• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang lúc này âm thanh hoài nghi của Trương Thiến truyền tới: "Tần Dương, ngươi chắc chắn nàng còn có thể cứu sao " "Ta chắc chắn, cứ cho không thể cứu sống, cũng không thể xấu hơn được, nhưng nếu là không cứu, vậy một tia hi vọng cuối cùng cũng không còn đâu." Sau khi nhiều lần suy nghĩ, nói với cảnh sát bên cạnh: "Cậu ta là bạn của tôi, để cho cậu ấy thử một chút đi! Xảy ra chuyện tôi bảo đảm." Vì vậy đặc cảnh lúc này mới cho đi.

Tần Dương sải bước dài vọt tới xe cấp cứu, vén vải trắng trên người Tôn Mẫn đang đắp lên, mà hồn phách của nàng cũng đang lo lắng bay lượn ở một bên.

Chỉ thấy Tần Dương hai mắt ngưng thần, trong nháy mắt bắn ra một đạo vô hình Thần Mục Chi Quang, bao phủ thân thể Tôn Mẫn trong đó.

Người bên cạnh dĩ nhiên là không nhìn thấy, nhưng quỷ hồn Tôn Mẫn lại lập tức cảm giác được cả người một hồi thoải mái.

Sau đó Tần Dương dùng bàn tay không ngừng nắn bóp mỗi một vị trí trên thân Tôn Mẫn, lực lượng luân hồi trên chiếc nhận thuận theo tay của hắn .

Mà hồn phách cũng vào lúc này cảm giác được một cổ triệu hoán sức mạnh, muốn cho nàng trở về thân thể.

Dần dần, Tần Dương cảm giác được thân thể Tôn Mẫn bắt đầu nóng lên.

Lại một lát sau, sau khi xác định trong cơ thể của nàng đã tràn ngập đủ đủ năng lượng cường đại, đột nhiên kéo một cái vào hồn phách của Tôn Mẫn đang sốt ruột đứng bên cạnh, thuận tay liền đè xuống thân thể.

Hồng hộc! Nhấn một cái, nhất thời liền hợp nhất hồn phách li thể vào bên trong, dương khí trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển bình thường lên.

Tần Dương nhất thời thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng ngay khi Tần Dương mới vừa buông lỏng, còn chưa kịp lau mồ hôi, bỗng nhiên cũng cảm giác thấy bàn tay của mình sau khi ấn hồn phách Tôn Mẫn xuống cảm nhận được xúc cảm khác thường.

Ồ! "Tại sao người chung quanh, đều nhìn mình với ánh mắt đó " Trong lúc Tần Dương nghi ngờ, bác sĩ bên cạnh âm thầm giật giật tay áo hắn, thầm ám chỉ, hơi chỉ vào cánh tay vẫn còn để lên người nữ hài.

"Mẹ nhà nó, mới vừa rồi quan tâm cứu người, lại không kiêng kỵ đến đối phương là một cô gái, mà tay của mình vậy mà không ngừng nhào..." Ai, liền như vậy, không cần giải thích, Tần Dương biết mình là lòng tốt làm chuyện xấu, lúc này hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

Ngay lúc Tần Dương đang lúng túng, bỗng nhiên trong đám cảnh sát có người phát ra tiếng hô kinh ngạc.

"Trời ạ, mau nhìn, sống, sống, cô gái sống lại rồi." Nguyên bản những người này nhìn thấy Tần Dương không ngừng phát vào thi thể, còn tưởng rằng hắn là một tên cuồng hành hạ xác.

Nhưng lúc này thấy Tôn Mẫn vốn bị tuyên bố tử vong lại giật hai cái, sau đó lại ho khan hai tiếng, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, kinh ngạc đến không nói ra lời.

Sau đó ánh mắt của Tôn Mẫn lại mở ra, một đôi mắt mang theo cảm kích đầu tìm đến Tần Dương.

Nhưng chuyện đau khổ hơn lại xảy ra rồi, lúc này tay của Tần Dương còn đặt trên người con gái nhà người ta đây, các phóng viên vây xem rối rít móc ra máy ảnh.

Chỉ nghe thấy một hồi ánh đèn flash lấp loé, cùng âm thanh máy ảnh, cái bàn tay gian tà kia trong nháy mắt đã hiện ra nguyên hình .

May mắn chính là Tần Dương một mực quay lưng về phía phóng viên, sau khi phát hiện có cái gì không đúng, hắn che mặt lại, dưới sự bố trí của Trương Viễn lặng lẽ chuồn đi.

Đến chỗ yên tĩnh, trong lòng Tần Dương còn cảm thấy từng hồi lúng túng.

"Ai! Cái tay này đúng là để không đúng chỗ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên cứu người liền tạo thành một sự kiện ướt át như vậy, lão Thiên, ngươi đây là đang chơi đùa ta sao!" Kết quả là, Tần Dương cũng không còn tâm tình để đi tìm kiếm tên Vương Đức Thanh rồi, đi thẳng một mạch về nhà, tránh phóng viên.

Buổi tối hôm đó, các tạp chí lớn ở Giang Thành rối rít giật tít báo:"Thần y háo sắc dũng mãnh cứu em gái bị tai nạn giao thông" tựa đề lớn.

Hơn nữa còn không hẹn mà cùng bổ sung hình ảnh Tần Dương cứu chữa nạn nhân, dùng hình ảnh chân thực đặc tả cảnh cứu người bằng cách sờ soạng thân thể người ta, chỉ là, ai có thể nhìn ra đó là cứu người a.

Điều duy nhất đáng mừng là, tất cả hình ảnh đều là bóng lưng, không có một tấm chính diện, liền ngay cả gò má cũng không có.

Sau đó Tần Dương nghe bác gái hàng xóm lải nhải thảo luận rất lâu sau đó.

"Tấm lưng kia, hình như tôi đã gặp qua chỉ là không nhớ ra, chỉ là không nhớ ra là ai”.

Tần Dương trong nháy mắt sụp đổ rồi, không còn cách nào khác ở nhà trấnh né chừng mấy ngày, cũng liên tục đặt đồ ăn bên ngoài, ăn đến mức sắp nôn ra ngoài, nhưng vẫn không dám bước ra khỏi cưuar.

Ngày thứ ba, Trương Thiến gọi một cú điện thoại tới, nói cho Tần Dương một tin tức tốt, sự kiện truyền thông đã giải quyết, do cảnh sát báo cáo, lãnh đạo chính phủ ra mặt, giao trách nhiệm các tạp chí lớn chính diện đưa tin việc này, đồng thời cũng dựa theo yêu cầu Tần Dương, giữ bí mật những tài liệu về cá nhân hắn.

Kết quả là, tựa đề giật tít những hãng truyền thông kia đảng rốt cuộc thay đổi, từ đầu đề “thần y háo sắc” chuyển sang mấy câu chính nghĩa lẫm nhiên như:" Thần y chưa lập gia thất mãnh liệt cứu thiên kim phú hộ ." Tổ cha ngươi, Tần Dương nhất thời bị truyền thông vô sỉ làm cho ngã ngửa, đây chính là điển hình của bình mới rượu cũ, vẫn là ám chỉ mình háo sắc nha! Sau đó, Trương Thiến cũng ngạc nhiên, vô cùng hiếu kỳ, hỏi thăm Tần Dương vì sao khẳng định Tôn Mẫn không chết, Tần Dương dùng hai chữ “trực giác” lừa bịp nàng.

Về phần hắn cứu người như thế nào! Ha ha, Tần Dương mười phần vô sỉ đổ cho bí mật bất truyền của gia tộc, từ chối trả lời.

Sự tình cuối cùng đã đi tới kết thúc, Tần Dương cuối cùng đạt được hai ngày thanh tịnh.

Bỗng nhiên buổi sáng hôm nay, Tần Dương, mới vừa rời giường liền nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, sau khi bắt máy hắn kinh ngạc phát hiện, người gọi điện là Nguyệt lão Đầu bên kia điện thoại, Nguyệ lão dùng âm thanh cầu khẩn:"Tần chưởng quỹ a! Chuyện của ta, đến lúc nào ngươi muốn hoàn thành!" Tần Dương cũng không biết nói gì, Không để cho Vương ĐứcThanh chết, không để hắn ngồi tù, chỉ cần khiến hắn thân bại danh liệt, khuynh gia bại sản.

Loại sự tình này, há là dễ dàng như vậy.

Nguyệt Lão lần nữa lấy lòng tựa như cầu khẩn nói: "Tần chưởng quỹ à, ta đã chuyển lời cho Hà Tiên cô, nàng biết ngươi giúp muội muội nàng, rất cảm kích, bảo ngày mai liền cho ngươi một cái đồ chơi”. Tần Dương nghe xong nhất thời sinh ra hứng thú.

"Ha, ngươi nói đi, nàng định cho ta cái gì, có thể phát huy tác dụng trong nhiệm vụ lần này hay không?" Nguyệt Lão nhất thời hết ý kiến, người ta cho cái gì, hắn biết cái đếch gì a.

Sau khi cúp máy của Nguyệt lão, Tần Dương tâm tình vô cùng thoải mái, vật mà Hà Tiên Cô tặng, dù so cũng tốt hơn Tơ Hồng của Nguyệt lão đi! Nghĩ tới đây, Tần Dương liền phát hiện mình vậy mà chưa thử qua tác dụng của Tơ hồng mà Nguyệt lão cho, vật kia mặc dù là Tiên khí cấp thấp, nhưng dù sao cũng mang theo một chữ Tiên, nhất định không phải phàm vật! Trong lúc Tần Dương đang suy nghĩ tìm ai đó để thí nghiệm, bỗng nhiên Trương Thiến gọi điện thoại tới.

"Alô, Tần Dương, buổi tối ta mời ngươi ăn cơm." Không đợi Tần Dương trả lời, Trương Thiến ở đầu dây bên kia vô cùng bá đạo, nhưng âm thanh lại vô cùng mềm mại.

"Không được nói không. Không được nói có việc, không được nói không rảnh " Tần Dương hoàn toàn hôn mê, liên hai chữ không, làm cho hắn nổ đom đóm mắt, tốc độ nói chuyện của nha đầu này thật sự là quá nhanh.

Lúc này hắn mới hiểu được, miệng của nữ nhân, thật sự là trời sinh có mị lực khiến người ta xuôi theo mà! Nói xong ba chữ không, Trương Thiến lại cúp điện thoại, Tần Dương liền thoáng một cái đơ ngay tại chỗ.

"Không thể nào! Mỹ nữ, ngươi mời ta ăn cơm, dù sao cũng phải cho cái địa chỉ chứ, nếu không ta ra ngoài uống gió Tây Bắc a!" Trong lúc Tần Dương không biết ứng đối ra sao, bỗng nhiên điện thoại di động kêu bíp bíp hai tiếng, nhận được một cái tin nhắn ngắn, mở ra xem, hắn nhất thời liền vui vẻ.

Nha! Nguyên lai là địa chỉ ăn cơm, xem ra cô nàng Trương Thiến này còn không đến mức không đáng tin cậy như thế.

Tần Dương không tự chủ được cười cười, đột nhiên hắn cảm thấy, nếu như Trương Thiến thật sự là bạn gái của mình,vậy thì thật tốt biết bao.

Chẳng những dáng người xinh đẹp, hơn nữa còn thông minh, khuyết điểm duy nhất chính là thân thủ quá lợi hại, một chiêu là có thể ép mình nằm xuống.

Sau đó Tần Dương lại nghĩ đến tấm hình trong ví tiền Trương Thiến, nghĩ tới chàng trai toả sáng chụp ảnh thân thiết với nàng, nhất thời liền bỏ qua ý nghĩ theo đuổi Trương Thiến.

Thực ra, không phải là hắn không có tự tin đi tranh giành, mà là chuyện chọc gậy bánh xe là chuyện đàn ông tuyệt đối không nên đi làm, Tần Dương vẫn cảm thấy mình rất đàn ông.

Buổi tối, đến giờ cơm.

Tần Dương bắt một cái Taxi chạy tới trước cửa "nhà hàng tư phòng phòng Thôn Tẩu", nghe nói, nhà này thức ăn trong phòng riêng ở đây cũng coi như có chút danh tiếng, người bình thường muốn đặt chỗ trước cũng khó.

Tần Dương thấy hơi buồn bực rồi, Trương Thiến mời mình ăn cơm, phải dùng tới phất cờ giống trống chạy tới những nơi như này sao, tùy tiện chọn một cái quán ven đường, mình cũng không dám cự tuyệt.

Sau khi nói số phòng, Tần Dương được phục vụ viên dẫn vào một căn phòng trang nhã, bên trong lại không có ai, hắn chỉ đành đơn độc nhìn qua một chút.

Thứ nhìn một cái, gian phòng này thật sự rất xa hoa, cao cấp, cao đẳng lần, trước đây mặc dù đã đến một số chỗ cao cấp, tuy nhiên so với căn nhã lầu này thì vẫn còn kém xa.

Chưa nói về mặt trang trí, chỉ nói riêng những vật bài trí, sưu tầm, mỗi thứ đều sang trọng, rất nhiều thứ là đồ cổ, không phải đồ cổ cũng có thể nhìn ra một chút ý vị của lịch sử hàm xúc trong đó, dùng một chữ hình dung đó chính là "Nhã" .

Khi Tần Dương nhìn đến mức vô cùng hăng say, bỗng nhiên cửa mở ra, một mỹ nhân xinh đẹp ăn mặc thời thượng đi vào.

Lúc nhìn thấy người ta, Tần Dương trong nháy mắt ngây dại.

Người đó không phải Trương Thiến, mà là Tôn Mẫn, người được mình kéo về từ quỷ môn quan.

Cô gái này mặc dù đã có một đời chồng, nhưng mà trời sinh quyến rũ, mang theo khí chất ưu nhã, cao quý không thể che dấu.

Cộng thêm tuổi tác không lớn, cho nên vừa mang vẻ đẹp thiếu phụ mê đắm, lại có nét thanh thuần của thiếu nữ tuổi xuân.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Dương, Tôn Mẫn khẽ mỉm cười, sau đó dịu dàng sửa lại vạt áo của mình.

"Làm sao, ta ăn mặc thất lễ lắm sao " "Ồ! Không có, không có." Tần Dương từ trong rung động tỉnh lại, vội vàng giải thích nói: "Hôm đó cô bị thương rất nặng, tôi cho rằng cô còn phải ở bệnh viện rất lâu." Tôn Mẫn cười nói: "Bác sĩ cũng nói như vậy, dựa theo thương thế của tôi, ở thêm một hai tháng sân cũng coi như bình thường, nhưng kỳ lạ là chỉ sau hai ngày tôi đã khoẻ lại, hơn nữa hết sức khỏe mạnh." Nói tới chỗ này, Tôn Mẫn bỗng nhiên đến gần Tần Dương, ghé vào lỗ tai hắn quyến rũ nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ nghĩ, chắc không phải tác dụng đặc thù của cái tay xấu xa đó đâu nhỉ!” Thời điểm cứu Tôn Mẫn, tay của Tần Dương không ngừng vỗ vào huyết mạch toàn thân đối phương, mà khi đó hồn phách của Tôn Mẫn cũng đang ở bên cạnh quan sát.

Không thể nào, chẳng lẽ nữ nhân này muốn tính nợ cũ , món nợ bị truyền thông vu oán giá hoạ kia, thật oan uổng a! Mặt của Tần Dương két một cái chuyển sang đỏ: "Này, này, ngày đó tôi không phải cố ý." "Ha ha ha, cậu thật buồn cười, tôi doạ cậu thôi!" Tôn Mẫn giống như con bướm như vậy, cười hì hì vây quanh Tần vòng vo một vòng.

Tần Dương vuốt trán một cái, lại bị doạ toát một thân mồ hôi lạnh: "Ai! Xem ra nữ nhân quả nhiên mãnh liệt như hổ vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK