• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dương cũng không để ý đến nhóm của Đỗ Tuấn, chỉ lo lái xe của mình, một đường cùng nhóm của Triệu Thiên hỗ trợ lẫn nhau, trước khi trời tối rốt cuộc chạy tới trong trấn nhỏ.

Đỗ Tuấn đã sớm bao toàn bộ phòng trong khách sạn lớn nhất ở trấn nhỏ, mặc dù hoàn cảnh không ra làm sao, nhưng hắn có đi tiền a, một đống tiền đập xuống, trong khách sạn đã sớm tất bật, bận rộn một hồi, rất nhanh, chỗ ở của hắn đã biến thành nhà khách sang trọng.

Khi Tần Dương cùng Triệu Thiên khi xe dừng lại, bỗng nhiên nghe xa xa truyền tới một trận thanh âm huyên náo, còn có rất nhiều người vây xem.

Tần Dương cùng bác sĩ Vương Trân mang theo lòng hiếu kỳ đi tới, phát hiện một ông già nằm trên đất, khí tức yếu ớt, bất tỉnh nhân sự.

Xuất phát từ thói quen của người hành y, bác sĩ Vương đẩy đám người ra nói: "Tôi là thầy thuốc, ai nói một chút người này xảy ra chuyện gì vậy?"

Có một tiểu tử vây xem vội vàng nói: "Trương lão cha vốn đang ngồi chỗ này bán lâm sản yêu lành, không biết tại sao bỗng nhiên gục xuống, cái trấn này của chúng ta rất nhỏ, mọi người cũng không biết cấp cứu, tất cả chỉ biết gọi người đi mời thầy thuốc."

Vương Trân nói: "Để tôi xem một chút."

Nói xong nàng không để ý áo quần bẩn thỉu trên người ông già cái kia, còn có chút bốc mùi mùi mồ hôi, liền ngồi xổm người xuống bắt đầu kiểm tra.

Tần Dương yên lặng gật đầu, Vương Trân này còn thực sự không tồi, có y đức.

Sau khi kiểm tra một hồi, Vương Trân xé ống quần của nạn nhân xuống, lộ ra một cái miệng vết thương đen nhánh, miệng vết thương kia có hình hai cái răng nhỏ đang chảy máu đen, tản ra mùi tanh hôi.

"Bị rắn cắn!"

Vương Trân vội vàng đứng lên.

"Nhanh, đưa bệnh viện, nhất định phải được tiêm huyết thanh, nếu không khó bảo toàn tánh mạng."

Đang lúc này, mấy người mặc áo choàng trắng vội vã chạy tới, nguyên lai là người vây xem đã mời được bác sĩ tới rồi.

Vương Trân không do dự nói ra chẩn đoán của mình, cũng nhấn mạnh, không thể trì hoãn nữa, thời gian càng kéo dài, người chắc chắn sẽ chết.

Bác sĩ được mời tới nơi này trình độ cũng không cao, cũng không tiếp tục chẩn đoán lại, sau khi nghe Vương Trân nói, liền lộ ra vẻ ngượng nghịu.

"Bệnh viện chúng tôi không có huyết thanh, những ngày qua người bị rắn cắn rất nhiều, huyết thanh dự trữ vốn đã ít, sớm đã dùng hết rồi."

"Không có huyết thanh!"

Vương Trân nhất thời ngây người, không bột đố gột nên hồ, không có huyết thanh mà nói, ngay chính nàng cũng bó tay toàn tập.

Bỗng nhiên, nàng dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng sai sử hai bác sĩ trong trấn.

"Trước tiên các vị cứ giúp Trương lão cha lấy máu xét nghiệm, nhớ kỹ, đầu tiên cứ dùng lực mạnh nặn máu độc ở miệng vết thương ra, để ta suy nghĩ biện pháp một chút."

Sau khi nói xong, hai bác sĩ trong trấn bắt đầu bận rộn làm việc, mà Vương Trân lại đi về hướng khách sạn.

Tần Dương theo sát phía sau, không hiểu hỏi: "Cô nghĩ biện pháp như thế nào, có phải muốn về nội thành một chuyến, vậy để tôi cúng Triệu Thiên lái xe, hai người thay phiên lái, tốc độ cũng nhanh."

Vương Trân lắc đầu một cái: "Không được, không kịp nữa rồi, độc tính rắn này rất mạnh, trở về trong nội thành lấy huyết thanh, nói ngắn cũng phải mười mấy tiếng mới có thể trở về, lão nhân gia không chịu được lâu như vậy."

Thấy Tần Dương nghi ngờ lời nói của mình, Vương Trân còn nói: "Mà thời điểm vừa tới, tôi đã đưa ra phán đoán trong núi lớn có thể có rắn, yêu cầu Đỗ gia chuẩn bị chút ít huyết thanh, để ở trên xe, tôi nói chuyện cùng Đỗ thiếu một chút, trước tiên lấy ra cứu người đi!"

Nguyên lai bên trong xe của Đỗ Tuấn đã có, Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, xem ra lão cha này được cứu rồi.

Khi hai người tới nơi ở của Đỗ Tuấn, bên trong đang có tiếng nhạc sôi động vô cùng loạn.

Gõ cửa mà vào, một màn rất lúng túng xuất hiện tại trước mắt, nguyên lai cái kia nữ vệ sĩ kia đang nhảy thoát y vô cùng nóng bỏn, tình cảnh khó coi.

Nữ nhân này nhìn thấy Tần Dương cùng Vương Trân đi vào, cũng không có xấu hổ, tiếp tục nhảy múa, dáng vẻ nhỏ nhắn lắc lư, uốn lượn mềm mại như rắn nước, ở bên cạnh Đỗ Tuấn lắc lư.

Bác sĩ Vương liên tục kêu Đỗ Tuấn hai lần, nhưng mà cái tên này lại phớt lờ không để ý tới, cặp mắt kia chỉ lo nhìn chằm chằm trên người nữ vệ sĩ diêm dúa

Ba!

Vương Trân nóng nảy, đưa tay tắt dàn nhạc, nữ vệ sĩ lúc này mới dừng cơ thể đang vũ động lại.

Đỗ thiếu bất mãn ngẩng đầu lên, âm nhu nói: "Làm gì vậy, cô không biết như vậy là rất khiếm nhã à?”

Vương Trân gấp gáp vội vàng giải thích.

"Đỗ thiếu, ngoài cửa có một người già bị rắn cắn, sinh mạng đang trên bờ vực, tôi cần huyết thanh cứu người."

"Một cụ già? "

"Là thân thích với cô "

Vương Trân nói: "Không phải."

Đỗ thiếu bất mãn phất phất tay, nói: "Ta thấy cô là nhàn rỗi không có chuyện gì đi, thân là thầy thuốc, cô hẳn là rõ ràng, huyết thanh nhất định phải luôn được bảo quản ở nhiệt độ thấp, trong xe của ta chỉ có cái tủ lạnh, không gian nhỏ, huyết thanh cũng không có mang bao nhiêu, cô cho người không liên quan dùng, nếu như chúng ta bị rắn cắn thì tính sao giờ? "

Vương Trân nóng ruột, vội vàng giải thích: "Nhân mệnh quan thiên, chúng ta còn chưa có vào núi, nếu dùng có thể để cho Tần Dương trở về nội thành mua, nhưng bây giờ không cứu người, người già đó liền có nguy hiểm tánh mạng."

"Hừ, trở về nội thành mua, thời gian bổn thiếu là vô cùng quý giá, đến một lần lại quay về một lần tốn biết bao nhiêu thời gian, trì hoãn không nổi."

Sau khi nói xong lời này, Đỗ thiếu lại mở nhạc lên, nữ vệ sĩ lần nữa chuyển thân, đứng dậy nhảy múa.

Bác sĩ Vương là phụ nữ theo truyên thống, không chịu nổi một màn này, quay người lại rời đi.

Tần Dương âm thầm theo sau lưng không nói một lời, nhưng trong lòng của hắn đã rõ ràng, Đỗ Tuấn không cho huyết thanh, lão đầu nhất định sẽ chết.

Như vậy thì, vẫn là phải dựa vào chính mình.

Vì vậy hắn lặng lẽ trở về phòng, quay người lại lách vào khách sạn Luân Hồi, tiểu Linh Tiên Nhã Nhã nhi đang bận chăm sóc những thứ hoa hoa thảo thảo kia, vô cùng vui vẻ.

Thấy Tần Dương đi vào, nàng cao hứng chào đón.

"Lão gia, người bận rộn xong rồi."

"Làm xong cái khỉ gió, gặp phải một tên khốn kiếp thấy chết mà không cứu, cho nên tới tìm cô xin một quả cây để cứu mạng.

Vì vậy Tần Dương đem đầu đuôi câu chuyện nói một hồi.

Vừa nhắc tới chuyện này, hắn liền không nhịn được nổi trận lôi đình, thứ người như Đỗ Tuấn chính là loại xã hội cặn bã, ngoại trừ vận khí tốt, đầu thai đúng vào cái nhà người có tiền ra, bất kể cái gì cũng sai.

Khi Tần Dương nổi giận, Nhã nhi lại có thể cũng bắt đầu tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, một bộ muốn giết người bộ dáng.

Tần Dương tức giận vỗ cái mông nàng một cái.

"Không liên quan tới cô, cô nóng nảy cái gì?”

Bất quá sau khi vỗ bờ mông Nhã nhi, Tần Dương liền hối hận, mình tại sao có thể động tay động chân đối với người ta như vậy, cái cô vợ Tiểu linh tien này hắn đã thề là chết cũng không muốn mà

Nhưng ngược lại suy nghĩ một chút, đều ngủ chung rồi, vỗ một cái lại tính là gì đây!

Trong lúc Tần Dương lúng túng, Nhã nhi giải thích: "Lão gia tên khắc trong lòng ta, người ta tâm linh tương thông, lão gia tức giận, ta tự nhiên tức giận, ngài bất mãn đối với người nào, ta liền hận không giết được hắn."

Ha ha! Không phải chứ, chúng ta mới quen nhau bao lâu a, thế mà tâm linh tương thông rồi, mẹ, đều là Thiên Đạo gây họa a!

Tần Dương trong lòng hận chết Thiên Đạo rồi, tìm cho mình của nợ lớn như vậy, thật là ăn no rỗi việc.

"Đi, lấy cho ta cái quả xanh lục hôm trước, ta đi cứu người."

Nhã nhi nhanh chóng ngoắc tay, một quả cây xanh lục bay vào trong tay nàng.

Nhưng là nàng không có giao toàn bộ quả cho Tần Dương, cẩn thận từng li từng tí lột vỏ trái cây ra, sau đó lại đem phần ruột đút cho Tần Dương, chỉ lưu lại vỏ quả.

"Cái này là vì sao? "

Tần Dương vô cùng không hiểu, nàng chẳng lẽ giữ lại vỏ quả để mình mang đi cứu người à?

Nhã nhi nói: "Lão gia, đây là quả Thánh Nữ, người ngoài là không có tư cách ăn."

"Lại nói, ngài không phải là muốn giải độc sao, đem những vỏ trái cây này cho lão đầu ấy ăn vào, bất kể là độc tính nào, đều lập tức thanh lọc."

Tần Dương ngạc nhiên mà hỏi: "Thiệt hay giả, vỏ quả cũng linh như vậy sao!"

Thật ra thì thời điểm Tần Dương vừa mới bước vào khách sạn Luân Hồi, còn lo lắng một quả không đủ giải độc, trong lòng dự định lấy hét mấy trái trên cây, không nghĩ tới Nhã nhi lại tràn đầy tự tin, nói vỏ trái cây là được.

Cầm lấy vỏ quả, Tần Dương rời khỏi khách sạn Luân Hồi.

Trở lại gian phòng của mình, hắn thuần thục dầm nát vỏ trái cây, sau đó đổ nước sạch vào trong làm thành nước thuốc.

Nhã nhi nói khả năng chữa thương của Thánh nữ quả rất tốt, dù vỏ trái cây cũng đừng nên coi thường, nếu quả thật là như vậy, vậy thì cũng nên cẩn thận, vật này vốn không nên xuất hiện ở phàm trần, cho nên Tần Dương mới dùng nước làm loãng, dự định biến nó thành đồ uống cho lão đầu, để tránh để người chú ý.

Cầm lấy thức uống chế từ Thánh nữ quả, Tần Dương đi tới trước đám người, lúc này Vương Trân đang lo lắng đi tới đi lui, lại không có biện pháp nào.

Đang lúc này, vệ sĩ bên cạnh Đỗ Tuấn tới.

Bọn họ đi tới trước mặt Vương Trân thấp giọng cười lạnh, nói: "Đỗ thiếu nói, bác sĩ Vương có tấm lòng của từ mẫu, thực sự khiến người kính nể, cô có thể dùng huyết thanh

"Thực sự, quá tốt, chuyển lời cảm ơn đến Đỗ Thiếu giúp tôi, ân tình này ta sẽ ghi nhớ."

Vương Trân mừng rỡ, vội vàng liền muốn đi lấy huyết thanh, nhưng vệ sĩ lại mặt lộ vẻ tà ác âm hiểm cười nói: "Đừng nóng, tôi còn chưa nói hết."

"Đỗ thiếu còn nói, hắn không tin cõi đời này thật sự có người có y đức cao quý, cho nên nếu cô muốn mang huyết thanh đi, liền tới trong phòng thiếu gia, nhảy một đoạn thoát y, ha ha, bất kể nhảy có được hay không, chỉ cần cởi xong quần áo là được, nếu không đừng nghĩ tới cầm huyết thanh đi."

"Vô sỉ!"

Vương Trân bị hành động vô sỉ của Đỗ Tuấn làm tức giận cả người phát run, không nghĩ tới tại giờ phút quan trọng này, hắn lại có thể dùng tánh mạng người bệnh uy hiếp mình.

Nếu là Tần Dương thì có thể đoán được chút ít căn nguyên bên trong

Vương Trân ngoài ba mươi, tướng mạo cũng coi như là xinh đẹp, uyệt đối là Đỗ Tuấn đối tượng săn đuổi trong lòng, hơn nữa nàng còn là bác sĩ, đối với Đỗ Tuấn mà nói, tuyệt đối là trăm phần trăm là “đồng phục hấp dẫn”

"Mẹ, cái thằng ngựa giống."

Tần Dương ám thầm mắng một tiếng.

Vương Trân mặc dù tức giận cả người phát run, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, y đức vẫn là chiếm thượng phong.

Nàng lạnh lùng nói: "Chẳng qua là cởi ư, nếu như không có điều kiện khác, ta có thể đáp ứng."

Cởi, đã là ranh giới cuối cùng, so sánh cùng mạng người, cái này đúng là nàng chưa coi vào đâu.

Tần Dương bị y đức ăn sâu bén rễ của Vương Trân làm cảm động, đồng thời hận tiểu nhân thô bỉ như Đỗ Tuấn tới cực điểm.

Thân thể Vương Trân run rẩy đi tới phòng Đỗ Tuấn, Tần Dương thừa cơ đi tới bên người lão nhân, đợi lúc không người chú ý, cầm lên chai nước, nghiêng bình cho lão nhân mấy hớp.

Nhưng lão nhân hôn mê, chỉ có một chút là vào miệng, số khác đều chảy ra.

Tần Dương quýnh lên, liền đem nước đổ lên vết thương của lão đầu, sau đó một màn kinh người xuất hiện, hai vết thương nhỏ màu đen nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, hơn nữa còn đang nhanh chóng khép lại.

"Không phải chứ, đây chỉ là quả cây a, thật sự linh nghiệm như vậy, thế thì Thánh Nữ quả há chẳng phải là vô địch."

Tần Dương than thầm, Nhã nhi quả nhiên không nói bậy bạ, cảnh tượng này đúng là chưa từng nghe, chưa từng thấy, thật sự là quá thần kỳ.

Vì không dẫn tới mọi người chú ý, Tần Dương nhân thời điểm người vây xem còn chưa chú ý đến mình, liền lặng lẽ rời đi.

Mới vừa đi xa mấy chục bước, đám người bỗng nhiên liền oanh động lên.

"Mau nhìn, Trương lão cha tỉnh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK