• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tần Dương khó mà mở miệng, thầy liền cười nói: "Lúc trước thầy làm hiệu trưởng ở trường, trên tay còn có chút quyền lực, để cho em ở lại làm giáo viên, em lại ngại thu nhập thấp, ha ha, hiện tại thầy cũng không còn quyền tuyển dụng rồi, có hối hận chưa?."

Tần Dương lúng túng cười nói: "Người không lịch luyện qua chuyện đời, há có thể trưởng thành, em không hối hận."

"Nói rất hay, xem ra em thực sự trưởng thành rồi."

Nói tới chỗ này, lão hiệu trưởng bỗng nhiên thần bí cười một tiếng, nói: "Lúc trước lúc làm việc, thầy khát vọng đi bộ xuyên việt qua cả nước, đáng tiếc không rảnh, dù cho giải quyết xong việc công, cũng không có thời gian chơi du ngoạn."

"Sau khi về hưu thầy rảnh rỗi rồi, tổ chức một đội thám hiểm, dự tính đến vài vùng đất cổ xưa nhìn một cái , thế nào, tiểu tử, có hứng thú không "

"Ồ! Thầy là muốn mời em à!"

Tần Dương thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay.

"Thôi được rồi, thầy nhìn em này, ngay cả thu nhập cũng không ổn định, làm gì có tâm tư rảnh rỗi đi dạo khắp nơi chứ!”

Lão hiệu trưởng vỗ bả vai của hắn một cái, nói: "Ha ha, liền biết thằng nhóc em sẽ nói như vậy, mới vừa rồi quên nói cho em biết, đội thám hiểm này của thầy là được tài trợ, em nếu là gia nhập, chẳng những có thể miễn phí du lịch, còn có thể kiếm một phần thu nhập."

"Không thể nào, còn có chuyện tốt như vậy, cầm tiền của người ta để đi du lịch khắp nơi, em không nghe lầm chứ!"

"Nói nhảm, thầy cũng đủ tuổi làm ông nội em rồi, lừa em làm gì, yên tâm, thầy không phải là Vương Đức Thanh, em không cần suy nghĩ nhiều."

Sau khi nói xong, lão hiệu trưởng để lại số điện thoại cho Tần Dương, sau đó nói: "Có rảnh rỗi gọi điện thoại cho thầy, thầy sẽ giới thiệu với em về chuyện của đội thám hiểm, nếu có hứng thú, tính thêm em một người."

Nói xong, lão giáo hớn hở bỏ đi, xem ra có thể nhìn thấy Tần Dương, hắn thật cao hứng.

Nhìn thấy bóng lưng lão hiệu trưởng xa dần, Tần Dương đứng tại chỗ hoàn toàn ngây người.

"Không phải chứ, lão hiệu trưởng, ngài dầu gì cũng phải để người ta nói hết lời chứ, ta hiện tại rất rảnh đấy!"

Xấu hổ, thật sự là quá xấu hổ!

Trở lại chỗ ở, Tần Dương lại đi vào khách sạn Luân Hồi nhìn ngắm quanh một chút, ngoại trừ nước sông Hoàng Tuyền cuồn cuộn cùng cầu Nại Hà tịch mịch, bất động, ngay cả cái bóng quỷ tử còn không thấy, hơn nữa khiến cho người ta nghĩ không thông, điện thoại của Nguyệt Lão không kết nối được.

Rốt cuộc, Tần Dương cảm thấy sự tình có chút không đúng.

Điện thoại của Nguyệt Lão cho tới bây giờ là mở máy 24 giờ, theo lý thuyết mà nói, Tần Dương cho là điện thoại của Nguyệt Lão tuyệt đối khác so với điện thoại phổ thông, nói cách khác, sẽ không có việc tín hiệu điện thoại yếu hoặc tín hiệu điện thoại không có.

Hoặc là, điện thoại của ông ta cũng giống như cái đồng hồ lần trước, căn bản chính là được pháp thuật cải tạo qua, không cần tín hiệu của phàm giới.

Nhưng vì sao lại không gọi được đây, chẳng lẽ mình tham của ông ta một chai Nhập Mộng Đan, lão già giận rồi.

Suy nghĩ rất lâu, Tần Dương cảm thấy rất nghi ngờ, Nguyệt Lão cũng không phải là người nhỏ mọn, mình nói muốn xin thêm một sợi tơ hồng, ông ta không nói hai lời đã cho mình.

Đây chính là Tiên Khí cấp thấp đấy, đủ để chứng minh lão già này sẽ không tức giận bởi vì chuyện đan dược.

"Không được, ta phải biết rốt cục chuyện gì xảy ra, nếu như bọn họ gặp phải phiền toái, nói không chừng còn phải do mình xuất thủ giúp một chút mới được."

Thần tiên mặc dù rất đáng ghét, nhưng mà nói cho cùng đối xử với mình coi như không tệ, Tần Dương cũng không phải là người không có lương tâm, chỉ biết bo bo giữ mình.

Trong lòng đã có chủ ý, Tần Dương liền nhấc dùi trống, gõ trống Chiêu Hồn, hy vọng có thể dẫn tới một hai vị thần tiên đi qua, hỏi một chút việc này.

Đùng đùng đùng!

Liên tiếp ba tiếng tiếng trống truyền ra, một đám sương mù trên cầu Nại Hà quả nhiên xao động, nhanh chóng hai bóng hình xa lạ xuất hiện ở trên cầu Nại Hà.

Trong đó, một người có tướng mạo vô cùng quái dị, trên đầu có lấy đôi tai màu đỏ hình vuông, con mắt to như chuông đồng.

Linh, người bao phủ một màu huyết hồng, giống như yêu quái.

Vừa nhìn thấy cái tên này, Tần Dương liền nhớ lại mình một tháng trước đóng vai nữ nhân câu đáp với Đỗ Tuấn, cái tên này nếu như giả trang thành nữ nhân, tuyệt đối là xấu xí gấp trăm lần so với bản thân mình.

Bên người gia hoả mọc sừng này còn có một nữ hài, rất đẹp, lộ ra một cổ linh khí, mặc cũng rất ít, trên người đeo rất nhiều linh đang, từng sợi tơ giống như kim loại quấn, bện vào nhau tạo thành một bộ y phục chỉ đủ che bộ vị nhạy cảm trên cơ thể, có thể nói là tiểu cô nương mang cổ phục, chỉ có điều là đồ tắm thôi.

Cô gái này dáng dấp xinh đẹp dị thường, kèm theo ba phần cám dỗ, nhưng thời điểm lần đầu tiên Tần Dương nhìn thấy nàng, thế mà nhớ đến Tôn Mẫn.

Không thể không thừa nhận, nàng giống như Tôn Mẫn, đều mang ánh mắt câu hồn, làm cho đàn ông kích động.

Hai người bị trống Chiêu Hồn dẫn tới, không hề bị cầu Nại Hà hạn chế, trực tiếp đi thẳng vào trong khách sạn Luân Hồi.

Nhìn thấy Tần Dương, tên nam tử đầu có sừng liền lên tiếng: "Ngài chính là chủ nhân của khách sạn Luân Hồi rồi, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Tần Dương vội vàng đáp lễ, vốn là hắn muốn bắt tay, nhưng nhìn thấy đối phương ôm quyền, cũng chỉ đành học ôm quyền đáp lễ.

"Xin hỏi hai vị là lộ thần tiên nào "

Tần Dương trong lòng liền buồn bực rồi, hai người này nhìn thế nào cũng không giống như mang theo tiên khí vậy, hoàn toàn bất đồng với khí chất của Nguyệt Lão.

Nam tử mọc sừng âm thô khí sảng nói: "Chúng ta không phải là thần tiên, là tiểu Linh tiên ở Tiểu Linh giới."

"Tiểu Linh giới, tiểu Linh tiên "

"Là Chỗ nào "

Tần Dương tự động lui về phía sau một bước dài, nhất thời liền muốn huy động Luân Hồi lệnh, trục xuất hai người này ra ngoài.

Trách nhiệm của chủ nhân khách sạn Luân Hồi đã được nói rõ, giải quyết vấn đề của thần tien, tiểu Linh tiên bỗng nhiên chạy tới, lại trùng hợp mất liên lạc với thần tiên, Tần Dương nhất thời cảm thấy đối phương đến đây không có lòng tốt.

Mẹ, trống Chiêu Hồn làm sao làm tới như vậy số hai nhân vật, quá không đáng tin cậy đi.

Thấy Tần Dương dị động, vị nữ tử tự xưng tới từ Tiểu Linh giới kịp thời phát hiện, cổ tay thon dài khẽ đảo một cái, một cổ tiếng chuông dễ nghe truyền ra.

Leng keng leng keng...

Trong nháy mắt, đại não của Tần Dương liền trống rỗng, dường như bị khống chế.

Đúng lúc này, Luân Hồi lệnh hóa thành chiếc nhẫn trên ngón tay của hắn phát ra một luồng lực lượng cực mạnh.

Ầm!

Một tiếng rền vang thật lớn, sông Hoàng Tuyền gầm thét, nước sông hóa thành Cự Long, đột nhiên vọt lên, uốn lượn từ sau lưng Tần Dương cuộn lên tận trời cao, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm hai người xâm nhập, mà Tần Dương cũng ở trong tiếng gào thét của Cự Long khôi phục thanh tỉnh.

Được Cự Long cứu, Tần Dương nhất thời nổi giận, hai người này lại muốn khống chế chính mình, quá đáng hận, bất kể là lai lịch thế nào, thật sự là không thể nhân nhượng nổi.

Vì vậy hắn mắng to: "Mẹ, chơi chiêu cùng ông nội mi à, ngươi còn chưa đủ tư cách."

"Cút! Cút ra khỏi khách sạn Luân Hồi, đừng trách ta không tiếp đãi."

Ra lệnh một tiếng, Cự Long kia liền sôi trào, long trảo to lớn phốc xuy một cái hoành không chộp xuống, căn bản không cần Tần Dương chỉ huy, Cự Long trực tiếp cứ dựa theo ý nguyện Tần Dương hành sự.

Hai người tự xưng là Tiểu Linh giới bị Cự Long đánh liên tiếp lui về phía sau, không còn sức đánh trả chút nào, Tần Dương tin rằng, nếu như mới vừa rồi mình muốn giết bọn họ, mà không phải nói biến, Cự Long nhất định có thể tại chỗ đánh chết hai người này trong chớp mắt.

Sau khi trục xuất hai người này về phía cầu Nại Hà, cửa vào khách sạn Luân Hồi lại lần nữa đóng lại.

Nam tử mọc sừng lo lắng hô: "Ông chủ à, mới vừa rồi là chúng ta không đúng, xin hãy tha thứ, chúng ta tới chỗ này có chuyện quan trọng, phiền mở cửa ra để chúng ta vào trong.”

Tần Dương cười lạnh nói: "Lão tử quản ngươi là tiểu Linh tiên hay là tiên, nhưng muốn gây chuyện với ta, bất cứ chuyện gì đều miễn bàn."

Nha choáng nha, mình chẳng qua là một phàm nhân, mặc dù được xưng là ông chủ dưng đầu khách sạn Luân Hồi, nhận mệnh với Thiên Đạo, nhưng đối phương nếu muốn hại mình, quả thật là chính là dễ như trở bàn tay, khó lòng phòng bị a! Cho nên tuyệt không thể tiếp tục để cho bọn họ đi vào.

Vì vậy Tần Dương cũng không để ý đôi nam nũ mọc sừng cầu khẩn như thế nào, tự rời khỏi khách sạn Luân Hồi.

Trở lại phàm trần, hắn lần nữa bấm số điện thoại của Nguyệt Lão, không nghĩ tới thế mà gọi được rồi.

Tần Dương vội vàng hô: "Lão đầu tử, ngươi gần đây có phải rảnh rỗi đến đâu trứng rồi hả, làm sao điện thoại toàn tắt máy."

"Ôi chao! Ông chủ Tần à, cậu oan uổng ta rồi, rảnh rỗi chỗ nào, rõ ràng là bận bịu náo nhiệt ngất trời mà, hơn nữa còn là vì chuyện của ngài bận rộn."

"Cái gì, chuyện của ta!"

Tần Dương hơi kinh hãi, nhất thời nhớ lại chuyện Thiên Đạo trừng phạt mình kia.

"Ngài có ý là nói Thiên Đạo phải trừng phạt ta rồi."

Nguyệt Lão nói: "Ai! Không phải sao, chuyện Thần Tài kết thúc không mấy ngày, chúng ta liền phát hiện cầu nguyện đã không hữu hiệu, Thiên Đạo trừng phạt đối với ngài sắp đến rồi, mấy lão thần tiên chúng ta thương lượng một chút, quyết định trước tiên hợp lực luyện chế một món bảo vật, giúp ngài chống đỡ một chút."

Không nghĩ tới a, Nguyệt Lão mất liên lạc, là bận rộn vì chuyện của mình, tcó phần làm cho Tần Dương cảm động.

"Vậy rốt cuộc là bảo vật gì, thậm chí ngay cả Thiên Đạo trừng phạt cũng có thể chống đỡ.”

"Ai! Trước tiên đừng hỏi bảo vật gì, chỗ này ta có một cái tin tốt cùng một cái tin tức xấu, ông chủ Tần, cậu trước tiên muốn nghe cái nào "

Tần Dương nhất thời hết ý kiến, lão già kia, đến cái này giây phút quan trọng này rồi, còn không quên thừa nước đục thả câu.

"Này này, thẳng thắn chút được không?”

Tần Dương rốt cuộc không thể nhẫn nại rồi, không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Nguyệt Lão, đều có thể bị ông ta làm giận đến chết đi sống lại.

"Ai! Ông chủ Tần, vậy trước tiên nói tin tức tốt đi! Chẳng qua cậu nên chuẩn bị tâm lý."

"Chúng ta luyện chế cho cậu một món bảo vật, gọi lại Uyên Ương Khấu, lấy tơ hồng của ta làm tài liệu, lại dựa vào mấy chục loại kỳ trân dị bảo luyện chế mà thành, vật này chỉ có một tác dụng, đó chính là bảo vệ cậu và và cô bạn gái nhỏ của cậu, dù cho là trời long đất lỡ, biển cạn đá mòn, cô bạn gái nhỏ mà cậu yêu nhất cũng sẽ không thay lòng.”

Nói nhảm, tình cảm của ta cùng Mẫn Nhi còn cần đến bảo vật gia cố sao.

Tần Dương tin rằng, mình và Tôn Mẫn mặc dù không dám nói đến biển cạn đá mòn, nhưng tuyệt đối sẽ không vì một chút tin đồn thất thiệt nát nào mà giận dỗi.

"Vậy chuyện xấu là cái gì "

Nguyệt Lão tiếp tục nói: "Chuyện xấu vẫn liên quan đến món bảo vật này, chúng ta tính ra trừng phạt của Thiên Đạo đối với cậu, là tình kiếp, tình kiếp kinh khủng nhất, dưới tình kiếp này, cậu và nữ nhân yêu quý tuyệt đối không thể giận dỗi, càng không thể chia tay, một khi chia tay, Thiên Phạt giống như kỳ hạn mà tới, đến lúc đó, hoặc là cậu xui xẻo, bị Thiên Đạo trừng phạt hoặc là chính là nữ nhân yêu quý nhất của cậu chịu phạt."

"Chúng ta nguyên bản định luyện chế Uyên Ương Khấu, buộc cậu và bạn gái ở cùng một chỗ, coi như là biển cạn đá mòn cũng sẽ không phản bội đối phương, từ đó, không phải thuận lý thành chương phòng ngừa Thiên Đạo xử phạt à."

"Nhưng mà Tần chưởng quỹ, thời điểm chúng ta luyện chế Uyên Ương Khấu, Thiên Đạo có dị động khác thường, tạo ra ứng đối, nó phái thánh nữ đẹp nhất Tiểu Linh giới tới dẫn dụ cậu, nếu như cậu phát sinh tình cảm với nữ nhân này, ai da, Thiên Đạo trừng phạt bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống.

"Cho nên tin tức xấu chính là, thánh nữ Tiểu Linh giới bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện, đối với Uyên Ương Khấu chúng ta còn không có luyện tốt mà nói, chỉ sợ cậu không chịu nổi cám dỗ từ đấy đưa tới Thiên Phạt a!"

Tiểu Linh giới thánh nữ!

Tần Dương đột nhiên cả kinh, nhất thời nhớ tới trên cầu Nại Hà, cái vị yêu nữ mặc y phục như kim tơ kia, còn dùng Linh Đang khống chế chính mình.

"Nha đầu này nhất định là thánh nữ phái tới theo dõi mình."

Khó trách người Tiểu Linh giới bỗng nhiên xuất hiện, lại là Thiên Đạo tác quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK