Ngày thứ hai, cục cảnh sát nhận một phong thư , hơn nữa còn dùng tên họ thật để tố cáo.
Đây cũng là Nhị ca Thích gia an bài, tên họ thật tố cáo càng thêm đáng tin.
Bởi vì trong video ghi lại tội trạng của Dương tổng tự nhận lỗi, cho nên oan khuất Vương đại đội rất nhanh được rửa sạch , lão già họ Dương lần nữa bị nhốt vào trong cục cảnh sát, tiếp nhận điều tra.
Ai! Quá bi thảm rồi.
Cuối cùng, Nhị ca cố ý an bài, Vương đại đội buông tha việc truy cứu Dương lão, lão này bị giam không tới một ngày đã được thả rồi.
Tôn Mẫn cười lạnh nói: "Lão già, chớ đắc ý, bổn cô nương an bài tuồng kịch còn chờ ngươi đấy."
Nghe xong lời này, Tần Dương mới nhớ tới Tôn Mẫn còn có một loạt độc hơn kế hoạch chưa triển lộ ra.
Nghĩ tới những kế hoạch ác đọc kia, ai! Hắn chỉ cảm
thấy Tôn Mẫn nhất thời hóa thân làm yêu tinh rồi, người làm sao có thể độc ác như vậy.
Vương đại đội được giải tội, Thích gia Nhị ca cũng bắt đầu dựa theo an bài Tôn Mẫn tiếp tục đưa ra mồi nhử .
Rất nhanh, họ Dương bỗng nhiên lấy được tin mật từ tay trong , nói khối bánh ngọt cực lớn có thể sẽ để cho
hắn.
Cái tên này nhất thời cao hứng chuyện gì cũng quên,
đưa đến cho Nhị ca thẻ hội viên mờ đến dự một bữa tiệc, bên trong có năm trăm ngàn phí hội viên .
Buổi tối, Nhị ca mời Tần Dương cùng Tôn Mẫn ăn cơm, được Dương lão cho năm trăm ngàn thủ hạ nhận được chỗ tốt một mực trung thành, nói ra toàn bộ tiền họ
Dương cho mình.
Tần Dương cười nói: "Tính ra tiểu tử ngươi có phúc, nhớ kỹ, bất kể hắn cho ngươi cái gì, chỉ cần không
phỏng tay, thù cứ việc nhận chẳng qua là đừng giảm bớt chứng cớ."
Vì vậy cái tên này đắc ý rời đi, trong đầu nghĩ không biết làm cách gì để đi gieo họa cho lão họ Dương đây.
Chờ thủ hạ đi , Nhị ca không hiểu nhìn Tần Dương.
"Huynh đệ, nếu không tính thật lòng hợp tác với hắn, cậu còn để cho thủ hạ của ta cùng hắn đi gần như vậy, thật là không hiểu nổi."
Tần Dương vừa uống rượu, một bên cười nói: "Nếu như anh đến tiền lì xì cũng không dám thu, họ Dương ngược lại sẽ hoài nghi, càng thu nhiều, đã nói lên lời nói của
hắng trong vui làm ăn càng có trọng lượng, hơn nữa ánh mắt hắn sẽ cao ngạo hơn."
Nhị ca nghe xong đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó liền phản ứng lại, vỗ đùi mắng.
"Ha, Tần Dương, lão tử rốt cuộc hiểu ngươi tại sao có thể hạ được em gái ta."
"Nguyên lai tiểu tử ngươi khi đã có ý xấu , cũng không kém phần so với nàng !"
Khục khục!
Đang uống rượu Tôn Mẫn sặc một cái, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, gắt giọng: "Nhị ca, ngày mai chính là sinh nhật của ta rồi, anh sao lại khen ta như thế chứ."
"Yo, sinh nhật."
Nhị ca lại ngẩn ra, lúc này mới sờ đầu cười nói: "Xong rồi, mà tới thật không đúng lúc, lại phải tốn kém."
Ha ha ha, trên bàn cơm, ba người vui vẻ cười lớn.
Cơm nước no nê, mang theo tình nhân nhỏ trở về chỗ ở.
Lúc này mỹ nhân mang theo 3 phần say, cười nhìn Tần Dương.
Hôm nay, ngày tốt cảnh đẹp , Tần Dương rất muốn làm chút gì đó.
Từ khi hai người không ở chung một chỗ , nhớ tới mấy chuyện phát sinh mấy ngày nay, đột nhiên cảm giác
được hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Kết quả là, ở nơi này Xuân Hoa tuyết nguyệt , Tôn Mẫn
tựa vào trong ngực của Tần Dương, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, sinh nhật Tôn Mẫn đến rồi.
Tôn Mẫn mở ra cặp mắt mông lung nhìn thấy Tần
Dương sớm đã thức dậy, đang vì nàng chuẩn bị cơm sáng.
Tần Dương chuẩn bị rất đơn giản, sữa bò, bánh mì...
Nhưng trong một bàn lại để một viên thuốc, chính là viên thuốc để cho thanh xuân vĩnh trú thánh nữ đan.
Nhìn bữa ăn sáng đơn giản, Tôn Mẫn hạnh phúc cầm lên bánh mìgăn một miếng lớn.
"Dương Tử, món ăn thật ngon."
Nàng đã nhìn thấy viên thánh nữ đan, hồng hồng, còn lộ ra một tia trong suốt, dễ nhìn vô cùng.
"Ồ! Đây là cái gì."
Tần Dương cười nói: "Đây là một viên thuốc, ăn vào có thể thanh xuân vĩnh trú."
" Đáng ghét,nói dễ nghe, thiên hạ có người có thể thanh xuân thường trú sao."
Tần Dương cầm lên đan dược, đặt trước cái miệng nhỏ nhắn của Tôn Mẫn , "Vậy em xem dược hiệu đi đã,
ngược lạinem nhất định phải ăn."
Ngày sinh nhật , tỉnh lại sau giấc ngủ được cùng người đàn ông mình yêu ở chung một chỗ hưởng thụ bữa sáng , Tôn Mẫn vui vẻ .
Cho nên nàng không chút do dự đem viên thuốc nuốt xuống, còn nghịch ngợm nói: "Vậy hãy để cho ta chết trong hạnh phúc đi!"
"Tiểu Yêu tinh, cái miệng nhỏ nhắn thật là ngọt."
Tần Dương cắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn , khuôn mặt dính đầy nước bọt, Tôn Mẫn tức giận thiếu chút nữa lấy bánh mì đập hắn.
Sau khi dùng thuốc không bao lâu, đôi mắt Tôn Mẫn bỗng nhiên mở thật to, liền bất động rồi.
Trong giây lát, nàng buông xuống sữa bò, nhanh chóng đi đến gương, cẩn thận quan sát mặt mình.
Tần Dương bị hành động làn bất nhờ , không đợi hắn phản ứng lại, chỉ nghe thấy Tôn Mẫn hét ầm lên.
"A..."
"Dương Tử, Dương Tử, mau tới, mau tới đây."
Ta thủng màng nhĩ mất.
Tần Dương vội vàng vọt tới, khi hắn nhìn thấy Tôn Mẫn còn đang soi gương , lo lắng hỏi: "Thế nào rồi."
"Dương Tử,anh cho em uống thuốc gì thế."
Tôn Mẫn lớn tiếng hỏi, tâm tình dị thường, để cho Tần Dương không hiểu .
"Mau nhìn, chân mày ta ở chỗ này có một cái vết sẹo rất nhỏ, là khi còn bé nghịch ngợm đụng bị thương."
Tần Dương cẩn thận đem mặt xít tới, con ngươi như mắt gà chọi, nhưng cũng không nhìn thấy vết sẹo.
"Mẫn Nhi, ta sao không nhìn thấy gì thế ."
"Dĩ nhiên là không thấy ,cneen anh không nhìn ra, mau nói cho em biết, anh cho em ăn thuốc gì thế, tại sao vết sẹo bỗng nhiên sẽ không còn nữa."
Nói xong Tôn Mẫn đưa tay nhỏ, dùng sức bóp cổ của Tần Dương, không ngừng lay động.
"Nói mau, nếu không nói bổn cô nương sẽ dùng đại hình ."
Cái gì, vết sẹo không còn!
Chẳng lẽt Thánh Nữ đan kỳ hiệu như thế cũng có thể tiêu trừ vết sẹo khi còn bé.
Trong lúc Tần Dương cảm thấy không thể tưởng tượng được , Tôn Mẫn lại kêu lên.
"Trời ạ, mau nhìn, mau nhìn."
" nốt muỗi đốt trên cổ ta, không còn, không còn."
Tần Dương nhất thời nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy vết muỗi đốt trên cổ Tôn Mẫn biến mất, rất nhanh nơi bị muỗi đốt trắng tinh một mảnh.
"Hắc! Quả nhiên có hiệu quả, nhanh cởi quần áo."
Tôn Mẫn nhất thời đã minh bạch ý của Tần Dương, lập tức đem áo cởi, lộ ra đôi ngọc thố.
Sau đó trong phòng Tần Dương vây quanh thân thể trắng tinh như ngọc của tiểu yêu tinh nhìn lên nhìn xuống.
Mà Tôn Mẫn nha đầu này cũng hướng về gương, nhìn một hồi bộ ngực mình, nhìn một hồi cổ của mình.
Ai! Thần dược hại chết người !
Một đôi vợ chồng ngốc nhìn tấm gương một mực si luyến, cách một hồi sẽ phát ra một tiếng hưng phấn.
"Trời ạ, không còn, không còn."
"A! Mau nhìn mau nhìn, nơi này cũng mất."
Thánh nữ đan đối với thân thể cải tạo dường như tuân
theo quy luật từ trên xuống dưới , kết quả hai người một mực nhìn từ trên xuống dưới, thấy được phía dưới.
Cuối cùng Tần Dương nằm trên đất, trực tiếp nhì lòng bàn chân của Tôn Mẫn .
Nhưng , rất khó nhìn thấy lòng bàn chân !
Vì vậy Tôn Mẫn lấy giọng điệu vô cùng bá đạo mệnh lệnh Tần Dương lấy một gương soi, sau đó nàng cong eo
thon nhỏ, nhìn vào hình phản chiếu trong gương.
Ban ngày, 1 cô gái thanh xuân mạo mỹ, cùng một nam ngũ quan ngay ngắn !
Hai người có ánh nhìn không giống người thường,ánh mắt lại nhìn chân của cô gái chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng kinh hô bên tai không dứt.
Ai! Tuyệt đối nên đưa hai người đi bệnh thần kinh viện.
Mừng rỡ đi qua, Tôn Mẫn phát hiện ngay cả da chết dưới lòng bàn chân cũng đã biến mất.
Tất cả Nữ nhân đều có tử huyệt, đó chính là lòng bàn chân, bất kể nữ nhân xinh đẹp thế nào, thì bàn chân
không thể nào đẹp như thế này bởi vì phần này dùng cho việc đi bộ, da chết sẽ không hết.
Nhưng Tôn Mẫn hiện tại đã khác , da của nàng vốn đẹp vô cùng, hiện tại chẳng những giống như như trẻ con mịn màng vô cùng , ngay cả lòng bàn chân cũng là như vậy.
Hưng phấn qua đi, Tôn Mẫn lần nữa truy hỏi khởi nguồn thần dược Tần Dương cũng chỉ có thể giả bộ làm con sói vẫy đuôi.
"Khục khục, Mẫn Nhi, ta nói qua rồi , chồng em ta không phải là người bình thường, cho nên..."
Ba!
Một cái đùi đẹp bay tới, trực tiếp đá về đến bản mặt vô sỉ của Tần Dương .
Tần Dương nhẹ nhàng tránh ra, thuận thế ngửi một chút
"Ừ! Thật là thơm a, Mẫn Nhi, em không cảm thấy trên người của em có một mùi thơm thanh nhã sao "
Nói tới chỗ này, Tôn Mẫn cũng mới phát hiện, trên người mình quả nhiên có một loại mùi thơm đặc thù, không
phải mùi nước hoa, không phải mỹ phẩm dưỡng da, tuyệt đối là mùi thơm phát ra từ cơ thể.
Thánh nữ đan là lễ vật thứ nhất Tần Dương tặng, tiểu yêu tinh vui mừng thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lúc này nàng mới tin tưởng, Tần Dương nói thanh xuân vĩnh trú, tuyệt đối không phải là chuyện tiếu lâm.
"Thật sự không nói cho em biết đây là thuốc gì sao."
Tần Dương lắc đầu, kiên định : "Đánh chết cũng không nói."
Cuối cùng, Tôn Mẫn đầu hàng, quản nó là bảo bối gì , ngược lại thuốc mình đã dùng.
Hôm nay là sinh nhật của nàng, nói xong muốn Tần Dương đưa nàng đi mua đồ.
Hưng phấn , Tôn Mẫn đi giày cao gót, bỗng nhiên cảm giác không thoải mái.
Ba!
Nàng trực tiếp đem giày cao gót vứt một bên, cau mày cười khổ.
"Ai! Dương Tử, ta cuối cùng đã biết, nguyên lai da chết trên chân là vì mang giày cao gót , bổn cô nương da
như ngọc mỡ, vô cùng mịn màng, mang đôi giày cao gót có cảm giác đau ."
Sau đó Tôn Mẫn lại đổi một đôi giày đế phẳng, kéo Tần Dương bắt đầu trình mua đồ.
Vốn hôm nay là sinh nhật, Tôn Mẫn dự định cùng Tần
Dương tận hưởng, nhưng không lâu sau, Tôn Kiến Quốc gọi điện thoại tới, lần này trực tiếp gọi Tần Dương trên
điện thoại di động.
"Ha ha, tiểu Tần , cùng Mẫn Nhi chơi vui vẻ chứ "
Tần Dương nói: " Chú Tôn , hôm nay là sinh nhật Mẫn nhi, chú không tới sao "
Tôn Kiến Quốc cười nói: "Ai! Ta đang vì chuyện này mà phiền lòng, trước gọi điện thoại cho cháu nói một chút, ta sợ ràng không thể đến chung vui cùng hai con."
Sau đó Tôn Kiến Quốc đem sự tình nói một lần.
Nguyên lai ông đã đến Hải Thành, vốn là dự định cùng Tần Dương và Tôn Mẫn ăn một bữa cơm trưa, sau đó dành lại buổi tối cho hai đứa.
Ai mà biết, mới vừa xuống máy bay, Đỗ gia đã gọi điện
thoại tới, nói Đỗ Tuấn vì Tôn Mẫn chuẩn bị lễ vật, tối nay muốn tham gia sinh nhật của nàng.
Mặc dù Đỗ gia trên thị trường chứng khoán yếu hơn Tôn gia một chút , nhưng mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, gặp mặt nhau như bạn già làm như cchưa có phát sinh việc gì , cho nên Đỗ gia yêu cầu đúng là không thể cự
tuyệt.
Đương nhiên cái này cũng chưa tính là gì, bởi vì không lâu lắm, Thích gia cũng gọi điện đến muốn cùng tham gia tiệc sinh nhật