• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Đám người bắt đầu náo động, có người hảo tâm thì ba chân bốn cẳng đem đỡ lấy lão Trương, mà Tần Dương lại càng thêm kinh ngạc.

Lúc này hắn mới hiểu được Nhã Nhi tại sao không nỡ đem thịt quả cho người ngoài ăn, vật này quả nhiên là kỳ trân đấy, nếu như không phải mình cầu cô ấy, sợ rằng ngay cả vỏ trái cây cô ấy cũng không nỡ bỏ ra đi.

Thấy Trương lão cha vô sự, Tần Dương nhanh chóng đi tới trước cửa nhà Đỗ Tuấn, mà lúc này hai người nam bảo vệ đang canh giữ ở bên ngoài, bên trong yên tĩnh, cũng không biết Vương Trân có bị thoát y hay không.

Vừa mới muốn đi vào, hai vệ sĩ kia liền đưa tay liền ngăn cản Tần Dương.

"Xin lỗi, Đỗ thiếu bận việc ở bên trong, người không phận sự miễn vào."

"Miễn vào, dám nói với ông mày miễn vào, ông đây xiên chết cha mi.”

Hầu như không cần động não nghĩ, cũng đoán được: sợ rằng Vương Trân đang gặp nguy hiểm rồi.

Bác sĩ tốt như vậy, nếu như do mình đến muộn, dẫn đến cô ấy bị tên cặn bã như Đỗ Tuấn làm nhục, Tần Dương có cảm giác nếu chuyện xảy ra thật, mình hẳn sẽ bị thên lôi đánh chết.

Thấy hai tên vệ sĩ chắn đường chắn lối, Tần Dương không nói hai lời, quơ lấy một cây gậy làm cán chổi ở góc tường, cùng lúc đó kích hoạt chức năng đồng hồ vàng.

Tách!

Thời gian ngừng lại.

Vì không để hai tên vệ sĩ tiếp tục ngăn cản, lần này hắn một lần kích hoạt dùng tới hai lần tạm ngừng thời gian, tổng cộng thời gian bốn giây tạm ngừng.

Ba ba ba!

Ngưng đọng mạnh mẽ được giải trừ, hai tên tay sai ngã xuống.

Sau đó Tần Dương nhấc chân lớn, một cước đá văng cửa chính, xách theo cây gậy liền vọt vào.

Mà lúc này, mặt Vương Trân đong đầy nước mắt, đúng vào lúc cô bị Đỗ Tuấn bức bách cởi cúc áo.

Tên họ Đỗ chính lúc này đang ngồi trên ghế salon, dương dương đắc ý nhìn cảnh trước mặt, con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.

Chuyện này đã vượt qua ranh giới đạo đức cuối cùng của Vương Trân, có lẽ vì chấp niệm cứu người, y đức đã áp đảo chiến thắng đạo đức rồi, cho nên nàng cởi.

Nhìn thấy tình cảnh này, Tần Dương vừa xông vào nhất thời nổi trận lôi đình.

Rào!

Hắn không nói hai lời, trực tiếp cởi áo khoác xuống phủ lên trên người Vương Trân, Đỗ Tuấn sắc mặt đại biến, nhảy lên một cái, mắng: "Họ Tần, mày muốn chết."

Lập tức, một nữ vệ sĩ bên cạnh nhào tới, co chân giáng một cước hướng về phía Tần Dương

Đừng thấy bình thường cô gái này giống như bình hoa, nàng ra tay một cái, Tần Dương liền phát hiện, thân thủ của cô ta còn nhanh, mãnh, độc hơn cả hai nam bảo vệ bên ngoài, ban đầu thật đúng là nhìn lầm a!

Nếu động thủ, Tần Dương cũng không lo nổi hình tượng, lập tức đi ngược giày tiểu nhân, thân thể nhất thời trở nên âm nhu mười phần.

Chỉ nghe hắn mắng to một tiếng: "Tổ sư cô, dám ở trước mặt ông đây dùng phi cước, tìm chết."

Ba ba ba!

A a a!

Trong phòng truyền tới thanh âm xuất cước của tiên cô phi cước, sau đó là tiếng cô gái hoảng sợ kêu gào.

Người điên nha!

Nữ vệ sĩ vọt tới trước mặt Tần Dương này trúng liên hoàn cước của hắn, người bị đá phải là ngất ngây con gà tây, sau một lượt đối chiêu đã nằm ở góc tường, ngửa người lên, nửa ngày không bò dậy.

Đỗ Tuấn lúc đầu vốn muốn động thủ, nhìn Tần Dương lôi đình nhất kích một cái, trong đầu bỗng nhiên ngay lập tức dâng lên mỗi nỗi sợ hãi không tên.

"Hắn, hắn là thần, ta không phải là đối thủ của hắn."

Đây là bóng ma Tần Dương lưu lại trong đầu óc Đỗ Tuấn lúc tiến vào trog môgj của hắn khi trước, không nghĩ tới lúc này lại có thể phát huy hiệu quả.

Vì vậy, Đỗ Tuấn khiếp đảm vậy mà bỏ chạy, rút lui. Mà Tần Dương đưa tay, ôm lấy Vương Trân đã sớm run thành một đoàn bước nhanh mà bỏ đi.

Lúc Tần Dương ôm Vương Trân quay trở về chỗ ở, lão hiệu trưởng Triệu Thiên cũng nghe tin chạy tới.

Tần Dương bước ra khỏi căn phòng của Vương Trân, chờ khi nàng thanh tỉnh, thì sẽ mặc áo quần sau, ba người mới tiến vào trong phòng, kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.

"Cầm thú!"

Lão hiệu trưởng tức giận, hàm răng ngứa ngáy, một lúc sau mới rít ra hai chữ cầm thú khỏi miệng.

Đợi Vương Trân mặc xong áo quần, khôi phục lại bình tĩnh, nàng nói với Tần Dương: "Cám ơn anh, nhưng tôi vẫn nên tránh đi, tôi là gái đã có chồng, hắn muốn xem thì để hắn xem đi, chỉ có điều thương thế của lão nhân gia giờ không trì hoãn được nữa, nếu không khó giữ được tánh mạng."

Không nghĩ tới Vương Trân còn đang lo lắng cho ông cụ kia, Tần Dương đang suy nghĩ, mình có nên nói cho cô ấy ông cụ kia đã không sao không nhỉ?

Trong lúc hắn do dự, Triệu Thiên bỗng nhiên nói: "Bác sĩ Vương, cô không cần lo lắng, mới vừa rồi nghe người trong làng nói, có một cái người bí ẩn cứu lão Trương rồi, hiện tại độc tính đã được thanh trừ, thậm chí ngay cả vết thương cũng khép lại."

"Cái gì, nhanh như vậy!"

"Trời ạ, cái này, ... cái này làm sao có thể."

Thanh trừ độc tố có lẽ có thể hoàn có thể hoàn thành nhanh chóng, nhưng vết thương khép lại...

Sau đó, bác sĩ Vương nhanh chóng đi ra khỏi phòng, sau khi cẩn thận tra xét vết thương, rốt cuộc tin lời nói của Triệu Thiên.

"Là ai ra tay cứu giúp, có thể nói là y thuật người này tuyệt đối là vô song trong thiên hạ.”

Vương Trân hết sức kinh ngạc hỏi thăm tất cả mọi người, đáng tiếc không biết là, thậm chí ngay cả Triệu Thiên cũng không biết.

Chuyện này vốn là Tần Dương làm rất bí mật, ngay cả cái bình đựng nước cũng thu vào không gian Luân Hồi lệnh, có thể nói là không có chứng cứ.

Lại nói tên ngốc Đỗ Tuấn này,sau khi chuyện tốt của hắn lần nữa bị Tần Dương quấy đục lên, vậy mà hắn quyết định không trả thù, cũng không biết có phải từ sâu trong lòng vẫn còn âm thầm có chút sợ hãi Tần Dương hay không, khiến cho hắn mất đi ý nghĩ trả thù.

Bất kể như thế nào, hết thảy những thứ này đều không trọng yếu nữa rồi, sau khi lão nhân được cứu, không ai để ý đến suy nghĩ của Đỗ Tuấn nữa.

Sau bữa cơm chiều, trừ Đỗ Tuấn, lão hiệu trưởng triệu tập thành viên đội thám hiểm thương nghị sự việc, nhưng tới trình diện cũng chỉ có ba người Tần Dương, Triệu Thiên và Vương Trân.

Lão hiệu trưởng nói: "Bác sĩ Vương, chuyện này là sai lầm của ta, không nghĩ tới Đỗ Tuấn là người như vậy, cho nên ta đưa ra đề nghị, chúng ta hành động đơn độc đi!"

