: "Lão gia, hai chữ Âm sơn này đã đủ để chứng minh hết thảy, Âm sơn mặc dù chỉ là một cái danh xưng, nhưng cũng đủ nói lên rằng nó hàm chứa âm khí nồng nặc, rắn thích u ám ẩm ướt, cho nên tới Âm Sơn chắc chắn sẽ gặp nhiều rắn.”
"Bây giờ tiểu thôn trấn này bỗng nhiên xuất hiện nhiều rắn như vậy, nhất định là lối vào Âm sơn cảm nhận được hơi thở thánh nữ của em, cho nên đã từng mở ra qua một đoạn thời gian, những con rắn kia chắc là chạy đến từ lối vào."
"Dĩ nhiên, những con rắn này có thể chạy ra không có nghĩa là người bên ngoài có khả năng đi vào, thậm chí ngay cả cửa vào cũng có khả năng không ai nhìn thấy, đây là pháp tắc thiết định lúc khởi đầu của Âm sơn, dùng để đề phòng ngoại địch."
"Ha ha, mấy trăm năm qua, chắc chắn không có ai đi vào bên trong, rắn, dĩ nhiên là nhiều vô cùng."
Con bà nó, tại sao có thể như vậy, câu trả lời của Nhã nhi khiến cho cái đầu đơn giản của Tần Dương bỗng nhiên thông suốt, nhưng lại làm cho hắn dở khóc dở cười !
Tự ngẫm nửa ngày, rắn độc vậy mà do Nhã nhi mà xuất hiện, thế mà mình phải hao tâm tổn trí cả buổi trời.
"Nhưng sao rắn độc lại tấn công ta và bác sĩ Vương"
Tần Dương vẫn không hiểu vấn đề này, chẳng lẽ là thịt của mình cùng bác sĩ Vương ăn ngon.
Ta nhổ vào, câu trả lời chó má, ngay cả Tần Dương mình cũng cảm thấy buồn cười.
Ngay khi nói đến vấn đề này, sắc mặt bình tĩnh của Nhã nhi cũng bất ngờ thay đổi.
"Này còn phải hỏi sao, nhất định là có người bôi thứ gì đó có tác dụng thu hút mấy con rắn, cho nên bọn nó mới công kích ngài."
Sau khi nói Nhã nhi nhanh chóng vung tay ngọc, ngay trước mặt Tần Dương kết xuất một con dấu thần kỳ, một vệt sáng khảm vào trên người Tần Dương, rất nhanh, trên người của hắn tản mát ra một mùi hôi vô cùng khó ngửi.
Ngửi một cái, Nhã nhi lạnh lùng nói: "Không sai, chính là mùi này, em khuếch tán nó mười mấy lần, lão gia chính người cũng ngửi được, nó có thể dẫn tới ham muốn tấn công của rắn độc.
Đỗ Tuấn, nhất định là Đỗ Tuấn, Tần Dương trong lòng nhất thời đoán được câu trả lời, chẳng qua là không nghĩ tới, hắn thậm chí ngay cả Vương Trân cũng muốn giết.
Hoặc là hắn còn có một cái mục đích, đó chính là tìm kiếm phương pháp bí truyền mình dùng để trị bệnh cứu người.
Bởi vì bất kể là mình bị rắn cắn, hay là Vương Trân bị rắn cắn, mình cũng phải cứu, cho nên hắn là muốn tiến hành song song, dùng cái này tra rõ bí mật phương pháp cứu người của mình.
Quá bỉ ổi rồi, vì đạt tới mục đích, lại có thể không để ý người khác sống chết.
Sau khi khinh bỉ tên Đỗ Tuấn, Tần Dương lại hỏi một vấn đề tại sao rắn độc lại hai lần công kích Trương lão cha.
Nhã nhi suy đoán nói: "Trên người Trương lão cha hẳn là cũng có thứ gì đó hấp dẫn bọn rắn tấn công đi!"
Tần Dương còn có cái thắc mắc cuối cùng, người trong thôn tại sao không hề đề cập tới sự việc của thầy phong thuỷ, một điểm này hắn là thực sự thật tò mò, nhưng lần này, bí mật về của việc này ngay cả Nhã nhi cũng không biết.
Bỗng nhiên Nhã nhi từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm Tần Dương, lộ ra vẻ nhu thuận ít thấy nói:
"Lão gia, mang em đi chung đi ra ngoài đi, em có thể giúp ngài tra rõ toàn bộ mọi thứ."
Bạch! Tần Dương sắc mặt trắng bệch, hắn chỉ sợ Nhã nhi nói đến việc này, nếu như có lần đầu dẫn nàng ra ngoài, vậy tuyệt đối sẽ có lần thứ hai, chuyện này sớm muộn sẽ bị Tôn Mẫn biết.
"Không được, ta nói qua rồi, Thiên Đạo ngay ở trên đỉnh đầu của ta, cái Thiên Đạo này còn đang chờ trừng phạt ta đây, em nếu cùng đi với ta ra ngoài, nó nói không chừng sẽ ngay lập tức nghĩ biện pháp khiến cho Mẫn nhi biết đến sự tồn tại của em, đến lúc đó thì ta gặp khó rồi."
"Hừ! Có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là để cô ấy biết thôi mà, ta nhưng là thánh nữ Tiểu Linh giới, ta không chê nàng là tốt rồi, chẳng lẽ cô ấy còn dám vô lễ với ta chắc.”
Tần Dương hoàn toàn điên rồi, âm thầm lẩm bẩm: "Bà cô của ta ơi! Mấu chốt là ta căn bản liền chưa từng nghĩ cưới cô nha! Đây đều là bị Thiên Đạo ép."
Hoàn toàn im lặng rồi!
Cuối cùng Tần Dương vẫn là không đồng ý Nhã nhi cùng mình cùng bước ra khỏi khách sạn Luân Hồi.
Nhưng là lúc gần đi, Nhã nhi gỡ xuông một chiếc chuông từ trên vô số chuông nhỏ trên người mình, tự mình buộc vào cổ tay của Tần Dương.
"Chủ nhân, cất kỹ cái chuông nhỏ này đi, em đã khảm xuống bùa chú khắc chế rắn, lần sau gặp lại bọn rắn độc, chúng nó sẽ không còn là địch nhân của ngài, mà là chiến sĩ của ngài rồi."
"Cái gì, bùa chú xà ngữ "
"Đúng vậy, bàn về pháp lực tiểu Linh tiên chúng em thực ra không sánh bằng thần tiên, nhưng ở phương diện thao túng sức mạnh, thần tiên cũng không bằng chúng em, trong cái Linh đang này có lực lượng của em."
Không nghĩ tới trên đời lại còn có loại đồ chơi bảo bối như này, cầm lấy Linh Đang, Tần Dương lúc này vui vẻ cười lớn, hận không thể hôn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã nhi.
"má ơi, nha đầu này, đối với chính mình thật đúng là không còn gì có thể chê trách, đưa Thánh Nữ quả, đưa Linh Đang thánh nữ, còn có thể khống chế rắn độc, sảng khoái a!"
Tuy nhiên sau khi phức cảm sung sướng qua đi, Tần Dương đột nhiên cảm giác được mình thật sự không nên giữ nàng ở bên người, tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ thất thủ mất!
Mặc dù mình chắc chắn sẽ không phản bội Tôn Mẫn, trong lòng lại càng ngày càng không nỡ bỏ vị này tiểu Linh tiên rồi.
Ai! Nhân sinh chính là như vậy, đâu đâu cũng tràn đầy mâu thuẫn!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tần Dương chuẩn bị lên đường, dựa theo đầu mối Nhã nhi cung cấp, hắn trước đi nhìn qua Trương lão cha một chút, muốn tra một chút là nguyên nhân gì dẫn tới rắn độc hai lần công kích ông ấy.
Trương lão cha đã có thể xuống giường, đang ngồi ở trong sân nghỉ ngơi.
"Tần đại ca, anh đã đến rồi."
Nhìn thấy Tần Dương, Đại Ngưu rất nhiệt tình lên tiếng chào, Tần Dương cũng không hỏi cái gì, sau khi biết sẽ không hỏi được điều gì từ trên người tiểu tử này, chỉ tính toán dùng Thần Mục Chi Quang nhìn một chút trên người Trương lão cha có gì cổ quái.
Quả nhiên, dưới sự dò xét của Thần Mục Chi Quang, Tần Dương phát hiện trên người Trương lão cha có một tấm lệnh bài gỗ cổ quái, phía trên chạm trổ một cái đồ đằng rắn độc màu đỏ, răng độc kia cực kỳ kinh khủng, thật giống như dưới một nhát cắn này mọi thứ đều có thể bị chọc thủng.
Sau khi phát hiện lệnh bài gỗ, Thần Mục Chi Quang lập tức phản hồi trở lại một luồng tin tức.
"Một tấm lệnh bài Âm sơn lệnh bỏ hoang, có thể do tiểu Linh tiên phục hồi, người đoạt được, bất luận thân ở nơi nào trong nhân gian, đều có thể dựa vào lệnh bài, tùy thời dịch chuyển vào bên trong Âm sơn."
Ồ! Lại là vật này, chẳng lẽ là ở trong núi Trương lão cha trong lúc vô tình nhặt được
Âm sơn lệnh, vốn là đồ vật để tiến vào Âm sơn, những con rắn đến từ Âm sơn kia, chỉ sợ là công kích lão Trương là nhằm vào tấm lệnh bài này này mà tới, phải nghĩ biện pháp đoạt lệnh bài tới tay.
Vì vậy Tần Dương đi tới trước mặt Trương lão cha, nghe Đại Ngưu nói lỗ tai cha mình có chút trở ngại, vì vậy hắn la lớn.
"Lão cha, thân thể khá hơn chút nào chưa? "
Trương lão cha cười ha hả nhìn lấy Tần Dương, lộ ra giản dị đặc hữu của người miền núi, lớn tiếng trả lời.
"Ừ! Tốt hơn nhiều rồi, chàng trai, cám ơn cậu, các người vậy mà đã cứu lão già này hai lần rồi.”
"Đừng khách khí, đó là điều chúng cháu nên làm."
"Đúng rồi, bác à, ngày đó thời điểm cứu bác, ta nhìn thấy trên người của bác có cái thẻ bài, rất đặc biệt , có thể để cho cháu xem một chút không."
Tần Dương thầm nghĩ, mình lấy cái lệnh bài, để cho ông ấy ít tiền coi nhưu đền bù, dù sao vật này để lại trên người ông ấy, sớm muộn lại dẫn rắn tới, vậy thì thật sự rắc rối to.
"Ồ! Cậu nói là tấm mộc bài này sao "
Trương lão cha cũng không nghĩ đến việc che dấu, không chần chừ liền từ trong lòng ngực sờ soạng lấy ra lệnh bài.
Tần Dương mừng rỡ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền tới tay, hắn đang muốn nhận lấy, bỗng nhiên bên ngoài viện truyền tới tiếng bước chân, sau đó đã nhìn thấy Đỗ Tuấn mang người đi vào.
Đỗ Tuấn một mặt treo nụ cười, cười phi thường âm hiểm, hắn cũng tới đến trước mặt Trương lão cha, thủ hạ còn cầm một vài thứ, tất cả đều là các loại vật phẩm chăm sóc sức khoẻ.
"Lão Trương, cháu tới thăm bác."
"Ồ! Cảm ơn, cảm ơn, các cậu đã cứu tôi, còn tới thăm lão già này, quả thực quá khách khí."
Trương lão cha nhìn thấy Đỗ Tuấn, còn sốt sắng hơn lúc nhìn thấy Tần Dương, còn muốn đứng dậy đón tiếp.
Nhưng công tử ca như Đỗ Tuấn như thế nào chịu được mùi lạ trên người lão Trương vội vàng liền lui hai bước, hại lão nhân gia thiếu chút nữa ngã nhào.
Tần Dương vội vàng đỡ lão nhân gia, sau đó không hiểu nhìn về phía Đỗ Tuấn: "Tôi nỏi tiểu từ cậu lại định giở trò xấu gì vậy, người lúc nào biến thành cậu cứu rồi."
Đỗ Tuấn căn bản không để ý tới Tần Dương, trực tiếp vung tay lên với thủ hạ, nhất thời vị nữ vệ sĩ kia tiến tới đỡ lấy ông bác, sau đó hất một cái hai khối cầu thịt trước người, một đòn đẩy Tần Dương ra.
Vô ngữ, lợi khí của nữ nhân, quả nhiên không trêu chọc nổi.
Tần Dương bị đẩy ra chỉ có thể cười khổ.
Nữ bảo vệ tựa như lấy lòng nói: "Cha, chúng ta lần này tới chính là muốn hỏi ngài để thu lưu miếng gỗ kia, vật kia khắc hình một con rắn độc, vô cùng có khả năng là nguyên nhân dẫn đến rắn độc công kích bác, chúng cháu cầm đi nghiên cứu một chút, bác đã đồng ý với chúng cháu rồi, không thể đổi ý nha."
Cha cười ha hả nói: "Ừ, không thành vấn đề, không thành vấn đề, cầm đi cầm đi, nói xong liền đem tấm thẻ gỗ trong tay đưa cho Đại Ngưu."
"Đại Ngưu à! Vật này thả trên người của cha lâu, có mùi rồi, ngươi cầm đi lau sạch, sau đó đưa cho mấy cậu ấy."
Tần Dương nhất thời liền cuống lên, nhưng còn không đợi hắn có hành động, hai tên vệ sĩ nam, tiến tới ngăn cản hắn.
"Vô sỉ, tiểu tử Đỗ Tuấn này cũng quá vô sỉ, lại có thể dùng mỹ nhân kế đối với lão nhân.”
Trong phút chốc Tần Dương sinh ra kích động muốn gọi ra tiểu Linh tiên, Nhã nhi vừa ra, tư sắc tuyệt mĩ thiên thượng địa hạ đó hoàn toàn đả bại nữ vệ sĩ kia.
Đương nhiên, loại sự tình này chỉ có thể ở trong tưởng tượng, cũng không thể làm.
Đại Ngưu quay người lại vào phòng, sau đó tìm miếng giẻ lau, ở sau lưng mọi người xoa xoa.
Khi hắn lần nữa đi ra, trực tiếp đem tấm bảng gỗ để vào trong tay Đỗ Tuấn.
Tiểu tử này đã đạt được mục đích, thậm chí ngay cả một câu bắt chuyện cũng không nói nhảm, đi thẳng.
Xong rồi, vật này đến trong tay Đỗ Tuấn, nếu muốn lấy lại đúng là khó khăn.
Tần Dương có chút ủ rủ, thật không rõ, hắn là làm sao biết trong tay cha có tấm lệnh bài, hơn nữa hắn vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với tấm thẻ bài này.
Sau khi đám người Đỗ Tuấn bỏ đi, Trương Đại Ngưu lén lén lút lút ở bên ngoài viện nhìn quanh rất lâu, thấy không người, mới chạy trở lại.
Hắn vừa thấy được Tần Dương, thở gấp một cái liền quỳ xuống.