Hai người nói chuyện điện thoại làm ra bộ dáng của hai
kẻ giả mù sa mưa rồi cười to kết thúc cuộc nói chuyện,
Tần Dương không nói hai lời, nhấc chân hướng vào
trong quán rượu đi tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh sát đang
hỏi thăm Dương Lượng trong phòng .
"Tần tiên sinh, Anh đã đến rồi."
Nhân viên lĩnh đội cảnh sát nhìn thấy Tần Dương, vội
vàng tiến lên chào hỏi.
Tiểu tử này là tâm phúc của Vương đại đội trưởng, kế
hoạch hắn đã sớm biết rồi, lập tức mang theo Tần
Dương hướng bêntrongg phòng đi tới.
Đến cánh cửa, Tần Dương bỗng nhiên nổi lên ý dùa
nghịch, cười ha hả nói: "Các anh em, đổi thường phục
đi, cảnh phục quá lộ liễu, nếu như đối phương là tội
phạm, nhìn thấy đã chạy rồi, sẽ có chút phiền toái."
Chúng nhân viên cảnh sát sững sờ, ngay sau đó hiểu ý,
gật đầu phụ họa nói: "Đúng đúng, đổi thường phục,
nhưng nhớ kỹ, đem thẻ chứng nhận cảnh sát mang
theo, chúng ta là đội ngũ kỷ luật có tâm "
Loảng xoảng, Tần Dương như bị sét đánh, đám này đúng
là cảnh sát chuyên nghiệp, làm việc vừa trơn bóng,đến
cũng giọt nước không lọt, quả nhiên là nhân tài đông
đúc a.
Chờ nhân viên cảnh sát thay xong thường phục, Tần
Dương bước đến chân tung một cước.
Ba!
Cửa bị đá văng, một đám người hung dữ vọt vào.
Bên trong người đang uống rượu bị người lạ đột nhiên
đánh vào sợ đến sắc mặt trắng bệch, không ít người ly
rượu đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất .
Tần Dương liếc mắt liền thấy thấy Tôn Mẫn ngồi ở bên
cạnh tên họ Dương , gương mặt kia đỏ bừng, đã sớm
say bảy tám phần rồi.
"Đáng chết!"
"Đều nằm xuống cho lão tử ."
Tần Dương hét lớn một tiếng.
khi Tôn Mẫn nhìn thấy Tần Dương , vẻ mặt đã ngây dại,
nàng mới vừa đứng lên, lại bị Tần Dương đè đầu vai, lại
ngồi xuống ghế.
Lúc này, lĩnh đội cảnh sát đi tới, lớn tiếng nói: "Đem đồ
vật giao ra."
Ầm!
Đám người trong nháy mắt sôi trào, ngay cả Tần Dương
cũng ngu ra .
Không phải chứ, chúng ta là cảnh sát , tại sao cư xử như
giặc cướp thế, vừa đến đã bắt người ta đem đồ giao ra.
Nhưng sau đó hắn liền hiểu, tiểu tử này là cố ý làm như
vậy, lời nói hàm hồ, chính là muốn họ Dương kia hiểu
lầm bọn họ là cướp, trên thực tế hắn muốn nhóm người
này giao ra ma túy .
Quả nhiên, họ Dương kinh hãi đến biến sắc, vội vàng
đem tiền trong túi xách , thẻ toàn bộ đặt lên trên bàn,
trong căn phòng người hỗn loạn, chỉ có Tôn Mẫn không
động.
Nha đầu này là yêu tinh, hơn nữa cũng quá rõ ràng cá
tính của Tần Dương .
Cái khác không cần phải nói, chỉ nhìn ánh mắt xấu xa kia
là chuẩn bị làm chuyện xấu, đã biết rõ mình tới quán
rượu bồi khách hàng làm hắn ghen ,việc này 100% là Tần
Dương làm ra.
Mặc dù có chút oán giận Tần Dương làm hỏng việc làm
ăn của mình, nhưng Tôn Mẫn trong lòng ngọt ngào, Tần
Dương càng như vậy, đã nói lên trong lòng của hắn càng
quan tâm đến mình.
Họ Dương đem toàn bộ tiền trên bàn cầm lên, run run
đưa đến trong tay nhân viên cảnh sát , mồ hôi trán nhanh
chóng chảy xuống.
Hắn một bên phát run, một bên cầu xin tha thứ: "Chào
các vị Hảo Hán, tiền đều ở nơi này, nếu như ngại không
đủ, nữ nhân này các hảo hán cũng dẫn đi về dùng đi!"
Nói xong hắn liền kéo áo Tôn Mẫn , muốn đem nàng
ngăn trước mặt.
"Ta nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi."
Một màn này trực tiếp để cho Tần Dương lửa giận ngút
trời, đem nữ nhân của mình coi là tiền đặt cuộc đưa cho
giặc cướp, tên họ Dương vương bát đản quả thật làm
nhân thần cộng phẫn không bằng cầm thú.
"Lão tử hôm nay không chỉnh kẻ này một trận ra trò,
không phải là nam nhân."
Chỉ thấy một bàn chân to từ sau lưng Tôn Mẫn bay ra,
trực tiếp đạp trúng bụng họ Dương .
Ba!
Người tốt, một cước này trực tiếp để cho lão già kia dính
vào tường, ôm bụng miệng sùi bọt mép, dĩ nhiên nửa
ngày không bò dậy.
Đây là, Tần Dương rống to, nghiêm nghị mắng: "Mẹ, lá
gan các ngưới lớn rồi, cảnh sát ở đây, mà các ngươi lại
dám công khai hối lộ cảnh sát."
Ầm!
Tần Dương theo một tiếng đại nghĩa lăng nhiên nổi giận,
những cảnh sát kia cũng đi theo hành động.
Chỉ thấy bọn họ nhanh chóng đem chứng nhận nhân
viên cảnh sát đeo lên trước ngực, sau đó dùng còng tay
đem họ Dương khóa lại.
"Cái gì, ngươi, các ngươi là cảnh sát."
"Nói nhảm, chúng ta dĩ nhiên là cảnh sát, hiện tại cảnh
sát hoài nghi trên người của ngươi có giấu ma túy,
ngươi có lời nào để nói không, nhưng..."
Không đợi nhân viên cảnh sát nói xong , lửa giận chưa
tiêu của Tần Dương đột nnhiên từ lòng bàn tay lấy ra
cục gạch.
"Ngươi nha, còn dám phản kháng!"
Họ Dương ngu ra, "Không có , ta không phản kháng !"
Nhưng còn không đợi hắn mở miệng nói chuyện, cục
gạch liền vỗ vào trên ót.
Ba!
"Thiên Môn Ngu si ấn" phát huy hiệu dụng, họ Dương
trực tiếp bị một cục gạch đánh ngã ra trên đất, mà cảnh
sát cũng hết sức phối hợp đem những người khác đánh
ngã trên mặt đất, còn rút súng lục ra.
"Không cho phản kháng, phản kháng nữa sẽ nổ súng."
Một phòng toàn là đàn ông, lúc này đã đến tè ra quần.
Một người trong đó còn gào thét bi thương tựa như vừa
khóc vừa rên rỉ: "Đừng, đừng nổ súng, chúng ta không
phản kháng ."
Đỗ Dương Lượng, Tần Dương một tay đem hắn nhấc tới,
đặt trên ghế, cái tên này cặp mắt đờ đẫn, như kẻ ngu.
Lúc này Tần Dương mới nhớ, cục gạch trên có khắc "
Thiên Môn ngu si ấn", vật kia có làm trí lực người giảm
phân nửa, ngu si hai mươi phút.
Một hồi ầm ĩ về sau, cuối cùng cũng thu tràng.
Tần Dương chỉ vào họ Dương nói: "Mang tên này đi tra
khảo, nhớ kỹ phải tra cho thật tốt , đừng cho hắn lừa
dối."
Sau đó Tần Dương nhấc Tôn Mẫn lên kéo vào trong lòng
ngực của mình , oanh liệt nói: "Đây chính là phạm nhân
quan trọng, ta muốn đích thân thẩm vấn, các vị huynh đệ
không có ý kiến chớ!"
Rào!
Nhân viên cảnh sát nhất thời đem mặt dời đi chỗ khác ,
rối rít nhìn về phía khác, không ít người trong lòng bắt
đầu khinh bỉ Tần Dương.
"Mẹ, còn phạm nhân trọng yếu , tiểu tử ngươi lấy việc
công làm việc tư , vinh dự cảnh sát của chúng ta chính
là bị tiểu tử ngươi phá hủy."
Vì vậy Tần Dương mang theo Tôn Mẫn bước nhanh mà
rời đi, chuyện còn lại , cảnh sát sẽ xử lý.
Đoán chừng Dương Lượng chắc chắn sẽ không ngồi tù,
nhưng là nhất định không quả ngon để ăn, bị một phen
giày vò là không tránh khỏi rồi.
Rời khỏi quán rượu Khải Việt , Tôn Mẫn ngà ngà say
bước chân lảo đảo được Tần Dương nhẹ nhàng dắt đi
trên đường cái.Thời điểm chung quanh không có một
bóng người , Tôn Mẫn hờn dỗi trong ngực Tần Dương
"Đồ đáng ghét, trả ta khách hàng, trả ta công trạng đi."
Bị đánh hai cái Tần Dương xuân tâm đại động, ôm lấy
tiểu yêu tinh, cười mê mẩn nói: "Còn dám phản kháng,
nhìn đại gia hôm nay làm sao thu thập nàng."
Vì vậy Tần Dương đem Tôn Mẫn mang về chỗ ở của
nàng.
Trong lúc hắn đang chuẩn bị đại triển hùng phong , lại
nghe thấy tiểu yêu tinh trong ngực phát ra tiếng ngáy
nhỏ nhẹ.
"Thần ơi..., nàng lại ngủ thiếp đi."
Tần Dương khi tỉnh lại, phát hiện Tôn Mẫn lưu lại trên
mặt mình một vệt son môi đỏ thắm, nàng đã ăn mặc
chỉnh tề, chuẩn bị ra cửa.
"Không phải chứ tiểu yêu tinh, mới sáng sớm, em gấp
cái gì thế,em ra ngoài một lát , Dương Tử ở chỗ này đợi
em!"
Tần Dương điên rồi, Tôn Mẫn lại có thể không để ý tới
hắn, chỉ lo trang điểm để ra ngoài .
Tần Dương một bên sửa sang lại áo quần, còn một bên
lẩm bẩm.
"Xong rồi, xong rồi,mình thảm rồi,không còn khách hàng
, lão tổng hôm nay nhất định nổi giận."
Tự nói xong nàng còn hung ác trợn mắt nhìn Tần Dương
một cái.
"Dương Tử chết tiệt kia, là chuyện tốt anh làm cho em
đấy, chuyện này em cùng anh chưa xong đâu."
Nói xong, Tôn Mẫn liền chuẩn bị đi ra cửa.
Kéo cửa phòng ra trong nháy mắt, nàng quay đầu lại,
hướng về phía Tần Dương còn ngây ngốc ngồi ở trên
giường đưa ngón trỏ ra, như súng lục , mắt nhắm vào,
nũng nịu trong miệng nhỏ phát ra một tiếng súng !
Ba!
A!
Tần Dương phối hợp ngã trên giường lớn, sau đó Tôn
Mẫn ngang ngược mười phần ra lệnh : "Ngoan ngoãn ở
nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối bổn cô nương lại thu
thập ngươi."
Sau khi nói xong cửa phòng bị đóng lại, Tần Dương vội
vàng nhảy cỡn lên, bắt đầu mặc quần áo rửa mặt.
"Hừ! Đợi buổi tối, Hoàng Hoa Thái đã lạnh, bắt đầu từ
bây giờ, ta phải cạnh em 24 trên 7 bảo vệ."
sinh nhật Tôn Mẫn còn cách một ngày , cũng chính là
ngày mai, trước khi ra cửa, Tần Dương lần nữa tiến vào
khách sạn Luân Hồi .
Chung đại sư đã làm xong viên Bách Điểu Triều Phượng
châu , Tần Dương cầm ở trong tay nhìn một vòng, ngoại
trừ hạt châu óng ánh trong suốt ở ngoài, thật đúng là
không phát hiện chỗ kỳ diệu.
Chung đại sư nói: "Chưởng quỹ, người lấy một chiếc
đèn tới đây."
Tần Dương tìm trong khách sạn đưa đến một chiếc đèn,
Chung đại sư đem hạt châu đặt ở trước đèn , tia sáng
xuyên thấu qua hạt châu phản chiếu bắn ra , từng con
chim nhỏ nhìn rất sống động bay ra.
"Trời ạ, thần tác, thần tác !"
Tần Dương bị Bách Điểu Triều Phượng châu thần kỳ làm
cho sợ ngây người, một con chim nhỏ dưới tác dụng
của tia sáng bay lượn, theo tia sáng mạnh yếu thay đổi,
lông vũ trên cơ thể chim màu sắc mỗi con không giống
nhau.
Đến cuối cùng, một đoàn sáng theo trong hạt châu
xuyên qua lỗ nhỏ , Phượng Hoàng xuất hiện.
Chim nhỏ bay ra, nó mở ra đôi cánh ngũ thải biến ảo ,
trong phòng xoay tròn, bạch điểu vây quanh thải
phượng, tình cảnh này chỉ có thể nói là đồ sộ, quả thật là
kỳ tích.
Khoa trương nhất là, bóng dáng Tôn Mẫn cũng xuất hiện
trong Bách Điểu Triều Phượng châu, Phượng Hoàng lúc
xuất hiện, nàng cũng uyển chuyển nhảy múa, tuyệt vời
phi phàm,tác phẩm Chung đại sư làm ra quả thật tuyệt
thế , Tần Dương say mê.
"Chưởng quỹ, dây chuyền người làm xong chưa "
Chung đại sư rất lo lắng Tần Dương tìm kiếm dây chuyền
quá tầm thường, phá hư chỗ diệu dụng của hạt châu .
Vì vậy Tần Dương móc ra Nhã nhi đưa cho, nhẹ nhàng
xuyên qua.
dây chuyền được gắn vào xong , Chung đại sư bỗng
nhiên đoạt lấy, mang theo vẻ kinh ngạc nhìn lấy giây
chuyền kia, như nhặt được chí bảo ngắm nghía.
Một lát sau hắn nói: "Chưởng quỹ quả là đại thủ bút ,
dây chuyền này nhất định không phải phàm vật, không
những có thể phối hợp cùng mặt dây chuyền, hơn nữa
không trở ngại tia sáng tiến vào."
"Người nhìn."
Nói xong đại sư lại đem đèn chiếu vào lỗ nhỏ trên Bách
Điểu Triều Phượng châu , trong phút chốc, hình ảnh
Phượng Hoàng lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa màu sắc
so với khi trước lại thêm mấy phần biến ảo, thật sự là
xinh đẹp phi phàm.
Tần Dương giờ mới hiểu được, Nhã nhi quả thực dụng
tâm lương khổ, bỏ rất nhiều tâm trí cho đồ vật mình cần.
Cất đi hạt châu Tần Dương nói: "Đại sư, ngày mai là
sinh nhật Mẫn nhi , hạt châu này sợ rằng rất nhanh sẽ bị
thế nhân biết, đại danh của ngài được truyền cho hậu
thế, ta muốn hỏi , hạt châu này phải như thế nào mới có
thể chứng minh là ngài làm."
Chung đại sư cười nói: "Chút hư danh, hà tất phải làm nhặng xị lên làm gì, ta
chỉ cầu hạt châu được thế nhân biết, về phần làm thế
nào chứng minh là ta làm, đều không trọng yếu."
Nếu như là như vậy, nguyện vọng thứ nhất của Chung
đại sư coi như hoàn thành, tiếp theo cũng chỉ còn lại một
nguyện vọng hủy diệt Khổng Tước thạch .
Tần Dương trong lòng lẩm bẩm, Khổng Tước thạch
không rõ tung tích, cũng không biết là rơi vào trong tay
Đỗ Tuấn, hay là trong tay tổ chức Tử Đinh Hương .
Cũng mặc kệ trên tay người nào, tự nguyện đưa là
chuyện không thể nào xảy ra.