Mọi người không nói gì, Triệu Thiên suy nghĩ rất lâu nói: "Lão hiệu trưởng, hành động đơn độc dĩ nhiên không thành vấn đề, ta cũng không ưa hành vi của họ Đỗ kia, nhưng vấn đề là, trang bị đều là của bọn họ đưa đến, chúng ta độc lập hành động, cái gì cũng không còn."

"Còn có một việc mọi người cũng phải suy nghĩ cho kỹ, chuyên gia sinh tồn dã ngoại -Tiếu lão sư cùng cao thủ leo núi - Lý huấn luyện viên, bọn họ mặc dù là người lão hiệu trưởng ngài mời tới, nhưng tiền công của họ là Đỗ Tuấn trả, thời điểm mới vừa rồi tôi thông báo bọn họ trình diện mở hội nghị, hai người này không có tới, cái này đủ để chứng minh bọn họ đứng về phía Đỗ Tuấn."

Lão hiệu trưởng trầm ngâm rồi, bản thân mình hao tâm chuẩn bị đội ngũ, chỉ trong chớp mắt đã bị Đỗ Tuấn làm cho tan rã, quả nhiên không thể coi thường sức mạnh của người có tiền.

Đang lúc này, cửa phòng bị gõ, Đỗ Tuấn mang theo đám người còn lại đi tới.

Cặp mắt dâm tặc của hắn nhìn chăm chăm như sói đói trên người Vương Trân, sau đó nói: "Ngài Hiệu trưởng đây là muốn làm một mình sao "

Lão hiệu trưởng sắc mặt khó coi, kiềm cơn nóng giận phản bác: "Đỗ thiếu, dựa theo hiệp nghị, mọi người xuất quan hẳn là phải đồng tâm hiệp lực, vậy mà cậu vì một chai huyết thanh, lại nổi lên lòng bất chính với bác sĩ Vương, chúng ta không cách nào nhịn được, cho nên con đường sau này, chúng ta vẫn nên ai đi đường nấy đi!”

Sau đó lão hiệu trưởng lại hơi liếc qua hai chuyên gia phụ trách leo núi và sinh tồn dã ngoại.

"Các vị cũng là do ta mời tới, nhưng mỗi người có chí riêng, ta không miễn cưỡng, nhưng trang bị các người mang hiện tại có một phần là tiền của chúng ta, xin mời trả lại chúng ta.”

Lão hiệu trưởng biết, nếu lần nữa trở về xoay sở trang bị, đừng nói đây là một khoản tiền lớn, liền ngay cả thời gian cũng bị trì hoãn.

Lúc trước vì mời Đỗ gia tài trợ, cho bọn hắn xem qua bản đồ trong tay, bây giờ nghĩ lại, Đỗ Tuấn là người âm hiểm, bản vẽ này hơn phân nửa bị hắn sao chép rồi.

Cho nên bọn họ tuyệt đối không thể trở về, một khi trễ nải thời gian, chỉ sợ sẽ bị bọn Đỗ Tuấn bỏ rơi phía sau, mộng tưởng trở thành người thứ nhất tìm được không gian thứ nguyên cũng sẽ cầm chắc tan vỡ..

Ngay lúc bầu không khí vô cùng căng thẳng, lúng túng, Đỗ Tuấn chợt cười to.

"Ha ha ha, lão hiệu trưởng, ta thấy ông đối có chút hiểu lầm với cháu, chuyện của bác sĩ Vương kia thật ra cũng chỉ là hiểu lầm, ta luôn cảm thấy trời sinh nhân tính ích kỷ, không có khả năng cao thượng đến mức liều thân đi giúp người xa lạ, cho nên ta mới đưa ra một nan đề thử lòng bác sĩ Vương."

"Thật ra thì coi như Tần Dương không xông tới, ta cũng biết để cho nàng dừng lại cởi quần áo, đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, hy vọng đừng ảnh hưởng mọi người thám hiểm tâm tình."

Sau khi nói xong, Đỗ Tuấn cũng chỉ chỉ hai chuyên gia sau lưng.

"Mới vừa rồi ta đã thương lượng qua với bọn họ rồi, lần thám hiểm này bất kể kết cục như thế nào, mỗi người được thêm năm chục ngàn tiền công, coi như là lời xin lỗi của ta đối với chuyện này."

Sau đó Đỗ Tuấn bất kể mọi người có đáp ứng hay không, liền tùy tiện kéo đám người kia đi, hắn thấy, tiền có thể giải quyết hết thảy.

