• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tần Dương muốn đi, Tôn Mẫn không vui nói: "Săn bảo bối cũng có thể mang theo em chứ, nói không chừng còn có thể cho anh lời khuyên ."

Kỳ thật, trước tiên Tần Dương muốn đi thăm dò tình huống em vợ Tiêu Nhất Hổ, Thần Tài chỉ có thời gian một tháng, việc này nhất định phải làm khẩn trương.

Cũng không phải hắn có tâm giấu diếm Tôn Mẫn, cho dù Tôn Mẫn biết mình có thể nhìn thấy quỷ hồn, nhưng chuyện thần tiên này vẫn quá mức huyền ảo, khi thời cơ tốt chưa tới, không nên nói thì hơn.

Cuối cùng, Tần Dương vẫn không để cho Tôn Mẫn đi theo, một mình rời khỏi khách sạn Loa Sơn.

Nhưng hắn không nghĩ tới mình vừa ra khỏi khách sạn, phía sau mông rõ ràng nhiều hơn hai cái đuôi.

Hai người này lấm la lấm lét, một người trong đó lại là anh hai âm nhu của Trương Thiến, người còn lại chính là tâm phúc của hắn.

“Nhị thiếu gia, chuyện theo dõi người như vậy, để em làm là được, anh cần gì phí sức.”

Thủ hạ khó hiểu hỏi.

Hắn nói không sai, loại chuyện theo dõi này, các thiếu gia bình thường đều là phân phó hạ nhân đi làm, bọn họ chưa từng làm qua loại việc mệt mỏi này.

Nhưng anh hai mặt trắng tức giận trừng hắn một cái.

"Mày thì biết cái chó gì, Tần Dương chữa khỏi chân của chú Ba, là ân nhân của Thích gia, nếu ta phái người theo dõi, bị chú ba biết, còn không đánh gãy chân của ta sao!"

“Nhớ kỹ, việc này ngươi biết ta biết, nếu có người thứ ba biết, đó chính là do ngươi lộ miệng.”

Thủ hạ kia nhất thời rùng mình một cái, vốn cho rằng Nhị thiếu gia một mình gọi mình ra, là tín nhiệm, cũng là cơ hội của mình, hiện tại mới hiểu được, làm không tốt sẽ rước họa vào thân.

Vì thế hai người cẩn thận từng li từng tí đi theo, Tần Dương vậy mà cũng không phát giác.

Khi Tần Dương theo địa chỉ, tìm được địa chỉ em vợ Tiêu Nhất Hổ, bỗng nhiên Nguyệt lão gọi điện thoại tới.

Vừa bắt điện thoại, liền truyền đến thanh âm gấp gáp của Nguyệt lão.

"Ông chủ Tần, ngươi bắt đầu hành động rồi sao, có điều, vì sao phía sau cậu lại có hai cái đuôi đi theo thế"

“Cái gì?”

“Có người theo dõi tôi sao, sao ông biết?”

Nguyệt lão giải thích: "Chuyện này nói ra có chút trùng hợp, lão phu đang sửa sang lại nhân duyên của em vợ Tiêu Nhất Hổ, muốn xem có thể cung cấp chút manh mối cho cậu hay không, hắc! Ngài đoán ta phát hiện cái gì?”

“Có rắm mau phóng, tôi cũng không có thời gian phung phí với ông, buổi tối cha vợ đang chờ gặp tôi.”

Tần Dương tức giận cắt đứt tật xấu khoe khoang huyền hư của Nguyệt lão.

Nguyệt lão căn bản không tức giận, càng thêm đắc ý nói: "Ha ha, trước đó, sợi tơ hồng Nguyệt lão kia nối liền trên chân Tiêu Nhất Hổ cùng em vợ hắn, kết quả sau khi Tiêu Nhất Hổ chết, sợi dây kia cư nhiên nối liền đến trên chân nhị thiếu gia nhà họ Thích.

“Ta thấy ông già nên hoa mắt rồi!”

Tần Dương nghe được lời của Nguyệt Lão như bị sét đánh, không thể tin nổi chửi tục.

Tiếp xúc với lão nhân này nhiều, lời nói tục của mình tựa hồ càng ngày càng nhiều, cũng không biết nguyên nhân có phải là gần mực thì đen hay không.

“Cậu mới hoa mắt, ta hôm nay không có uống rượu!”

Nguyệt lão rất bất mãn giải thích một câu.

“Ông nói tên anh hai mặt trắng thích em vợ Tiêu Nhất Hổ, tôi thấy Tiêu Nhất Hổ tuổi cũng không nhỏ, em vợ hắn cũng không còn trẻ đi.

“Cậu chờ một chút, ta đi xem hồ sơ.”

Lộp cộp!

Tần Dương đang đi đường, nghe được hai chữ hồ sơ này, đầu liền đụng vào cây.

“Ôi! Ông nội ơi, đau chết con rồi.”

“Tôi nói này lão đầu chết tiệt, ngàn vạn đừng nói cho tôi biết ông đang lên cơn điên, không phải thần tiên đều là kẻ đã gặp qua sẽ không quên được sao, còn cần hồ sơ cái gì."

“Hắc, ông chủ Tần, ai nói cho ngài biết?”

“Thần tiên đã thấy qua là không quên được, ta còn phạm sai lầm sao, thiên đạo còn trừng phạt ta sao?”

Sau đó Nguyệt Lão không để ý tới Tần Dương, bắt đầu lật hồ sơ xem.

Tần Dương trong lòng nói thầm, cũng không biết hồ sơ thần tiên là cái dạng gì, ai, thật sự là bị lão đầu chết dẫm này làm cho hết hồn mà.

Sau một hồi, Nguyệt lão hưng phấn nói: "Ồ! Tuổi em vợ Tiêu Nhất Hổ thật không lớn, mới hai mươi tám tuổi, nhỏ hơn nhị thiếu nhà họ Thích hắn một tuổi.”

“Nói như vậy ông nhìn theo dây tơ hồng mới phát hiện tên anh hai đó đang theo dõi ta.”

“Ừ! Chính là như vậy, giống như hệ thống định vị ở thế gian của các ngươi !”

"Hệ thống định vị!"

Tần Dương nhất thời hết chỗ nói, thủ đoạn kì quái của đám thần tiên này đúng là tầng tầng lớp lớp.

Biết phía sau có người theo dõi về sau, Tần Dương vậy mà ngừng lại, sau đó móc ra một điếu thuốc đốt.

Vừa hút, vừa nói chuyện phiếm với Nguyệt lão.

“Tôi nói này lão già, giúp tôi một việc nhỏ, buổi tối tôi muốn gặp cha vợ, thay tôi chuẩn bị chút lễ vật được không?”

Lúc này đây Nguyệt Lão không kháng cự, đúng là không phải nói, người làm nhân duyên, đối với loại chuyện này đúng là dễ như trở bàn tay, "Được, cha vợ cậu có tiền có thế, đồ vật bình thường sẽ không nhận, như vậy đi, ta tặng cậu một khối ngọc, khối ngọc này tuy rằng không phải vật quý báu gì, nhưng có thể trừ tà tránh hung, cũng có hiệu quả tẩm bổ thân thể."

“Ồ! Vậy thì cám ơn ngài rồi.”

Rất nhanh, Tần Dương cũng cảm giác được trong không gian Luân Hồi lệnh nhiều ra một vật, len lén nhìn một chút, quả nhiên là một khối cổ ngọc trong suốt long lanh, còn đeo một sợi dây đỏ.

Dùng Thần mục chi quang nhìn thoáng qua, lập tức phản hồi lại một luồng tin tức: một khối cổ ngọc Tiên giới, có thể sinh ra dương khí, hiệu quả trừ tà tránh hung.

Ánh sáng thần mục lợi hại cỡ nào, thứ bình thường đều không lọt vào pháp nhãn, mặc dù chỉ là một khối ngọc cổ Tiên giới, đối với một phàm nhân mà nói, đó tuyệt đối là trân phẩm.

Tần Dương cao hứng bừng bừng thu hồi cổ ngọc, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua nhị thiếu gia đang lén lút ở cuối đường, bỗng nhiên một loại phỏng đoán hiện lên trong lòng.

Tiêu Nhất Hổ nói, người hại hắn là một tên đàn ông mặt trắng, tên là Bỉnh ca, Bỉnh ca này đối với em vợ hắn là tà tâm bất tử, chẳng lẽ người này chính là nhị thiếu gia mặt trắng sao?

Cũng không đúng , hắn không phải muốn cưới Thiến nhi sao? Sao lại yêu em vợ của dượng nhỏ rồi.

“Mẹ nó, mặc kệ, nếu không rõ, lão tử trước hết đánh rắn động cỏ.”

Nói xong hắn xoay người đi đến chỗ ở của cô em vợ.

Tiêu Nhất Hổ khi còn sống đúng là kiếm được không ít tiền, bất động sản đặt mua ở trong một tiểu khu hoàn cảnh coi như không tệ.

Dựa theo địa chỉ, Tần Dương đi tới dưới lầu tìm cô em vợ, đang định lên lầu, bỗng nhiên nghe được trong hành lang truyền đến thanh âm trào phúng.

Một người phụ nữ kêu lên tê tâm liệt phế: "Cút, cút hết đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Sau đó lại truyền đến một thanh âm do nam nhân thô bạo phát ra: "Con đàn bà thối, đại gia nói nghe cho kỹ, thiếu nợ trả tiền, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, suy nghĩ kỹ đề nghị của chúng ta đưa ra đi, nếu không lần sau đến, không nói đạo lý, đừng trách huynh đệ chúng ta thô bạo."

Nghe được cuộc đối thoại, Tần Dương bắt đầu nổi lên lo lắng, cái gì thiếu nợ trả tiền, đừng nói là nhà em vợ đã xảy ra chuyện chứ.

Hắn vội vàng đi lên lầu, khi đi tới cửa nhà cô em vợ, liền thấy một nữ nhân hai mươi tám tuổi và ba tên đàn ông vóc dáng to lớn .Mà ba người đàn ông này vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, một phát bắt lấy tóc của người phụ nữ hung hăng đập vào tường, nhất thời trán chảy ra vết máu.

Quả nhiên là em vợ.

Tần Dương từ miêu tả Tiêu Nhất Hổ đại khái biết được diện mạo của cô, vừa nhìn đã nhận ra người, lập tức xông tới"Con mẹ mày,

Dám động thủ với nữ nhân của khách hàng ông.”

Trong nháy mắt một ngọn lửa vô danh từ lòng bàn chân dâng lên, xông thẳng lên trời.

Trong phút chốc, Tần Dương nhặt lên đĩa hoa quả trên bàn thờ công đức trong hành lang không biết là hộ gia đình nào, ném loạn một quả táo đập ra ngoài.

Bốp!

Này! Thần a, cũng không biết có phải đám thần tiên Nguyệt lão kia đang âm thầm phù hộ hay không, quả táo kia không cần nhắm, vừa vặn đập vào miệng tên đàn ông đánh phụ nữ kia.

“Ta phi! Ai con mẹ nó......”

Tên đồng bọn còn tưởng rằng là có ai ném loạn, mở miệng liền muốn mắng, mà lúc này, Tần Dương không chần chừ chút nào khởi động công năng bổ sung của đồng hồ vàng.

Thời gian dừng lại!

Lúc này đây, bởi vì còn cách mấy tầng cầu thang, Tần Dương thoáng cái chớp cơ hội mở ra ba lần thời gian tạm dừng.

Chỉ thấy hắn sải bước lớn, trong nháy mắt vọt tới trước mặt, một quyền đánh xuống tên du côn đang ngậm quả kia.

Bùm!

Thật là thần con mẹ nó công a! Một quyền hạ xuống, quả táo cứ thế bị Tần Dương đánh bay vào trong họng biến mất.”

Sau đó chỉ nghe thấy cổ họng của tên đàn ông ngậm táo ùng ục một tiếng.

Ha ha! Oh my god!

Một quyền đi xuống kết cục ngay cả Tần Dương cũng không nghĩ tới, một chiêu đem trái cây đánh vào trong bụng tên kia.

Sáu giây thời gian trong nháy mắt trôi qua, khi đám tay chân đòi nợ này phản ứng lại, Tần Dương lần nữa vung vẩy nắm đấm lại tới trước mặt bọn họ.

Ba ba!

Nhanh chóng liên kích hai phát

Quá đẹp!

Tần Dương tự khen bản thân, bởi vị hai tên tay sai còn lại không bị trúng đạn quả thì bị trúng liên kích, lăn thẳng xuống phía dưới cầu thang.

Lúc này Tần Dương liền giống như anh hùng cứu mỹ nhân, uy phong lẫm liệt đứng trên hành lang, một chân còn giẫm ở trên tay vịn cầu thang.

Khi tên to con bị trúng quả táo vào mặt, thở hổn hển ngẩng đầu lên, Tần Dương không chút do dự lần nữa đánh ra một cước.

Ha hả, thật không cần miêu tả nhiều, kết cục này thật sự là không có gì phải dự đoán, chỉ thấy tên này bi thảm lăn xuống theo cầu thang.

Sau đó Tần Dương lớn tiếng mắng: "Cút, cút hết cho lão tử, mẹ nó, bắt nạt phụ nữ thì tính khỉ gì là đàn ông.”

Mấy tên tay chân bị khí phách Tần Dương hù dọa, cư nhiên không nói một lời, mang theo vô hạn sợ hãi chật vật rời đi.

Sau khi làm xong hết thảy, Tần Dương lúc này mới nhìn cô gái bị thương, thân thiết hỏi: "Cô là em vợ của Tiêu Nhất Hổ.”

Cô gái kia đầu bị đụng một cái, cơ thể có chút choáng váng, không trả lời, nhưng trong cửa lại chạy ra hai đứa nhỏ, đều là bộ dáng học sinh tiểu học.

Bọn nhỏ lo lắng nâng người phụ nữ dậy, mang theo tiếng khóc nức nở hô: "Dì nhỏ, dì không sao chứ, dì không sao chứ!

Tần Dương đưa tay nâng cô gái dậy, dìu cô vào trong nhà ngồi xuống, hồi lâu sau nữ nhân mới tỉnh táo lại, vẻ mặt mỏi mệt lộ rõ vẻ tiều tụy.

Cô bôi chút thuốc lên trán mình, sau đó bưng một chén nước cho Tần Dương, nói một tiếng cám ơn.

Hai đứa nhỏ được cô nhắc vào trong phòng, xem ra cô rất quan tâm đứa nhỏ, không muốn biến cố trong nhà ảnh hưởng đến tâm tính còn nhỏ của bọn nhóc.

"Cảm ơn, tôi nên gọi anh là gì?"

Tần Dương đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi là Tần Dương, là bằng hữu của Tiêu Nhất Hổ khi còn sống.”

Nói xong hắn lấy ra chứng minh thư cho em vợ xem, ý bảo mình không phải người xấu.

“Tần tiên sinh, trước anh rể tôi cũng nợ anh tiền sao?”

Nữ nhân này vừa mở miệng chính là tiền, xem ra sau khi Tiêu Nhất Hổ qua đời, tâm trạng của cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng khẩn trương, luôn nghĩ mình bị đòi nợ.

Một đám súc sinh, đem một cô gái cùng hai đứa trẻ bức đến nước này, xem đại gia ta thu thập ngươi như thế nào.

Tần Dương hung hăng một quyền đập ở trên bàn, lần này ra tay tuyệt không lưu tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK