Đỗ Tuấn rời đi, những người còn lại cũng rối rít đi ra ngoài theo, nhìn thấy Đỗ Tuấn khác thường, Tần Dương tự dưng liền ngẩn người.
"Mẹ, chuyện có thường tất có điều quái dị!"
"Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì "
Trong phút chốc, Tần Dương liền kịp phản ứng.
Ngày đó, tại trong trấn nhỏ vì cứu Trương lão cha, Đỗ Tuấn cùng mình tiếp tục kết thù, có thể nói là thù sâu như biển, đối với chính mình ngoan tàn đến cực hạn, nếu như có thể động thủ, hắn tuyệt đối sẽ một đao làm thịt chính mình. Nhưng mà đêm hôm đó, hắn lại dùng thái độ khác thường đi ra nói xin lỗi, giữ lại đám người rời đội.
Nguyên nhân có thể khiến cho Đỗ Tuấn thái độ khác thường chỉ có một, đó chính là lợi ích.
Bởi vì tiểu tử này biết rõ sự việc mình điều trị cho chú ba nhà họ Thích, hắn khẳng định đoán được người cứu Trương lão cha, hơn nữa khiến cho vết thương trong nháy mắt khỏi hẳn chính là mình.
Ai! Ta thật là quá ngu rồi, hắn lưu lại người trong đoàn, không phải là vì cái khác, chính là ham muốn lấy được bí phương gia truyền từ trên người mình mà.
Ngẫm lại xem, có thể khiến cho người mắc bệnh sắp chết khỏi hắn, dược vật bực này phẩm trọng yếu biết bao.
Nếu như Đỗ gia có thể có được, chiếm dược vật làm của mình, lại mở rộng sản xuất ra, thế thì Đỗ gia hẳn là phát đại tài, hơn nữa tài nguyên cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt.
Không tới vài năm, Đỗ gia liền có thể dựa vào thuốc này trở thành gia tộc giàu có trên thế giới, đều có thể hô phong hoán vũ ở bất cứ mặt nào, bất luận ở chính trị, kinh tế, thậm chí là lĩnh vực quân sự.
Kẻ dã tâm, tuyệt đối kẻ dã tâm, Tần Dương trong phút chốc liền hiểu dụng tâm hiểm ác của Đỗ Tuấn.
Cùng lúc đó, hắn lặng lẽ thi triển Thần Mục Chi Quang, quét qua trong phòng một lần, quả nhiên phát hiện căn phòng nho nhỏ, thế mà có thể ẩn giấu bốn cái máy thu hình, bất kể mình ở bất cứ vị trí nào trong phòng, làm bất cứ điều gì đều sẽ bị quay chụp, ghi âm được.
Khó trách tiểu tử này dẫn đầu rời phòng, hắn chính là muốn mình ở trong tình trạng không hề đề phòng thoài mái sử dụng dược phẩm thần bí.
"Bà nội ngươi, muốn đấu với ta."
Đoán được âm mưu, Tần Dương cười lạnh một tiếng, lặng yên không tiếng động khởi động đồng hồ vàng.
Thời gian, dừng lại!
Theo một tiếng gào to của hắn, thời gian đột nhiên dừng lại, lần này Tần Dương ước chừng dùng năm lần cơ hội tạm ngưng thời gian, cũng chính là thời gian10 giây.
Ngay cả thời gian cũng ngừng lại, máy thu hình còn có tác dụng khỉ gió gì không, hắc!
Hơn nữa để bản thân nắm giữ tốc độ nhanh nhất, hắn còn không để ý hình tượng đi ngược lại giày nhỏ.
Ở dưới sự khống chế của mỹ nhân túy bộ, mỗi một động tác của Tần Dương cũng sắp đạt cực hạn, sẽ không lãng phí một chút thời gian nào.
Vốn là Tần Dương có thể đem toàn bộ thời gian đều dùng, nhưng nếu cứ như vậy, ở trong hôm nay, Đỗ Tuấn quả như có chơi chiêu âm hiểm, mình liền sẽ mất đi một loại năng lực phòng ngự.
Vì lo trước khỏi hoạ, hắn chỉ sử dụng 10 giây thời gian.
Hành động!
Chớp mắt thời gian ngừng lại, Tần Dương đột nhiên bắt đầu chuyển động, thân thể của hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng chọc vào vết thương Vương Trân.
Sau đó đem nước vỏ quả Thánh Nữ nhỏ ở phía trên, còn dùng sức cạy ra miệng Vương Trân, nhỏ một chút ở bên trong.
Chẳng qua Vương Trân uống vào rất ít, đại đa số đều nương theo khóe miệng chảy ra.
Tốc độ Tần Dương mặc dù nhanh, nhưng thời gian có thể ngưng đọng cũng trôi qua rất nhanh, dù sao chỉ có 10 giây.
Trong mười giây đồng hồ, hắn chẳng những phải xử lý vết thương, còn muốn đút nước, thời gian vẫn là quá ít.
Khi một giây cuối cùng trôi qua, Tần Dương bất thình lình trở lại vị trí bắt đầu đứng của chính, bày ra động tác trước khi thời gian ngừng lại, mà bình nước kia cũng bị hắn thu vào trong Luân Hồi lệnh.
Nguy hiểm, quá nguy hiểm, chậm một chút nữa, hành vi của mình đã bị máy thu hình ghi được rồi.
Làm xong hết thảy mọi này, Tần Dương giả vờ cái gì cũng không xảy ra, sau đó sờ một cái lên trán của Vương Trân, còn nhìn hắn một cái vết thương, sau đó đã nhìn thấy vết thương đang bắt đầu khép lại.
Tần Dương lại đợi một hồi, cho đến sau khi vết thương toàn bộ khép lại, mới tức miệng mắng to.
"Mẹ, các ngươi trêu chọc ta à."
"Đi vào hết đi!"
Ầm!
Người ngoài phòng cùng nhau chen vào, Đỗ Tuấn đứng mũi chịu sào.
Tần Dương làm bộ oán giận nói: "Ta nói các người sáng sớm chơi đùa lung tung cái gì vậy, cô ấy bị thương chỗ nào đâu căn bản chính là bị giật mình quá độ, hôn mê bất tỉnh."
"Cái gì, không bị thương "
Đỗ Tuấn quýnh lên, vết thương kia chính hắn nhìn rất rõ ràng.
Cùng nhìn thấy còn có nữ vệ sĩ về phần người khác, hắn đã sớm ngăn ở sau lưng, cho nên nơi này chỉ có hắn và nữ bảo vệ nhìn thấy vết thương Vương Trân.
Nhưng mà lần nữa kiểm tra vậy mà lại chẳng có cái gì cả.
Đỗ Tuấn hoàn toàn ngu, thật chẳng lẽ là mình hoa mắt sao
Không có khả năng , chính mình còn chưa tới mắt mờ mức độ đi!
Ngay khi hắn nghi ngờ, nữ vệ sĩ tinh mắt, bỗng nhiên nhìn thấy dịch thể ở khóe miệng Vương Trân, liền đưa tay ra muốn chạm một cái.
Tần Dương nhất thời cả kinh, nếu như loại dịch thể này bị nàng chú ý, hơn nữa thu được, chờ Đỗ Tuấn mang về nhà phân tích thành phần một cái, vậy coi như lộ tẩy.
Mặc dù Tần Dương cũng không biết thành phần bên trong là cái gì, nhưng có thể tưởng tượng, một khi bị vạch trần, ắt phải kinh thiên động địa.
Cho nên hắn cầm một cây khăn giấy lên, vội vàng tiến lên ngăn trở nữ vệ sĩ giúp Vương Trân lau qua mồ hôi trán, nhân tiện cũng lau khóe miệng của cô.
Một bên lau tiểu tử này còn một bên ra vẻ đau lòng nói: "Ai! Chị Vương nhất định là bị sợ, vậy mà khóc rồi."
Vô ngữ, nước mắt chảy ra từ khoé miệng, chỉ sợ cũng chỉ có hắn có thể nghĩ tới cái chủ ý cùi bắp cứu tràng lâm nguy như vậy.
Chỉ một lúc sau, Vương Trân tỉnh lại, âm thanh đầu tiên khi mở mắt ra chính là la lên một tiếng:
"Rắn, cứu mạng, rắn!"
Nhưng đợi đến lúc cô nhìn thấy người chung quanh, nhất thời đã minh bạch, chính mình không sao.
Một hồi lâu sau, cô mới chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, người trong phòng thấy không sao, cũng từ từ tản đi.
Đang lúc mọi người lúc rời đi, Tần Dương nhìn thấy ba người chủ tớ Đỗ Tuấn, ung dung thản nhiên thu hồi lại bốn cái máy thu hình mang đi.
Chuyến này dường như càng ngày càng không thuận lợi, đầu tiên là gặp phải Trương lão cha bị rắn cắn, sau đó mình lại gặp phải bị rắn cắn, sau đó đến chính mình cùng Vương Trân ở trong mơ cùng nhau bị rắn tập kích.
Nhờ có thanh dao găm của nha đầu Thiến Nhi Tiểu Linh Tiên kia, nếu không chính mình liền hoàn toàn xong đời, nhớ lại Tần Dương còn cảm thấy rất khủng bố.
Đến trưa, Vương Trân hoàn toàn hồi phục giống như người bình thường, có thể đi lại tùy tiện.
Mà Tần Dương cho tới trưa nhưng vẫn đang suy tư một chuyện, nếu như Đỗ Tuấn muốn lấy trộm phương pháp bí truyền của mình, thì nhất định phải bày ra tình huống rắn độc tập kích mình, nhưng hắn lại là làm thế nào khiến cho rắn độc tập kích mình và Vương Trân.
Nhưng nếu như không phải là Đỗ Tuấn bày ra, là rắn độc tự phát triển khai tấn công, thế thì chúng nó tại sao phải ra tay với mình cùng Vương Trân mà không tập kích người khác.
Điểm đáng ngờ trùng điệp, càng ngày càng phức tạp.
Buổi trưa, lão hiệu trưởng già nói cho Tần Dương, Đỗ Tuấn chuẩn bị ngày mai tiến vào núi lớn, tìm kiếm thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết.
Chờ lão hiệu trưởng ra ngoài, Vương Trân cũng tới, thời điểm cô nàng nhìn thấy Tần Dương, sắc mặt là lạ.
Sau một hồi, mới mở miệng nói: "Tần Dương, là cậu đã cứu tôi."
Tần Dương phủ định hoàn toàn.
"Không phải tôi, tôi hiểu một chút y thuật, nhưng không tinh thông, vốn là dự định thử cứu chị, còn chưa tìm được phương pháp cứu trị, liền phát hiện trên người của chị căn bản là không có vết thương."
"không có khả năng!"
Vương Trân một lời cắt đứt hoang ngôn của Tần Dương.
"Tần Dương, chị cũng là một bác vĩ, tối hôm qua bị bị thương hay không, bản thân chị rất rõ ràng.”
Nói xong Vương Trân liền vén ống quần lên, chỉ chỉ hai chỗ trên chân, sau đó vừa chỉ một bên hông bụng.
"Nơi này, nơi này, còn có chỗ này."
"Thấy không, chị ngày hôm qua bị rắn cắn ba vết, liền bị thương ở ba chỗ này, thế mà sau khi tỉnh lại sau thậm chí ngay cả vết thương cũng không có, cậu nói cho chị biết, cái này là chuyện gì xảy ra."
Tần Dương cười nói: " Chị Vương, không có vết thương chẳng lẽ không tốt à."
"Cậu, cậu là dự định không nói cho chị biết sao, nhưng chị là người mắc bệnh, có quyền được biết."
Đúng là câm nín!
Lời này của Vương Trân thiếu chút nữa khiến cho Tần Dương sụp đổ.
Thật giống như một vị danh y dùng phương pháp bí truyền độc nhất của mình chữa hết bệnh cho bệnh nhân, sau đó người bệnh này liền làm loạn muốn phương pháp bí truyền, lý do chính là ta là người mắc bệnh, ta có quyền được biết.
"Cảm kích em gái cô à, có bản lãnh cũng đừng bị bệnh đi, có bản lãnh chớ bị rắn cắn đi!"
Tần Dương bắt đầu cảm thấy nữ nhân đều thích càn quấy, ngay cả Vương Trân cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, Tần Dương cuối cùng chỉ đưa ra một lý do, chính là vết thương của cô không phải là ta chữa trị, hoặc là cô căn bản là không bị thương.
Lúc xế chiều, Tần Dương lặng lẽ tìm thấy Trương Đại Ngưu.
Sau khi Trương lão cha lần thứ hai bị rắn cắn, sử dụng huyết thanh, không phải là nước vỏ trái cây của Tần Dương, cho nên còn rất yếu ớt, đến bây giờ còn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Đại Ngưu một thân một mình ở trong sân làm việc.
Tần Dương tiếp cận anh ta, đưa một điếu thuốc cho hắn, hít hai cái sau, bắt đầu triển khai điều tra.
"Đại Ngưu, bác sĩ Vương cứu cha cậu đúng không? "
"Đúng, ân tình của các vị ta cả đời cũng sẽ không quên."
"Vậy cậu đem sự kiện về thầy phong thủy kia nói cho tôi biết đi, cậu cũng biết chúng tôi muốn vào núi, có một số việc không làm rõ ràng, nói không chừng vừa vào thì sẽ gặp phải nguy hiểm."
Vừa nói đến chuyện thầy phong thủy, Đại Ngưu ngay lập tức im bặt, xoay người cầm cái rìu lên trên tay như bổ củi, hắn dường như tại chế tạo gì đồ vật.
Vì vậy Tần Dương tiếp tục thuyết phục Đại Ngưu, hy vọng có thể hỏi thăm ra tin tức.
Có thể nói tiểu tử trong núi rất là chất phác, sẽ không gạt người, nhưng cũng bởi vì chất phác, cho nên cũng thật khó giải quyết.
Để mặc cho Tần Dương nói chuyện khách sáo, người ta liền chỉ lo làm việc, không nói một lời, cho đến hai giờ sau, Tần Dương nói đến miệng khô lưỡi cứng, Đại Ngưu người ta một chữ cũng không nói.
Ai! Không bao giờ giao thiệp cùng người miền núi nữa, thần tiên sống cũng bị bọn họ làm cho ngộp chết thôi.
Tần Dương thề thốt phiền muộn rời đi.
Trở lại gian nông phòng nhỏ chính mình ở tạm, Tần Dương đụng phải lão hiệu trưởng.
Hai người lại trò chuyện một lượt hành trình ngày mai, có thể nhìn ra, lão hiệu trưởng vô cùng lo âu đối với an nguy chuyến này, thời điểm ông cùng Tần Dương trò chuyện đang hăng say, Vương Trân cũng tới rồi.
Nữ nhân này vốn vẫn cho là Tần Dương cứu mình, xem ra cô là một nữ nhân phi thường thông minh, không dễ dàng lừa gạt.
Cũng không biết hôm nay là chuyện gì xảy ra, ba người trò chuyện một hồi, Đỗ Tuấn cũng tới rồi.
Cái tên này một mặt âm u, dường như ẩn dấu điều tâm sự, nhìn thấy lão hiệu trưởng, hắn đi thẳng vào vấn đề nói: "Lão hiệu trưởng, có chuyện ta phải nói rõ ràng, huyết thanh thực sự không nhiều lắm, nếu như lại có người ngoài bị rắn cắn, ta sẽ không tiếp tục cung cấp huyết thanh nữa."
Sau khi nói xong lời này, hắn liền bỏ đi, xem ra liên tiếp hai lần vận dụng huyết thanh cứu người ngoài, cuối cùng cũng chạm đến ranh giới ích kỷ của hắn.
Trước khi rời đi, Đỗ Tuấn nhìn Tần Dương một cái, đột nhiên hỏi: "Tần Dương, tôi biết cậu đối bất mãn với tôi, nhưng nếu như cậu thật sự có phương pháp giải độc rắn, cũng không cần che dấu, lần này chúng ta vào núi, nguy hiểm lớn nhất chính là rắn độc."
Tần Dương nhún vai một cái, châm một điếu thuốc, thời điểm phun ra vòng khói thuốc, Vương Trân lại giật thuốc lá mang đi.
"Bớt hút thuốc đi, không tốt cho thân thể."
Tần Dương nhất thời hết ý kiến, Tôn Mẫn còn không cai quản mình, cô ấy quản nhiều như thế làm gì vậy!