Thời điểm hắn đi lướt qua, chạm mặt Tần Dương, khóe mắt hung hăng nhếch một cái, lộ ra sát ý nồng nặc.

Từ lúc cầu hôn Tôn Mẫn đến bây giờ, Tần Dương liên tiếp phá hư chuyện tốt của hắn, hận ý của hắn đối với Tần Dương đã tích lũy đến mức độ tất sát.

Đỗ Tuấn rời đi, lão hiệu trưởng nói: "Nếu như vậy, chúng ta vẫn là giữ nguyên kế hoạch hành sự, chẳng qua bốn người chúng ta tốt nhất không nên tách ra, để tránh bị người ám toán."

Tất cả mọi người đáp ứng, chẳng ai nghĩ tới Đỗ Tuấn sẽ xuất một chiêu như vậy, cũng không đoán ra dụng ý của hắn là gì.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, một mình Tần Dương nằm ở trong phòng, nhân lúc đêm khuya vắng người liền tiến vào khách sạn Luân Hồi.

Thiến nhi nhìn thấy Tần Dương phi thường vui vẻ, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được Tần Dương bất an trong lòng.

"Ông chủ, còn đang phiền lòng vì tên họ Đỗ sao "

Tần Dương gật đầu một cái.

Nhã nhi cười nói: "Cái này có gì để phiền lòng, còn nhớ thanh dao găm ngài lấy đi từ trong tay em không?"

"Đây chính là linh khí cấp thấp của Tiểu Linh Tiên, không thua kém Tiên Khí chút nào! Lão gia chỉ cần lấy ra đeo tuỳ thân, nó liền sẽ tự động bảo vệ người."

Tần Dương hơi sửng sờ, không nghĩ tới chính mình tùy ý đoạt lấy một món đồ vật, lại còn là cái bảo vật.

Sau đó, hai người lại tán gẫu mấy câu, Tần Dương hỏi Nhã nhi phải đi tiểu hình Linh giới thu hồi thứ gì?

Nhã nhi chỉ nói là thứ liên quan thánh nữ, trước khi lấy được không dám nói nhiều, vì vậy Tần Dương không hỏi thêm nữa, bắt đầu đùa bỡn con dao găm.

Sau khi dùng Thần Mục Chi Quang dò xét qua dao găm, thông tin biểu hiện ra cho thấy bảo vật này thuộc về loại hình linh khí cấp thấp tự hành phòng ngự, không khác chút nào với hiệu quả mà Nhã nhi nói.

Không nghĩ tới, đồ vật không lấy được từ chỗ đám thần tiên, lại có thể lấy được trên tay ngọc của Tiểu Linh Tiên, lợi khí như thế hoàn toàn khiến cho Tần Dương cảm thấy một cơn sảng khoái, an tâm. Mặc dù còn không rõ ràng lắm hiệu quả thực tế, nhưng hắn cho rằng sẽ không quá kém.

Sau đó, Tần Dương lại ăn hết mấy cái trái cây, sau đó đem vỏ trái cây chế thành nước ép vỏ trái cây, mang trên người để phòng bất cứ tình huống nào.

Cái tên Đỗ Tuấn này thật sự là quá âm hiểm, không thể không phòng a.

Sau khi chuẩn bị thoả đáng hết thảy, Nhã nhi nhẹ nhẹ kêu một tiếng: "Chủ nhân, để cho Nhã nhi hầu hạ người ngủ đi!"

Ôi mẹ ơi, thanh âm này gọi đến xương cũng mềm nhũn rồi, Tần Dương đương nhiên nằm xuống.

Lần này nha đầu này quả nhiên không cởi xuống bộ đồ bơi dạng nhuyễn giáp kia, chẳng qua là Tần Dương như cũ cả người nóng rực, dục vọng khó nhịn a!

Tỉnh táo, Tần Dương trở về phòng, vừa vặn gặp phải Vương Trân đang gõ cửa.

"Bác sĩ Vương, cô dậy sớm ghê."

Tần Dương một bên rửa mặt, một bên nói chuyện.

Vương Trân nói: "Sau này gọi tôi là chị Vương đi, tôi lớn hơn cậu, chúng ta không cần phải khách khí như vậy."

"Được rồi, chị Vương, rửa mặt xong, chúng ta đi ra ngoài tản bộ một chút "

Tần Dương ngay lập tức đổi giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK