Tần Dương hoàn toàn không nghĩ tới, mình lại có phúc bực này.
"Đúng rồi, hỏi lại cô một chuyện, sau khi thánh nữ lập gia đình vẫn là thánh nữ hả? "
Nhã nhi gật đầu nói: "Đương nhiên là vậy, em chính là thánh nữ duy nhất của Tiểu Linh giới mấy trăm năm qua, không là tất cả tiểu Linh Tiên đô có thể đảm nhiệm."
Ăn trái cây, Tần Dương đột nhiên cảm giác được cả người thư thái, khí lực cũng gia tăng không ít, xem ra trái cây này coi như không phải là tiên quả, hiệu dụng cũng tuyệt đối không thể kém hơn so với tiên quả.
Khẩu vị tăng lên Tần Dương dứt khoát leo lên trên một cây ăn quả khác, dự định ăn một bữa căng bụng rồi.
Ngay lúc hắn còn chưa bắt đầu hái, Nhã nhi lại hái thêm một quả màu xánh lá ném lên cho Tần Dương, từ dưới tàng cây ném cho Tần Dương.
"Lão gia, quả Thánh nữ mà xanh lục này, ăn vào có thể chữa thương."
"Hì hì! Lão gia đêm qua không để cho Nhã nhi hầu hạ, nhẫn nhịn một đêm, sợ rằng dằn vặt ra nội thương rồi, ngài ăn chữa thương đi!"
Loảng xoảng!
Ặc!
Tần Dương trực tiếp ngã từ trên cây xuống.
Ôi chao! Đau chết ta rồi!
Hắn một bên vuốt eo, một bên mắng: "Quả nhiên là thánh nữ tiểu Linh tiên , vưu vật trời sinh, như thế cũng tốt, té một cái, thật sự cần chữa thương."
Sau khi ăn quả Thánh Nữ, Tần Dương tượng trưng hỏi một chút Tiểu linh giới có chuyện gì cần mình hỗ trợ.
Dù sao thánh nữ nhà người ta đều đắp cùng một cái chăn với mình rồi, nếu mình còn không mở miệng hỏi, vậy thì thật không còn gì để nói.
Nhã nhi kinh ngạc vui mừng nói: "Lão gia nguyện ý giúp chúng ta không "
Tần Dương gật đầu nói: "Chỉ bằng một tiếng lão gia cô gọi, chuyện này là không thể không giúp được."
Nhã nhi vui mừng phủi bụi trên người Tần Dương một cái, lúc này mới nói đến chuyện rắc rối của Tiểu linh tiên tộc.
"Lão gia, mấy trăm năm trước Tiểu Linh giới chúng ta thành lập một cái Linh giới cỡ nhỏ ở nhân gian, sau đó bởi vì vì Thiên Đạo thay đổi, không tiếp tục cho phép chúng ta ở lại, thời điểm rút lui gấp rút, bỏ lại một vật không mang đi, ngươi giúp ta thu hồi lại đi!"
" Linh giới cỡ nhỏ!"
"Đúng, dùng cách nói của các cô chính là một không gian riêng biệt với nhân giới, chỉ có cửa vào liên kết cùng nhân gian."
Hắc! Kỳ, thật đúng là trùng hợp a, lão hiệu trưởng không phải cho rằng thế ngoại đào nguyên chính là một cái không gian độc lập sao.
Thế ngoại đào nguyên cùng Linh giới cỡ nhỏ đều là tiểu không gian riêng biệt, lối vào cùng nhân gian liên kết, cho nên định có chỗ tương tự.
Nghĩ tới đây đi, Tần Dương đột nhiên cảm giác được, chuyến đi thế ngoại đào nguyên này có thể hỏi qua Nhã nhi, có lẽ có nguy hiểm gì, hoặc là có điều gì cần phòng ngừa, đều có thể nói trước để chuẩn bị một chút.
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng cầm lên nhánh cây, ngồi ở dưới tàng cây Thánh Nữ quả vẽ ra.
"Nhã nhi, ta đã thấy một bộ bản đồ, theo suy đoán cũng là một cái cỡ nhỏ không gian, cô giúp ta xem một chút, có sự việc hay cái gì đặc thù cần phải chuẩn bị hay không?”
Nhã nhi tò mò đi tới, làm Tần Dương đem bản đồ vẽ một nửa thời điểm, nàng bỗng nhiên đoạt lấy nhánh cây, thấp giọng nói: "Lão gia, ngài họa không đúng."
Sau đó Nhã nhi dùng nhánh cây liên tục chỉnh sửa mấy chỗ, sau khi cả bức tranh được vẽ ra, Tần Dương dùng thiên mục thần quang nhìn một chút, nhất thời kinh hãi đến biến sắc.
Trời ạ, thiên mục thần quang phản hồi là thông tin đây là " Âm sơn đồ hoàn chỉnh."
Tần Dương kinh ngạc nhìn vào Nhã nhi, tay khẽ run, kích động mà hỏi: "Cái này, cái này chính là Linh giới cỡ nhỏ của các cô, gọi, nó gọi là Âm sơn."
"Đúng vậy, em đang kỳ quái đây, lão gia làm sao cũng biết Âm sơn nhập khẩu lệnh bài đồ, có lẽ là chúng ta có duyên phận đi, chẳng qua là đáng tiếc, nếu như không có ra vào Âm sơn, hoặc là tiểu Linh tiên chúng ta cho phép, coi như là lấy được nhập khẩu đồ, cũng căn bản là không có cách triệu hoán cửa vào xuất hiện."
Âm sơn, Linh giới cỡ nhỏ, đào nguyên!
Tần Dương trong nháy mắt liền hiểu, trên đào hoa nguyên ký ghi lại: "Một người ngư dân kỳ lạ. Trùng trùng tiến lên, đến tận cùng rừng. Rừng đến tận nước, liền đến một núi, núi có miệng nhỏ, dường như có ánh sáng. Liền bỏ thuyền, từ miệng vào."
Trên thực tế ánh sáng kia chính là cửa vào, sợ rằng khi đó người ngư dân kia người vừa vặn gặp được tiểu Linh tiên ra vào, lúc này mới đi theo xuyên qua cửa vào, đến Linh giới cỡ nhỏ, cũng chính là Âm sơn mà Thần Mục Chi Quang đề cập.
Sau đó trong bản nhật ký còn nói: "Thái thú lập tức sai người thuận theo hướng, tìm đường đúng như vậy, rơi vào mê vụ, không còn đường tiến. Lưu Tử Ký – Nam Dương, sĩ phu cao quý, nghe tin, vui vẻ hướng tới. Không có kết quả, cuối cùng rơi vào bệnh nặng."
Tần Dương thầm nói: "Khó trách , ngư dân lúc đó mặc dù có đánh dấu ký hiệu, nhưng sau đó mang Thái thú đi tìm, lại không tìm được cửa vào, thật ra thì nguyên nhân chỉ có một, sau khi ngư dân rời đi, cửa vào Âm sơn liền đóng lại."
"Giống như lời Nhã nhi vừa mới nói, không có lệnh bài ra vào trong tay, hoặc là tiểu Linh tiên cho phép, cửa vào thậm chí còn không xuất hiện, cho dù ký hiệu ngư dân làm khá hơn nữa, làm chính xác hơn, cũng không cách nào xuyên việt không gian, cửa vào mà bị hắn tìm được, đó mới là gặp quỷ."
Cổ đổ trong tay lão hiệu trưởng chắc là chắc là Lưu Tử Ký trong bản văn đó vẽ, hoặc là Lưu tử ký từ trong tay chỗ ngư dân, hoặc trên tay Thái thú lấy được, bởi vì ngư dân căn bản cũng không biết về lí thuyết không gian kia, bản đồ từ trong miệng ngư dân kia miêu tả, khẳng định không đầy đủ bằng Nhã nhi miêu tả.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, tình thế xoay chuyển, nơi lão hiệu trưởng muốn thám hiểm trùng hợp lại liên quan với nhiệm vụ của Nhã nhi, Tần Dương yên lặng trầm tư, mình nhất định phải giúp Tiểu Linh giới làm xong chuyện này mới được.
Chỉ cần giúp bọn hắn tìm đồ lại, ngày sau thời cơ chín muồi bàn lại việc từ hôn này, khi đó cũng không trở nê quá lúng túng.
Cuối cùng, Tần Dương dự định rời khỏi khách sạn Luân Hồi.
Trước khi rời đi, hắn lại hái trái cây ở bên hỏi.
"Nhã nhi, tại sao trên bản đồ lại gọi nơi đó là Âm sơn."
Nhã nhi nói: "Âm sơn chẳng qua là một cái xưng hô mà thôi, trên thực tế, mấy trăm năm trước ở bên trong đều là tiểu Linh tiên, bất luận là Tiên Giới hay Tiểu Linh giới chúng ta, thời Thượng Cổ mở ra cùng không gian liên kết cỡ nhỏ với nhân gian chỉ có một mục đích, chính là vì luân hồi."
Có nhiều tin tức hơn, Nhã nhi cũng không rõ lắm, nhưng Tần Dương nghe được hai chữ luân hồi này thì hơi kinh ngạc, xem ra chính mình cái khách sạn Luân Hồi này của mình còn chôn dấu rất nhiều bí mật, thân là đại chủ nhân lại không biết rõ tình hình, quả thực không xứng chức a!
Trong đầu mang theo bản đồ hoàn toàn mới, Tần Dương rời khỏi khách sạn Luân Hồi.
Những ngày gần đây, hắn chuẩn bị rất nhiều vật phẩm, để phòng bất cứ tình huống nào.
Cũng may những thứ này toàn bộ có thể đặt ở trong không gian Luân Hồi lệnh, hoặc là đặt ở trong khách sạn, không cần phải lo lắng vấn đề mang vác nặng nhọc.
Sau năm ngày, lão hiệu trưởng triệu tập mọi người thời gian đến, địa điểm tập hợp ở trước trường đại học Giang Thành lúc trước.
Khi Tần Dương chạy đến, Triệu Thiên đã sớm chờ, trừ hắn và lão hiệu trưởng ở ngoài, còn có bốn người, trong đó ba nam một nữ.
Không nghĩ tới là, một nam tử trong đó lại là Đỗ Tuấn của Đỗ gia một trong trong bốn địa đầu xà nơi này, thật là oan gia hẹp lộ.
Nữ mặc dù không rõ, cũng khá có tư sắc, cùng Đỗ Tuấn có chút mập mờ, nhìn qua chắc là em gái nào mới của hắn.
Hai tên đàn ông khác, nhìn qua vô cùng cường tráng, thân thủ cũng dường như rất khá, chắc là vệ sĩ của Đỗ Tuấn.
"Sao lại là Đỗ Tuấn "
Sau khi hồi tưởng lại, Tần Dương cũng nhớ tới lão hiệu trưởng từng nói, sau lưng đội thám hiểm có người hỗ trợ, bây giờ nhìn lại, tập đoàn hỗ trợ này chắc là Đỗ gia.
"Chúng ta lại gặp nhau."
Thanh âm Đỗ Tuấn âm nhu truyền tới, Tần Dương cả người không được tự nhiên, nhìn thấy cái tên này, hắn liền không tự chủ được nhớ tới cái đêm Đỗ Tuấn cường bạo cái túi nước trước ngực mình, cũng may tiểu tử này cũng không biết nữ nhân xấu xí kia chính là mình, nếu không còn thật lo hắn sẽ nổi điên.
Thấy Đỗ Tuấn chào hỏi, Tần Dương gật gật đầu, không âm không dương cười nói: "Thực sự không muốn gặp, nhưng hiện tại xem ra không được."
"Ha ha ha, lá gan cậu đúng là lớn, nói chuyện với tôi như vậy, nhưng mà tiểu gia hôm nay cao hứng, không so đo."
Đắc ý xong, Đỗ Tuấn liền không tiếp tục để ý tới Tần Dương nữa, lão hiệu trưởng thấy hai người có chút không tự nhiên, lặng lẽ hỏi Tần Dương.
"Làm sao, quen biết."
Tần Dương gật đầu một cái, cũng không nói nhiều.
Lại một lát sau, lại lần lượt có hai nam một nữ chạy tới.
Người đến đông đủ, lão hiệu trưởng chỉnh hợp đội ngũ, nói: "Lần thám hiểm này là Đỗ gia Giang Nam cung cấp tài trợ, Đỗ thiếu cũng là tự mình đi khảo sát."
"Nơi mà chúng ta sắp đi mọi người đều hiểu, nói trực tiếp một chút, chính là một cái địa phương chưa từng có người đi qua, về phần có tồn tại hay không, tôi không dám chắc chắn, nhưng nếu như tồn tại thật, chúng ta đây chính là nhân chứng lịch sử, sau đây tôi giới thiệu cho mọi người làm quen chút"
Sau đó lão hiệu trưởng chỉ chỉ Đỗ Tuấn.
"Đỗ Tuấn, Đại thiếu Đỗ gia, mặc dù cậu ấy không phải là người Giang Thành, nhưng Giang Nam tứ đại gia tộc, Đỗ gia chắc hẳn mọi người đều biết."
Ngoại trừ Tần Dương ra, mọi người rối rít chào hỏi cùng Đỗ Tuấn, đây chính là nhân vật giống như Thần tài, tạo ra ấn tượng sâu sắc thêm một tý cũng tốt.
Sau đó lão hiệu trưởng chuyển tay chỉ chỉ tới hai nam một nữ Đỗ Tuấn mang theo, nói: "Bọn họ là vệ sĩ Đỗ gia thuê tới, thân thủ vô cùng không tệ, cung cấp vệ sĩ an toán cho mọi người.
Tần Dương cười thầm lão hiệu trưởng hồ đồ, lấy hiểu biết của hắn với Đỗ Tuấn mà nói, nếu thật gặp phải nguy hiểm, vệ sĩ 100% chỉ vệ sĩ một mình hắn, chết sống của người khác tuyệt đối sẽ không quản.
Nhưng lão hiệu trưởng nói nữ nhân bên cạnh Đỗ Tuấn cũng là vệ sĩ, cái này ngược lại có chút vượt ngoài ngoài dự liệu, nữ nhân kia thấy thế nào cũng chỉ là bình hoa.
Sau đó hắn lại giới thiệu hai nam một nữ đến sau.
Hai người nam rất cường tráng, nhìn một cái chính là người thường xuyên vận động, nữ thì ước chừng ba mươi tuổi, bộ dáng coi như không tệ, có thể coi là hào hoa phong nhã, Tần Dương thật lo lắng cô nàng này sẽ không chịu nổi vất và trên đường.
Sau đó lão hiệu trưởng giới thiệu.
"Đây là Tiếu lão sư, là chuyên gia dã ngoại sinh tồn, chúng ta sẽ thám hiểm ở trong môi trường dã ngoại rất lau, hết thảy đều phải nghe phân phó của Tiếu chuyên gia."
"Đây là Lý huấn luyện viên, cao thủ leo núi, nếu như gặp phải địa hình núi không thể vượt qua, chúng ta đều nghe sắp xếp của cậu ấy để vượt qua
Cuối cùng, lão hiệu trưởng chỉ hướng cô gái kia.
"Vương Trân phu nhân, là bác sĩ, cô ấy mang theo một số thiết bị y tế cùng chúng ta, nếu như trên đường có ai thân thể không thoải mái, có thể tìm nàng."
Cuối cùng, lão hiệu trưởng giới thiệu Tần Dương cùng Triệu Thiên, lý giải trên mặt chữ của giới thiệu, Tần Dương cùng Triệu Thiên hẳn thuộc về phái làm việc vặt đi, không có bản lĩnh đặc thù gì.
Chuyến này tổng cộng chuẩn bị ba chiếc xe việt dã, Đỗ Tuấn cùng ba người vệ sĩ ngồi một chiếc, hai nam ngồi trước mặt, hắn cùng nữ vệ sĩ ngồi phía sau.
Mới vừa lên xe, Tần Dương đã nhìn thấy Đỗ Tuấn ôm cô gái kia, ở phía sau diễn bài thân mật, hai nam nhìn về phía trước không chớp mắt, chỉ coi sau lưng chuyện gì cũng không xảy ra.
"Mẹ, tiểu tử này đời trước chắc không phải là ngựa giống chứ!"
Tần Dương khinh bỉ nhìn Đỗ Tuấn một cái.
Sau đó lão hiệu trưởng cùng Triệu Thiên ngồi một chiếc xe khác, Triệu Thiên phụ trách lái xe.
Tần Dương cùng Vương Trân ngồi một xe, Tần Dương lái xe.
Thầy giáo già còn đặc biệt dặn dò Tần Dương giúp đỡ Vương Trân mang hòm thuốc, dù sao nàng là một nữ nhân, khí lực yếu.
Dựa theo bản đồ, trạm thám hiểm thứ nhất là một cái thôn trấn vài trăm dặm ngoại ô, một ngày có thể tới nơi, đội thám hiểm ở nơi đó trên hai ngày, làm quen một chút hoàn cảnh địa phương.
Trên đường đi, xe của Đỗ Tuấn vượt lên trước bỏ lại xe hai xe còn lại ở xa xa phía sau, đây cũng là tác phong nhất quán của hắn, trong đầu hắn luôn luôn xem thường những người này.