Đếm ngược đến ngày thứ hai, trước báo cáo thị trường chứng khoán cuối ngày.
Hôm nay, Đỗ gia hoàn toàn hỗn loạn.
Dòng vốn lai lịch bất minh gấp ba lần nhà họ Đỗ, rất nhanh liền tăng lên tỉ lệ 5 -1, cuối cùng đạt tới tỉ lệ kinh khủng 10 -1.
Đỗ gia giống như lá rụng mùa thu, bị người quét qua, chẳng những phải phun hết cổ phiếu thu mua của Tôn gia ra ngoài, ngay cả tiền vốn cũng bị kéo theo bảy phần bốc hơi vào thị trường.
Đỗ Tuấn đặt mông tê liệt ngồi trên ghế, hắn không nghĩ được, thực sự không nghĩ được.
Mình rõ ràng đã nắm chắc phần thắng, dù cho Tôn Kiến Quốc kịp thời phản ứng, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể điều động được dòng vốn lớn như thế.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào gài Đỗ gia!
"Rốt cuộc là ai..."
Hắn hung hăng ném laptop xuống đất.
Mà bên trong Đỗ gia, Đỗ lão đại cũng một mặt âm u, trải qua một trận chiến ngầm như vậy, tài sản Đỗ gia hao hụt 20%.
Cái này còn trong điều kiện đối phương không toàn lực phản công, nếu thật là toàn lực phản công, đối thủ chỉ cần âm thầm điều động một nửa vốn của Tôn gia giữ vững thị trường hiện tại, nửa còn lại nghịch tập cổ phiếu trong tay Đỗ gia, vậy thì Đỗ gia liền thực sự xong rồi.
Buổi tối, Thích thiếu âm nhu mời Tần Dương, Tôn Mẫn cùng nhau ăn mừng.
Thời điểm khi mọi người đều rơi vào men say mông lung, Tôn Mẫn nói: "Cha nói, Đỗ gia giống như cùng rắn chết vẫn còn độc, cho nên muốn chừa chút đường sống, nếu như khiến bọn hộ không chỗ xoay chuyển, chỉ biết sử dụng thủ pháp đê hèn, vậy mới thật sự là khó lòng phòng bị."
Ý của Tôn Kiến Quốc là để cho Tần Dương dừng tay đúng lúc, không nên đẩy Đỗ gia vào tuyệt cảnh, tránh cho bọn họ làm ra vài chuyện chó cùng giứt dậu, uy hiếp đến quỹ tích an toàn của Tần Dương.
Nhị ca cũng đồng ý nói: "Chú ba cũng có ý này, thế lực Đỗ gia không phải chỉ vài đồng tiền liền có thể đánh ngã, chuyện này chúng ta đã lấy đủ lợi ích, đến đây nên thu tay lại!"
Trở lại khách sạn, Tôn Mẫn lần nữa ép Tần Dương vào trong góc.
"Dương Tử, thật sự không muốn nói thật với em à."
"Anh làm như thế nào, tỷ lệ 10-1 vốn , cha mỗi khi tăng thêm một phần, liền tạo ra sóng to gió lớn, đây mới là thủ đoạn chân chính đánh ngã Đỗ gia."
Đối mặt Tôn Mẫn tra hỏi, Tần Dương nhẹ nhàng ôm lấy dáng người kiều mị đáng yêu, ngồi ở trên ghế, hôn một cái môi.
"Đồ ngốc, vì sao anh phải lừa em, em biết anh có một ít năng lực, giống như lần đó cứu em thôi.”
"Cho nên em hẳn biết, có một số việc chưa tới lúc nói, thì không thể nói, nhưng em nhất định phải có niềm tin vào anh, anh chưa từng lừa em.”
Lời nói ôn nhu của Tần Dương bùng nổ nhu tình của Tôn Mẫn, nàng cảm nhận được hạnh phúc vờn quanh ở bên người.
Tôn Mẫn trở lại lần này là Tôn Kiến Quốc cố ý an bài, bởi vì hắn vô cùng tò mò Tần Dương làm sao làm được những chuyện này, nếu đã không hỏi ra nguyên nhân, cho nên ngày thứ hai, Tôn Mẫn muốn quay về, tiếp tục công việc.
Về phần trả lời Tôn Kiến Quốc như thế nào, vậy thì không phải là chuyện Tần Dương quan tâm, Tôn Mẫn tự nhiên sẽ giải quyết, điều không nên nói nàng nhất định sẽ không nói.
Sau khi đưa Tôn Mẫn đi, thời gian dừng lại trước ngày phán quyết cuối cùng, nếu như hôm nay không tiễn Tiêu Nhất Hổ đầu thai, Thần Tài vẫn phải bị Thiên Đạo trừng phạt.
Một hồi, Nhị ca gọi điện thoại tới, nói cho Tần Dương, tiền lỗ của Tiêu Nhất Hổ đã được lấy về, số tiền thuộc về Tiêu Nhất Hổ kia cũng chuyển đến tài khoản của vị tiểu di phụ đó rồi, mà em dâu vui vẻ đem khoản tiền này chuyển vào tài khoản dưới danh nghĩa hai đứa bé.
Bước kế tiếp, Tần Dương liền muốn mang em dâu đi gặp Tiêu Nhất Hổ.
Nhìn thấy em dâu, Nhị ca đang cùng nàng tâm sự, hai người này cũng không biết Tần Dương gọi bọn họ tới vì chuyện ý gì.
"Có thể nói chuyện riêng chút không?”
Tần Dương mang theo bộ mặt áy náy kêu cô em dâu qua một bên, có một số việc, Thích nhị thiếu không thể biết.
Hắn lấy ra một viên thuốc, chính là một phần của Âm Dương Hồi Mộng đan - âm đan, viên thuốc đang được đặt cùng một ly nước, Tần Dương cũng không nói thật mọi việc với cô.
Về phận chuyện xảy ra trong lần chiêm bao này sau khi tỉnh dậy, là thực là ảo chỉ có thể xem tâm tính của cô gái này rồi.
Bị dụ dỗ uống nước xong, em dâu ngủ thiếp đi, Tần Dương đẩy cửa tiến vào khách sạn Luân Hồi, giao dương đan cho Tiêu Nhất Hổ.
"Dượng nhỏ, cái này chính là đan dược có thể tiến vào trong giấc mơ cô ấy, đây cũng là việc cuối cùng tôi có thể giúp anh."
"Mặc dù âm dương cách biệt, anh lại đối với cô ấy thâm tình không thay đổi, nhưng ta còn là muốn nói một câu, người chết như đèn tắt, chuyện đã qua thì cứ để trôi qua đi thôi, anh nếu là vẫn thích cô ấy, cũng đừng để lại chút hi vọng giả dối, nếu cô ấy có thể đón nhận Thích thiếu, cứ để cô ấy đưa ra lựa chọn của chính mình!"
Chuyện này Tần Dương cân nhắc rất lâu, có lẽ đây mới là lễ vật tốt nhất mà Tiêu Nhất Hổ có thể để lại cho cô ấy.
Sau khi Tiêu Nhất Hổ nuốt dương đan, Tần Dương cùng Nguyệt Lão lẳng lặng ở một bên chờ đợi.
Nguyệt Lão nói: "Ông chủ Tần, lão phu đối với cậu đúng là càng ngày càng bội phục."
"Ha ha, có thể khiến cho Nguyệt Lão bội phục, tiểu tử ta còn thực sự là không nghĩ tới. Bất quá ông vì sao phải bội phục ta "
Hai người rất tùy ý trò chuyện.
Nguyệt Lão ha ha cười nói: "Ngươi người này , làm việc thật sự là càng ngày càng đáng tin cậy, độ khó chuyện này thực sự thật cao, ta thật ra thì không cho rằng cậu có thể hoàn thành, nhưng cậu lại dễ dàng hoàn thành."
"Còn có chuyện em vợ của Tiêu Nhất Hổ, cậu xử lý cũng rất tốt, thời gian này ta mất rất nhiều tâm tư cũng không biết nên xử lý tơ hồng giữa nàng và Thích gia Nhị thiếu như thế nào, bởi vì không xử lý tốt, Tiêu Nhất Hổ liền sẽ sinh oán, ngươi lại nghĩ tới việc để cho Tiêu Nhất Hổ tự đi giải quyết, đây chính là chuyện thiện tích công đức đấy!”
Nói tới chỗ này, Tần Dương dường như rất có cảm xúc, cái bóng Trương Thiến lần nữa mông lung hiện về trong thức hải, thầm nhớ về một màn bản thân từng cự tuyệt Trương Thiến khi nào.
Hắn không tự chủ được, nói: "Đúng vậy, chúng ta đều mong người hữu tình sẽ thành quyến thuộc, nhưng nếu người hữu tình không thành được một đôi, vậy đừng khiến mối nhân duyên đó thành gánh nặng kéo dài tiếp, hẳn nên biến thành lời chúc phúc.”
Rất nhanh, Tiêu Nhất Hổ từ trong mộng trở lại, Tần Dương không biết hắn nói cái gì với em vợ, nhưng thông qua tơ hồng, có thể nhìn thấy tơ hồng trên chân cô nàng và Nhị thiếu đã đan cài thành một rồi.
Sau khi đưa tiễn Tiêu Nhất Hổ, bên phía Thần Tài đã nhanh chóng truyền tới tin vui, Thiên Đạo trừng phạt đã được giải trừ.
Lại là một mối chân tình được thấu hiểu, Tần Dương vui vẻ vỗ bả vai Nguyệt Lão.
"Lão đầu, lần này ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi đi, thần tiên các người không có việc gì làm thì ít uống rượu một chút, toàn làm ra mấy chuyện không đầu không đít sinh phiền hà, ông cảm thấy thú vị lắm sao. "
Nguyệt Lão lúng túng cười nói: "Thật ra thì ông chủ ngài thật đúng là không thể nghỉ ngơi. Ta..."
Lời còn chưa dứt, Tần Dương liền biến mất ở khách sạn Luân Hồi, chỉ để lại thân ảnh cô độc của Nguyệt Lão trống rỗng đứng ở chỗ này.
Ai, cái thái độ thê lương kia, còn chưa biểu lộ là chuyện gì mà!
Xử lý xong xuôi chuyện ở Loa Thành, nhưng tiểu Chu ở Chu gia thôn lại gọi điện thoại tới.
Tiểu tử này vẫn là vẻ mặt đưa đám cầu khẩn nói: "Tần đại ca, cứu … cứu em với, em, em lại thua lỗ nữa rồi.”
"Cái con mẹ nhà cậu, ngày thứ hai, cậu không bán? "
Tần Dương nhất thời liền đoán được nguyên nhân.
Tiểu Chu ở đầu bên kia điện thoại dùng sức gật đầu.
"Ngày đó, bắt đầu phiên giao dịch không phải lại lên rồi sao, em cho là nó sẽ lại tăng, nhưng không nghĩ tới, tăng một hồi, nó liền lại ngã xuống, lần này xong hết rồi, tụt liền mấy ngày, em thua hết rồi, không còn gì cả."
Tần Dương nhất thời không nói gì.
Cho nên nói, người không thể lòng tham không đáy, Đỗ gia cũng là bởi vì tham, mới chuốc lấy thất bại, nếu như bọn họ ngày đó nhận ra được có số lớn vốn tiến vào cổ phiếu Tôn thị, ngay lập tức thu tay lại, coi như là Thần Tài cũng không có biện pháp thay đổi cục diện.
Cũng bởi vì tham, Đỗ gia thua, thật không nghĩ đến tiểu Chu không phải là người có tiền, lại cũng tham như vậy, tham đến cuối cùng ngay cả tiền cưới vợ cũng không cầm về.
Nghĩ tới đây, Tần Dương yên lặng cúp điện thoại, có vài người, thiên tính là như vậy, cứ cho là thần tiên muốn giúp, cũng không thể cứu vãn được!
Sau đó nửa tháng, Tần Dương thực sự rất rảnh rỗi, Nguyệt Lão dường như cũng cảm thấy hắn hẳn đang nghỉ ngơi, thế mà một cú điện thoại cũng không gọi tới.
Mà Tần Dương ngoại trừ tình cờ đi lang thang ở Luân Hồi khách sạn, cũng không đi tìm Nguyệt Lão.
Thích thiếu âm u cùng em vợ Tiêu Nhất Hổ tiến triển rất thuận lợi, nghe nói ngày đó em vợ tên kia mơ một giấc mơ, Tiêu Nhất Hổ hy vọng nàng có thể tìm được một chốn về thật tốt.
Sự tình sau đó, Thích nhị thiếu cũng không biết nói cái gì cùng người nhà, cổng lớn nhà họ Thích mở ra cho cô em dâu này, liền ngay cả hai đứa bé cũng đón nhận, đây không thể nghi ngờ là song hỷ lâm môn.
Tần Dương đã về tới Giang Thành, bởi vì một lần đỗ xe trái quy định bị phạt, mới từ trong miệng cảnh sát biết được, cảnh sát tiếng tăm lừng lẫy, đại mỹ nữ Trương Thiến đã từ chức, nghe nói đi nước ngoài du học.
Chuyện này trong lòng Tần Dương rõ ràng, Trương Thiến rời đi nhất định có liên quan tới mình, nhưng hắn không có hỏi kỹ.
Tôn Mẫn bên kia dường như thực sự bận rộn nhiều việc, nhưng tiểu yêu tinh vẫn là ba ngày hai đầu dành thời gian gọi điện thoại, thuận tiện câu dẫn Tần Dương một cái, thời điểm khi hắn lửa dục đốt người, liền thét ra lệnh, ép hắn đi tắm nước lạnh, không cho lêu lổng.
Mỗi khi nghĩ đến một màn này, Tần Dương luôn là không nhịn được thở dài một tiếng.
Nữ nhân này thật là yêu tinh a, đời trước nhất định là thiếu nợ nàng.
Khi nghỉ ngơi gần một tháng, Tần Dương bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là tòa án liên lạc tới, có liên quan tới Vương Đức Thanh.
Lão cầm thú thân bại danh liệt, bởi vì lấy chứng cứ tương đối rườm rà, phán quyết của tòa án cho tới bây giờ mới có hiệu lực.
Cái tên này giống như dự liệu ban đầu, táng gia bại sản, thân bại danh liệt, thời điểm nhìn thấy hắn, người đã già đi một bó tuổi, bước chân cũng có chút tập tễnh rồi.
Nhìn thấy Vương Đức Thanh bây giờ, Tần Dương liền không nhịn được thở dài, sớm biết hôm nay lại sao lúc trước còn như thế đây.
Tiện nhân San San kia không xuất hiện, suy nghĩ một chút cũng phải, loại nữ nhân này vốn là đàn bà dâm loàn, nếu Vương Đức Thanh cái gì cũng bị mất, cô ta tự nhiên phải trốn biệt.
Tòa án gọi cho Tần Dương tới, là bởi vì quyền sở hữu phòng nghiên cứu nghiên cứu thuốc men cuối cùng rơi vào trên người Tần Dương.
Nhưng tất cả những thứ này đều đã qua, Tần Dương không có lấy lại thứ đã từng thuộc về chính mình, ký một cái hiệp nghị, đem quyền lực tiếp tục nghiên cứu dược phẩm đưa cho quốc gia, hy vọng dưới sự giám sát của cơ cấu quyền lực, dược phẩm có thể đền bù thiếu hụt, chân chính đạt tới hoàn mỹ.
Sau khi nghe Tòa án tuyên bố kết quả, lão hiệu trưởng đại học Giang Thành trước kia tìm tới Tần Dương, hắn hôm nay tới là bởi vì chuyện Vương Đức Thanh có chút dây dưa rễ má cùng việc vận hành trường học những năm này, dù cho lão hiệu trưởng vào lúc đó, cũng phải nghe Vương Đức Thanh một tiếng, phải ký lên vài văn kiện.
Lão hiệu trưởng làm người hòa ái, tạo cho người ta ấn tượng rất tốt, còn nhớ thời điểm tốt nghiệp năm ấy, hắn đã nhìn tốt cái mầm non Tần Dương này, muốn giữ hắn ở lại trường để dạy học.
Nhưng Vương Đức Thanh vì kéo Tần Dương tiến vào phòng nghiên cứu, cùng với San San nhau lừa gạt Tần Dương vào cục, bây giờ nhớ lại chuyện này , Tần Dương còn cảm giác mình khi đó rất ngây thơ.
Sau khi tuyên bố kết quả, lão hiệu trưởng tìm được Tần Dương, hai người cùng đi ra khỏi cửa chính tòa án.
Vừa đi, thầy giáo già vừa hoà ái nói: "Tần Dương, chúng ta có rất nhiều năm không gặp rồi đi."
"Thầy, hẳn là hơn hai năm rồi."
"Đúng vậy, một cái chớp mắt liền hai năm rồi, thế nào, sau khi thoát khỏi Vương Đức Thanh, tìm được công việc mới chưa."
"Cái này..."
Tần Dương cười khổ.
Công việc mình đương nhiên có, đó chính là lái xe cho Tôn Mẫn, hơn nữa lương tháng ba chục ngàn.
Nhưng vấn đề là Tôn Mẫn bỗng nhiên biến thành bạn gái của mình, bây giờ còn rời khỏi Giang Thành, mình lái xe cho ai giờ?
Hơn nữa, cái xe lấp loáng mà mình đi bây giờ, cũng là Tôn Mẫn để lại, nói cách khác, mình mặc dù là một tài xế, nhưng là một tài xế không biết lái cho ai.